Giữa hè, ánh mặt trời chói chang, tiếng ve kêu giữa nắng dường như càng trở nên ồn ào hơn.

Buổi trưa, nhiệt độ bên ngoài ở Hoài Thành cao tới ba mươi chín độ, trong phòng đóng chặt rèm, giống như đang trong đêm tối.

Tiếng điều hòa khẽ phả lên giường kêu vù vù, dưới chăn có một người đang ngủ ngon lành.

Điện thoại di động trên bàn cạnh giường reo lên đến lần thứ hai thì tắt, Thẩm Thu Ý cuối cùng cũng đã tỉnh dậy.

Vài giây sau, một cánh tay thon dài trắng như tuyết từ trong chăn thò ra, cảm nhận được hơi lạnh, cô co người lại, nhanh chóng cầm lấy điện thoại rồi lại rút vào trong chăn.

Cô nhấc máy, lẩm bẩm vài tiếng, đầu bên kia nghe được giọng nói mơ màng thì vô cùng kinh ngạc, áy náy nói: "Cậu vẫn chưa dậy sao? Tớ làm phiền đến cậu rồi à?"

Tâm trí Thẩm Thu Ý mờ mịt trong hai giây, sau đó cô từ từ tỉnh táo lại: "Không sao đâu... cũng nên thức dậy rồi."

“Tối qua mấy giờ cậu tới phòng cho thuê?” Người bạn thân Thư Vũ hỏi: “Cậu xem cậu đi, không cho tớ đến sân bay đón, đi một mình không cảm thấy mệt sao.”

"Lúc đó đã rất muộn rồi, hơn nữa một mình tớ đi cũng không sao."

Thẩm Thu Ý chống người ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cầm điều khiển từ xa của điều hòa lên, ngạc nhiên khi thấy mình đã chỉnh 20 độ, cô nhanh chóng chỉnh cao lên vài độ.

"Được rồi, biết cậu tự lập rồi." Thư Vũ cảm khái thở dài: “Cuối cùng cậu cũng về Hoài Thành làm việc, cậu nói cậu đến tận phương Bắc xa xôi làm việc để làm gì chứ, bình thường muốn gặp cậu cũng khó, may là cậu đã trở lại."

Thẩm Thu Ý học đại học ở phương Bắc, sau khi tốt nghiệp, cô ở lại một công ty tạp chí địa phương làm biên tập viên.

Công việc này đang vắt kiệt sức lực của cô, hiện tại đã tốt nghiệp được hai năm, cô cảm thấy mình vẫn nên quay lại Hoài Thành làm việc, cũng đã tìm được công ty.

Thật ra một mình cô thì ở nơi nào cũng giống nhau.

Chỉ là cô vẫn còn có vài người bạn ở đây, hơn nữa cô cũng quen với cuộc sống ở phương Nam hơn.

Thẩm Thu Ý nghe thấy vậy thì hơi cong môi, nhẹ giọng nói: "Ừm, sau này có thể thường xuyên gặp nhau."

"Tớ gọi cho cậu là để nói cho cậu một chuyện, đêm nay tớ định đón cậu đi đón gió tẩy trần, nhưng tớ vừa nhận được thông báo từ tổ trưởng hạng mục nói đêm nay phải ở lại họp, thật phiền mà, chỉ có thể đổi sang ngày khác.”

"Không sao, khi nào cậu rảnh thì chúng ta đi, hôm nay vừa lúc để tớ dọn dẹp lại căn nhà cho thuê."

“Nhà của cậu thế nào?”

“Cũng bình thường, trang trí không đẹp lắm nhưng với mức giá này ở trung tâm thành phố thì không thể hoàn hảo được.”

"Được rồi, vậy cậu làm đi, hôm nay tớ nhận được điện thoại của Tiểu Lộ, cậu ấy biết cậu đã trở về, còn nói muốn mời mọi người đi tụ tập, hỏi cậu cuối tuần này có rảnh không, cậu cũng có thể liên lạc với bạn học cấp ba nữa."

Khi Thẩm Thu Ý nghe thấy từ "tụ tập" liền cảm thấy đau đầu, theo bản năng hỏi: "Có nhiều người không?"

"Tớ cũng không biết, chắc đều là bạn học cấp ba thôi? Đến lúc đó tớ dẫn cậu đi."

Thẩm Thu Ý có chút không quan tâm nói: "Tớ có thể không có thời gian, có lẽ sẽ khá bận rộn..."

Thư Vũ cười nói: "Cậu thì bận cái gì, tớ thấy cậu là do nghe thấy nhiều người nên không muốn đi có đúng không?"

Thư Vũ rất hiểu cô, từ nhỏ đã có chút sợ xã hội, cảm thấy không thoải mái khi ở nơi đông người, không thích tụ tập, nhất là khi có người lạ, cô cảm thấy như bị kim châm, không thể hòa nhập nổi. Vì vậy, về cơ bản cô đều ở nhà hoặc thích đi chơi một mình và chỉ thích gặp gỡ những người bạn quen thuộc.

Chủ yếu là Thẩm Thu Ý cảm thấy từ khi vào đại học cô không tiếp xúc nhiều với các bạn học cấp ba, dù có quen thì cũng đã trở nên xa lạ, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nghĩ đến cảnh đó.

Thư Vũ bất đắc dĩ: "Cậu không muốn biết những người bạn học trước đó bây giờ thế nào sao? Xem bọn họ lăn lộn ngoài xã hội như thế nào?"

"Không muốn."

Cô không có hứng thú quan tâm đến người khác.

"Còn... Vân Phong thì sao?" Giọng nói của Thư Vũ mang theo chút ý cười.

Khi Thẩm Thu Ý nghe thấy cái tên này, vẻ mặt của cô khựng lại.

Tim vô thức đập loạn.

Cô cụp mắt xuống, ra vẻ bình thường nói: "Cậu ấy có lẽ rất ổn."

Không cần cô đi tìm hiểu.

Thư Vũ làm sao không biết cô đang nghĩ gì, cô ấy hạ giọng hóng chuyện nói: “Này, Thu Thu, tớ vô cùng tò mò một chuyện, lần trở về này của cậu có liên quan gì đến cậu ta không?”

Đôi mắt của Thẩm Thu Ý tập trung vào bức tường đối diện, rồi dần dần mất tập trung, sau vài giây, cô nhẹ nói: "Không liên quan gì đến cậu ấy cả."

Sau đó cô nhanh chóng chuyển chủ đề, Thư Vũ cũng không hỏi thêm nữa, cuối cùng bảo Thẩm Thu Ý nếu cảm thấy buồn ngủ thì tiếp tục ngủ một lát, cô ấy cũng phải quay lại văn phòng để sửa sang tài luyện, mai sẽ liên lạc lại với cô.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thu Ý nhắm mắt lại.

Những suy nghĩ trong đầu được xóa bỏ, trong lòng dần bình tĩnh trở lại, sau đó cô vén chăn ra khỏi giường.

Tắm rửa xong, cô quay lại phòng ngủ, vén nửa tấm rèm ra, ánh nắng chiếu vào, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài.

Bầu trời ở phương bắc hầu như lúc nào cũng xám xịt.

Trong ấn tượng của cô, ngoại trừ những ngày mưa, bầu trời ở Hoài Thành luôn trong xanh như vậy, hồi cấp ba khi ngồi bên cửa sổ, cô luôn thích ngơ ngác nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, rồi lại qua tấm gương phản chiếu nhìn đến bóng dáng mờ ảo của chàng trai kia.

Tuy nhiên, không thể quay lại lúc đó được nữa.

Dời tầm mắt đi, cô đi đến bên giường, cầm điện thoại di động lên gọi đồ ăn rồi bắt đầu thu dọn hành lý.

-

Sau khi bận rộn cả buổi chiều, Thẩm Thu Ý cuối cùng cũng dọn dẹp xong căn phòng.

Cho đến khi mọi đồ đạc được xếp gọn gàng như mắc chứng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tận dụng tối đa không gian, Thẩm Thu Ý nhìn quanh, cuối cùng cũng hài lòng.

Cô lấy một cuốn sổ và ghi lại những thứ còn thiếu, sau đó liên hệ với chủ nhà, vô cùng tỉ mỉ.

Sau khi làm xong, cô dự định đi siêu thị mua sắm.

Trời chiều dần tối đi, bầu trời ngoài cửa sổ chuyển sang màu xanh nước biển, Thẩm Thu Ý thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Khi xuống tầng dưới, taxi đã đợi sẵn bên đường.

Không có tàu điện ngầm đi thẳng tới trung tâm mua sắm mà cô muốn đến, xe buýt thì phải chuyển xe nên đi taxi là tiện nhất.

Lên xe, cô dựa vào cửa sổ nhìn khung cảnh về đêm của Hoài Thành, cảm thấy vừa quen thuộc mà vừa xa lạ.

Vì không có người nào khiến cô bận lòng nên đã lâu không trở lại nơi này.

Trong xe taxi vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, đó là bài "Thủy Tinh Ký" của Quách Đỉnh:

“Cảnh vật tại giây phút này chính là khoảng cách thân mật nhất

Nhìn những nếp nhăn trên làn da, chạm vào khuỷu tay của em

Cho em một giấc mộng, đợi khi mắt em lấp lánh

Đợi đến khi không phân biệt được các mùa giao nhau

Còn bao lâu nữa mới có thể tiến vào trái tim em

Phải đến khi nào mới có thể gần gũi với em

Ở ngay trước mắt nhưng không cách nào chạm tới

Chỉ có thể đợi cơ hội để được gặp em

Hành tinh xoay vòng, làm thế nào mới có thể có được em..."

Lời bài hát vụt qua trong đầu cô, Thẩm Thu Ý nhớ tới điều gì đó, những ký ức trong đầu cô như thoát ra khỏi lồng, lần lượt kéo đến, mang theo chút chua chát và đau lòng.

Mùa hè năm đó, khi Vân Phong tươi cười gọi điện hỏi cô đang ở đâu, cô đứng ở cuối hành lang bệnh viện, cố nén nước mắt, nói với anh rằng cô có việc phải làm, không thể giữ lời hứa được.

Những lời đó đã hoàn toàn bị chôn vùi trong lòng, không còn cơ hội để nói ra nữa.

Cô nhớ lại lời Thư Vũ hỏi cô lúc trưa, có phải là vì Vân Phong mà cô quay lại Hoài Thành không.

Thật ra, thực sự không phải.

Hoài Thành to như vậy, bọn họ sao có thể dễ dàng gặp nhau như vậy chứ? Hơn nữa cô biết, cho dù cô và anh có xuất hiện ở cùng thành phố hay không thì tình cảm đơn phương rối loạn kia đã hoàn toàn kết thúc vào mùa hè tốt nghiệp năm đó.

Không bao giờ có tương lai.

-

Hai mươi phút sau, dưới dòng xe tấp nập đông đúc, chiếc xe cuối cùng cũng chậm rãi di chuyển đến lối vào trung tâm mua sắm.

Thẩm Thu Ý xuống xe nhìn quanh, đây là một trung tâm mua sắm mới mở ở Hoài Thành, cô chưa từng đến đây, xung quanh mọc lên những tòa nhà cao tầng, có vẻ như khu vực này rất phồn hoa đông đúc.

Vừa định bước vào thì bên cạnh bỗng vang lên một tiếng uỳnh.

Sau đó mọi người bỗng hét lên.

Cô tùy ý quay đầu lại thì thấy một chiếc xe máy điện đang đổ xuống bên đường, bên cạnh là một ông cụ.

Chiếc ô tô màu đen có rèm che đâm vào xe điện dừng lại, mấy giây sau, cửa tài xế mở ra, một người phụ nữ trung niên vội vàng xuống xe chạy tới chỗ ông cụ, không dám động vào, có chút hoảng hốt: "Ông ơi, ông không sao chứ?!"

Một số người xung quanh thấy vậy thì tiến lên vây xem, bàn luận:

"Chắc là không có việc gì đâu..."

"Ngất đi rồi kìa, còn chảy rất nhiều máu..."

"Thật đáng sợ…"

Ông lão nằm nghiêng trên mặt đất, cả người bất động, trán chảy máu, trông vô cùng đáng sợ.

Trong lúc nhất thời có rất nhiều người tới, nhưng không có người dám đi lên.

Người phụ nữ trung niên sợ hãi, đầu óc trống rỗng, không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, một người chen qua đám đông bước vào.

Thẩm Thu Ý nhanh chóng bước đến chỗ ông cụ rồi ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương một lúc rồi hỏi những người xung quanh: "Đã ai gọi 120 chưa?"

Có người nói: "Gọi, gọi rồi..."

Thẩm Thu Ý nhìn người phụ nữ trung niên: "Giúp tôi từ từ đỡ ông ấy lên."

Người bên kia sửng sốt, Thẩm Thu Ý khẽ cau mày: "Còn đứng thất thần ở đó làm gì?"

“À…” Người phụ nữ trung niên vội vàng quỳ xuống giúp Thẩm Thu Ý từ từ đỡ ông cụ lên.

Thẩm Thu Ý: "Có cái gì mềm mềm để đệm đầu ông ấy không? Có thể đã bị chấn động não nên cần phải bảo vệ đầu."

Người phụ nữ trung niên chạy ra xe lấy áo khoác, Thẩm Thu Ý lấy áo khoác làm đệm, sau đó kiểm tra mạch và nhịp thở của ông lão.

Sau khi xác nhận đối phương còn thở, cô nhìn thấy vết thương trên đầu ông lão, bình tĩnh hỏi những người xung quanh: “Mọi người có quần áo hay vải gì có thể dùng để băng bó không? Cần phải cầm máu. "

Mùa hè nóng nực nên không ai mang thêm quần áo, xung quanh ai cũng nói không có.

Ngay khi người phụ nữ trung niên nói sẽ quay lại xe tìm thì đột nhiên một chiếc áo sơ mi được đưa cho Thẩm Thu Ý, một giọng nam trầm thấp vang lên: "Cái này có được không?"

Thẩm Thu Ý ngước mắt nhìn theo giọng nói, một gương mặt đẹp đẽ bất ngờ hiện ra.

Sau nhiều năm như vậy.

Giống như đã cách mấy đời.

Người đàn ông cụp mi xuống, đôi mắt đen láy chạm phải ánh mắt của cô, ánh mắt lặng lẽ rơi vào khuôn mặt cô.

Tim Thẩm Thu Ý trật một nhịp, cả người đột nhiên cứng đờ.

Chỉ trong hai giây, cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nhận lấy chiếc áo sạch sẽ: "Được."

Cô cụp mắt xuống, kìm nén nhịp tim thất thường, ôn lại kiến ​​thức chuyên môn về chữa bệnh và băng bó đã học được trong đầu rồi băng bó vết thương cho ông lão mà không nói một lời.

Vẻ mặt Thẩm Thu Ý bình tĩnh, động tác điêu luyện vững vàng, người phụ nữ trung niên nhìn dáng vẻ không chút hoang mang của Thẩm Thu Ý, có chút sửng sốt, trong lòng dần dần bình tĩnh lại: "Cảm ơn cháu đã giúp đỡ."

Mọi người xung quanh nhìn thấy thì tán thưởng…

"Cô gái nhỏ này thật giỏi, gặp nguy cũng không loạn..."

“Có phải là bác sĩ chuyên nghiệp không…”

Trong mắt đàn ông, khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ như hồ nước sâu không gợn sóng, trên trán không một giọt mồ hôi, mái tóc xoăn màu nâu mocha vén ra sau tai, bình tĩnh như chỉ đang làm một bài tập bình thường.

Một lúc sau, xe cấp cứu đến, Thẩm Thu Ý bình tĩnh báo cáo tình hình với các nhân viên y tế.

Thật ra cô cũng không học y, nhưng lúc học đại học đã từng học qua những kiến thức này, còn có cả chứng chỉ sơ cứu.

Cuối cùng, ông lão được khiêng trên cáng, những người xung quanh dần dần giải tán, Thẩm Thu Ý cầm túi xách đứng lên.

Khi ý thức trở lại, cô nhìn quanh, hy vọng tìm thấy gì đó.

Lại phát hiện ra hình bóng kia đã biến mất.

Anh chỉ đi ngang qua...

Đã bao lần nửa đêm cô mơ thấy mình có thể gặp lại anh, nhưng hóa ra một cái nhìn thoáng qua đã là món quà lớn nhất mà ông trời ban tặng cho cô.

Cô thậm chí còn tự hỏi liệu mình có muốn gặp anh nhiều đến mức bị ảo tưởng hay không.

Nỗi thất vọng trào dâng trong lòng.

Cô cụp mắt xuống và thấy lòng bàn tay mình dính đầy máu.

Cô muốn rửa tay nên quay người đi đến trung tâm mua sắm.

Không phát hiện một bên khuyên tai đã rơi xuống đất.

Bước vào cổng trung tâm thương mại, cô rẽ phải theo chỉ dẫn và tìm đến phòng vệ sinh, cô đứng trước bồn rửa tay và rửa sạch vết máu trên tay.

Cảnh tượng vừa nhìn thấy cứ tua đi tua lại trong đầu cô, cô cảm thấy mình như mất trí.

Sau khi rửa tay xong, cô quay người bước ra ngoài.

Ngay khi ngước mắt lên, cô thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa…

Vân Phong mặc một chiếc áo phông ngắn màu trắng sạch sẽ, quần đen, dáng người cao lớn, hai tay đút túi quần, mái tóc cắt ngắn, mí mắt một mí có nếp gấp nông, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, làn da ngăm đen, ánh mắt có phần lơ đãng nhìn về phía cô.

Thẩm Thu Ý dường như quay lại thời trung học, khi cô thường lén lút theo dõi anh thi đấu bên ngoài sân bóng rổ.

Chàng trai vẫn vô tư và lười biếng như trước, vẻ ngoài trẻ trung chưa bao giờ thay đổi, anh vẫn chói lóa trong mắt cô như ngày nào.

Tất cả những chuyện vừa qua giống như một cơn gió thổi vào mặt cô, bước chân của Thẩm Thu Ý đột nhiên dừng lại, cảm thấy choáng váng.

Lúc này, người cô muốn gặp nhất đang đứng trước mặt cô như một giấc mơ.

Tất cả sự bình tĩnh và lý trí vốn đã được chuẩn bị cho buổi gặp lại bỗng chốc biến mất vào lúc này.

Mọi thứ xung quanh dường như biến thành hư ảo.

Bên tai chỉ còn lại âm thanh hỗn loạn của nhịp tim.

Thẩm Thu Ý đứng yên tại chỗ, đầu óc trống rỗng, đôi mắt hơi nhức, sau đó cô nhìn thấy Vân Phong đang đi về phía mình, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.

Ánh mắt anh nhìn cô, trên môi nở nụ cười, trầm giọng nói: "Thẩm Thu Ý, đã lâu không gặp."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện