Thẩm Thu Ý nghe thấy những lời nói của anh, đầu óc cô trống rỗng rồi nổ tung như pháo hoa.

Đối diện với đôi mắt đen nhánh của Vân Phong, cô giật mình vài giây, cảm thấy điều mình vừa được nghe tựa như ảo giác, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích: “Nhưng mà em nghe nói, có một cô gái đang theo đuổi anh, anh cũng cảm thấy có hứng thú…”

Vân Phong cúi người nhìn cô chăm chú, thấp giọng nói: “Đó là anh kêu người khác cố ý nói với em như vậy, chứ em xem ngoài em ra, anh còn có thể có tình cảm với ai?”

Cô giật mình.

Vân Phong hít sâu một hơi. nhìn thẳng vào cô, nói từng chữ: “Thẩm Thu Ý, anh thích em.”

Đèn điều khiển bằng giọng nói ở hành lang mờ đi, Thẩm Thu Ý nghe vậy, nâng mắt nhìn lên sườn mặt bị bóng tối che một nửa của anh, trái tim kích động, chợt nghe giọng nói đang đè thấp của anh: “Thẩm Thu Ý, anh đang rất nghiêm túc, từ rất lâu trước đây anh đã bắt đầu thích em rồi, giờ anh không thể nào vờ như không có tình cảm với em được nữa.”

Lúc còn học cấp 3, khi nghe thấy cô nói cô không hề thích anh, lòng tự trọng của bản thân đã khiến anh tự buông bỏ tình cảm của mình, nhưng bây giờ anh đã không còn cách nào để có thể tiếp tục kiềm chế được nữa, cũng cảm thấy nếu tiếp tục kiềm chế thì anh sẽ phát điên mất.

Vân Phong hạ thấp giọng, khó khăn lên tiếng một lần nữa: “Anh biết có người đàn ông khác đang theo đuổi em, em thích kiểu con trai như thế nào? Anh có thể thử thay đổi, em cho anh một cơ hội được không?”

“Không cần thay đổi.”

Thẩm Thu Ý nhìn anh, hốc mắt nóng lên: “Vân Phong, em cũng thích anh.”

Người mà cô mong mỏi nhiều năm như vậy, không phải chỉ có anh thôi sao? Ngoài anh ra, không ai có thể thay thế cả.

Vân Phong nghe vậy, hơi giật mình: “Thật sao?”

Cô ngước mắt lên nhìn anh, khẽ mở miệng: “Chẳng lẽ anh không nhận ra, em thật sự thích anh à?”

Vài giây sau, đáy mắt Vân phong hiện lên ý cười, cong khóe môi, cố ý kéo dài nói: “Cho nên, chúng ta là tâm đầu ý hợp?”

Trầm Thu Ý nhìn khóe môi đang cố kìm lại của anh, hơi giật mình, cũng cong khóe môi cười: “Ừm.”

Lúc này bỗng dưng cửa thang máy mở ra, hàng xóm ở đối diện đã trở về, quay đầu nhìn hai người đang đứng ở cửa, còn là tư thế này, ánh mắt trở nên vi diệu.

Thẩm Thu Ý cũng quên mất là mình đang đứng ở cửa, sợ tới mức rụt mình lại, cố điều chỉnh gương mặt đang nóng lên của, sau đó cô thấy anh dùng thân hình cao lớn chặn lại tầm mắt của người ta, ôm cô, buồn cười nói: “Đi vào rồi nói tiếp.”

Thẩm Thu Ý nhanh chóng mở khóa cửa, cô lấy cho anh đôi dép lê, đeo xong hai người cùng đi vào cửa.

Thẩm Thu Ý đứng bên sô pha, có chút bối rối không biết làm gì, Vân Phong thấy mái tóc của cô ướt sũng, hơi nhíu mày, nói: “Em đi lau khô tóc trước đi, đừng để bị cảm.”

“Được…”

Cô nhanh chóng chạy đến phòng tắm, đứng ở trước gương, kìm nén trái tim đang đập loạn của mình.

Trong đầu cô không ngừng quanh quẩn câu nói “Anh thích em” của Vân Phong, cảm giác người mình thầm thích nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đáp lại mình, biết được người mình thích cũng thích mình, thì ra lại vui như vậy…

Vài phút sau, cô cầm một cái khăn mặt sạch đi ra ngoài, anh đang ngồi trên sô pha, nghe được tiếng cô đi tới, tầm mắt anh nhìn sang, khóe môi hơi cong lên.

Cô đi từ từ đến trước mặt anh, đưa cho anh khăn mặt: “Anh cũng lau đi.”

Vân Phong nhận lấy, xoa vài cái rồi đưa lại cho cô.

Cô vừa đưa tay định lấy, anh liền thuận thế nắm lấy tay, kéo cô gần lại.

Ánh mắt của anh đặt ngay gương mặt gần trong gang tấc của cô, khóe miệng nở nụ cười: “Tại sao đã vào phòng vệ sinh bình tĩnh nửa ngày rồi mà mặt vẫn đỏ như vậy?”

“...”

Cô không dám đối diện với anh: “Có sao?”

“Có muốn soi gương thử không?”

Vân Phong cười: “Thẩm Thu Ý, anh vẫn luôn thấy em rất lý trí bình tĩnh, không ngờ lúc em thẹn thùng sẽ như này?”

Thẩm Thu Ý rũ mắt, nhỏ giọng mở miệng: “Em vẫn luôn bình tĩnh.”

“Ngoại trừ những lúc ở trước mặt anh.”

Vân Phong nhìn cô, đáy mắt nóng lên, Thẩm Thu Ý không biết mình nghĩ gì lại nói ra những lời này, nói xong hai má lại càng nóng hơn, đành vội chuyển sang chuyện khác: “Em nấu mì nhé? Anh đói bụng mà đúng không?”

“Đúng vậy.”

Vân Phong giữ chặt tay cô, thản nhiên nói: “Anh cùng em vào bếp nhìn xem.”

Thật ra từ phòng khách đến phòng bếp chỉ có mấy bước chân, mà Vân Phong lại nắm tay cô, cô cũng nguyện ý để anh nắm như vậy, hai người còn đi thật chậm.

Tới phòng bếp, cô muốn mở tủ lạnh đồ, anh mới chịu buông tay ra, Thẩm Thu Ý lấy mì và cà chua, hỏi anh: “Em nấu mì cà chua cho anh nhé?”

Anh đáp: “Tùy tiện nấu gì đó thôi, anh không đói.”

“Không đói?”

“Thật sự cho rằng vừa rồi anh đi lên nhà cùng em là để ăn mì à?”

Cô nhẹ nhàng ồ một tiếng: “Nhưng mà em đói thật mà.”

Anh cười: “Ăn thôi, anh ăn cùng em.”

Thẩm Thu Ý vừa đặt nguyên liệu lên bàn bếp, bỗng nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Cô giật mình sửng sốt, chợt nghe ngoài cửa vang lên giọng của Triệu Bành Việt: “Thu Ý, em có ở nhà không?”

Cô bỗng nhớ ra, vừa nãy Triệu Bành Việt nhắn cho cô là muốn đến tìm cô, cô nhất thời quên bẵng đi chuyện này!

Nhìn sang gương mặt nặng nề của Vân Phong, cô lúng túng nói: “Em quên nói với anh ấy, em đi ra mở cửa trước nhé?”

“Để anh mở.”

Không đợi Thẩm Thu Ý kịp phản ứng, Vân Phong lập tức đi về phía cửa.

Mở cửa ra, Triệu Bành Việt thấy trước mặt mình là Vân Phong thì ngây người.

Vân Phong một tay xỏ túi, nhấc mí mắt, lạnh nhạt nhìn anh ấy: “Có việc gì sao?”

Triệu Bành Việt giật mình, thấy Thẩm Thu Ý đi tới, sau đó Vân phong thuận thế ôm eo cô, Thẩm Thu Ý cảm nhận được người anh toàn vị giấm chua, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Trong không gian xấu hổ, Triệu Bành Việt cười gượng hai tiếng, mở miệng nói: “Thu Ý, anh cứ nghĩ em ở nhà một mình.”

Cô giải thích với Triệu Bành Việt: “Em vừa tăng ca xong, cũng mới về nhà…”

Triệu Bành Việt nhìn tư thế của hai người, liếc mắt cũng đoán ra ý tứ bên trong, đành giữ thể diện mà đưa món đồ đang cầm cho cô: “Đây là đặc sản mà anh mua được từ nơi khác, mang về cho em, em cất vào tủ lạnh đi.”

“Cảm ơn…”

Ai ngờ Vân Phong đưa tay nhận lấy, lười biếng nói: “Anh Triệu này, cảm ơn vì đã muộn rồi mà còn đến đây tặng đồ, nhưng mà về sau không cần đưa mấy thứ này đến cho bạn gái tôi đâu, cũng không tiện lấy, phải không?”

Thẩm Thu Ý nghe được ba chữ kia, trong đầu hơi chấn động.

Sắc mặt Triệu Bành Việt cứng ngắc, mất vài giây mới cười nói: “Được, vậy tôi đi trước.”

Triệu Bành Việt quay lưng rời đi, đến cửa thang máy chợt nghe giọng Thẩm Thu Ý gọi anh: “Anh Bành Việt.”

Thẩm Thu Ý đi đến: “Ngại quá…”

Triệu Bành Việt lắc đầu: “Không có gì cả, thật ra anh đã nhận ra em thích Vân Phong lâu rồi, hai người có thể ở bên nhau… Rất tốt.”

“Anh Bành Việt, em tin anh cũng sẽ gặp được một cô gái thích hợp với mình.”

Triệu Bành Việt cười: “Được, em về đi, anh cũng về nhà đây.”

Sau khi Triệu Bành Việt đi, Thẩm Thu Ý cũng quay về nhà, sau đó nhìn thấy Vân Phong sắp xếp đồ vừa nhận được lên bệ bếp, cô đi qua đó, anh chuyển mắt nhìn về phía cô, nhướng mày nói: “Anh đã sắp xếp mấy món đồ người ta tặng cho em lên cả rồi."

Cô quan sát khuôn mặt của anh: "Anh ghen à? Em cũng không biết anh ấy sẽ mang đặc sản đến cho em..."

Vân Phong cười: "Không có gì, cứ nhận đi, bây giờ anh ta cũng chỉ được xem như là một tình địch thất bại, anh ghen với anh ta làm gì?"

Thẩm Thu Ý nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của anh, đặc biệt là dáng vẻ giống như cuối cùng cũng đợi được cơ hội tuyên bố chủ quyền đến, đột nhiên trở nên rất mạnh mẽ.

Cô cười một tiếng, sau đó sắp xếp đồ đạc, cô đột nhiên nhớ tới lời anh vừa nói với Triệu Bành Việt, cô có chút kinh ngạc, không khỏi hỏi: “Đúng rồi, sao anh lại nói với anh ấy em là bạn gái của anh?"

Vân Phong cười nói: "Hai chúng ta tình đầu ý hợp, nắm chắc tâm ý của đối phương, bước kế tiếp chẳng lẽ còn không phải là ở bên nhau sao?"

Cô đỏ mặt, anh mỉm cười hỏi ngược lại: "Nếu không thì để anh trịnh động hỏi lại một lần nữa nhé?"

Cô hơi ngơ ngẩn, sau đó nhìn thấy người đàn ông cúi người nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói: "Thẩm Thu Ý, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?"

Thẩm Thu Ý nhìn anh, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên khoảng thời gian yêu thầm kia.

Trên thế giới rất nhiều tình yêu đều không bệnh mà chết, cô vốn cho rằng nỗi thầm mến bé nhỏ của mình không đáng kể, tất cả những suy nghĩ đều một đằng nói một nẻo, tình yêu không thể nói bằng lời, cuối cùng đều không đợi được câu trả lời, không có tin tức mà biến mất ở một góc nào đó trên thế giới không người hỏi thăm.

Nhưng mà vật đổi sao dời, người thiếu niên dưới đáy lòng cô thầm thích thời niên thiếu, có một ngày sẽ đứng ở trước mặt cô, nói cho cô biết, anh cũng thích cô như vậy.

Không ngờ, điều ước sinh nhật của cô, thật sự trở thành hiện thực.

Thấy đôi mắt ngơ ngác của cô, Vân Phong gợi lên ý cười: "Thế nào, biết sắp làm người yêu của anh, xúc động đến ngớ người rồi à?"

Thẩm Thu Ý nhìn anh, đáy mắt ửng đỏ: "Vân Phong."

"Hử?"

"Anh… anh thích em đến mức nào?"

Trong đầu cô mơ hồ, hỏi ra miệng mới cảm thấy vấn đề này có hơi ngốc, còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy người đàn ông cười khẽ: "Muốn biết?"

Không đợi cô kịp phản ứng, anh trở tay kéo cô vào trong ngực, giam cô ở giữa anh và bàn bếp, cúi người nhìn cô, yết hầu lên xuống: "Anh nói cho em biết."

Sau đó là hơi thở nóng bỏng và giọng khàn khàn của người đàn ông rơi xuống, là xúc cảm ấm áp trên cánh môi.

Nóng bỏng và cường thế.

Thẩm Thu Ý còn chưa kịp nhắm mắt, đôi môi đỏ mọng đã bị bịt kín, người đàn ông lập tức chiếm lấy hơi thở của cô, mang theo mùi cam thảo bạc hà nhàn nhạt, đánh sâu vào trong đầu óc trống rỗng của cô.

Bên tai như mất tiếng, trong đầu cô chỉ còn sót lại một suy nghĩ duy nhất, Vân Phong đang hôn mình.

Cảm giác được Vân Phong giơ tay chế trụ gáy của cô, tay ôm eo của cô, kéo cô vào trong ngực anh càng sâu hơn, trái tim xuân thủy của cô run rẩy, vài giây sau kìm lòng không đậu mà nhắm mắt lại.

Người đàn ông nhắm mắt, khẽ cắn môi cô, bắt lấy hơi thở ngọt ngào của cô gái, đuổi theo nó.

Một lúc lâu, Vân Phong chậm rãi dừng lại.

Thẩm Thu Ý từ từ mở đôi mắt ướt sũng ra, đối diện với đôi mắt đen đang quay cuồng cảm xúc của người đàn ông, chợt nghe thấy anh khàn khàn nói: "Bây giờ đã biết anh thích em đến mức nào chưa?"

Anh ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng nóng ẩm sát vào tai cô, phun ra mấy chữ: "Thẩm Thu Ý, em là điều duy nhất anh muốn."

Trái tim cô rung động nhộn nhạo, sau một lúc lâu Vân Phong thoáng buông tay ra, nhìn cô, nở nụ cười: "Này, vấn đề hồi nãy em vẫn chưa trả lời."

"Cái gì?"

"Có đồng ý hay không."

Cô không khỏi cong mày, gật đầu: "Ừm."

Có thể trở thành bạn gái của Vân Phong, là điều ước lớn nhất của cô.

Vân Phong nở nụ cười, cúi mặt vừa muốn tiếp tục hôn cô đã thấy lông mi cô gái khẽ run, cụp mắt, cả khuôn mặt đều đỏ.

Yết hầu anh lăn lộn, cho rằng cô không muốn, khắc chế hỏi: "Có phải tiết tấu quá nhanh rồi không, không nên hôn nhanh như vậy?"

Bên tai cô đỏ bừng, lẩm bẩm: "Anh hôn thì cũng hôn rồi."

Vân Phong nghe vậy, buồn cười, chế trụ sau gáy cô, lần nữa chiếm lấy môi cô: "Vậy thì tiếp tục."

Thẩm Thu Ý lần nữa rơi vào trong nụ hôn có vẻ trúc trắc của anh, một lúc lâu sau anh mới mở hàm răng, bước sâu thêm một bước, dụ cô rơi vào tay giặc.

Cơ thể cô hơi ngửa ra sau, ngửa đầu thừa nhận nụ hôn của anh, Vân Phong một tay vừa ôm eo cô, vừa chống tay cạnh bàn bếp, một lúc lâu sau Thẩm Thu theo bản năng giơ tay vòng lấy cổ anh, sau đó Vân Phong đột nhiên ôm lấy cô, đi về phía phòng khách.

Cuối cùng anh ngồi trên sô pha, kéo Thẩm Thu Ý ngồi vào lòng, cô gái tựa vào vai anh, Vân Phong giơ tay vuốt ve cằm cô, cười: "Như vậy có dễ chịu hơn chút nào không?"

"Ừm…"

Anh vừa khen cô một câu đêm nay mặc váy rất đẹp, sau đó cánh môi mềm mại của cô lần nữa bị anh chiếm lấy.

Người đàn ông giống như không có cách nào thỏa mãn, mà Thẩm Thu Ý càng không muốn đẩy anh ra.

Hai người như những người trẻ tuổi lần đầu nếm thử mùi vị tình yêu, một nụ hôn không thể dừng được.

Một lúc sau, cơ thể của cô chuyển sang nằm thẳng, Vân Phong đặt cô ngã nằm xuống sô pha, nhìn cô gái trắng nõn như băng cơ ngọc cốt, đáy mắt đỏ tươi, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ, hôn lên môi cô.

Tay của anh chống cạnh cô, gân xanh nổi lên, hôn dọc theo hơi thở phập phồng của cô gái, không ngừng lưu luyến mà kéo dài.

Người đàn ông vai rộng eo hẹp, dáng người cường tráng, hơn nữa bản thân cũng luyện thể thao, cả người lộ ra hơi thở hormone nam tính, trái ngược hoàn toàn với với làn da trắng nõn và thân hình mảnh khảnh của Thẩm Thu Ý, mỗi động tác phảng phất đều mang theo sắc khí, mang theo tính xâm lược rất mạnh.

Vân Phong còn rất trẻ, muốn tự nhiên rất nhiều.

Thẩm Thu Ý vốn chẳng thể nào chống đỡ.

Một lát sau, cảm giác được anh đang giở trò xấu, Thẩm Thu Ý nhẹ nhàng ưm một tiếng: "Vân Phong."

Vân Phong nhìn thấy vẻ hơi kích động của cô, dừng lại ở biên giới sắp mất khống chế, lần nữa ôm lấy cô, ghé sát bên tai cô nói: "Xin lỗi, có hơi kiềm chế không được."

Tim Thẩm Thu Ý chợt loạn, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, khẽ cắn môi nhìn anh.

Vân Phong chống lại ánh mắt của cô, giống như quyến rũ, chọc anh khàn giọng nở nụ cười: "Như thế nào, còn muốn anh hôn em nữa?"

"..."

Sau một lúc lâu, hai người bình tĩnh hơn rất nhiều, anh bế cô lên, Thẩm Thu Ý tựa vào ngực anh, nghĩ đến trước kia, nói: "Em vẫn luôn cho rằng anh không thích em."

"Hả?"

Cô cúi đầu: "Tại sao trong khoảng thời gian đó, anh không liên lạc với em, em tưởng..."

"Bởi vì anh cảm thấy người em thích là Triệu Bành Việt, hai người rất nhanh sẽ đến bên nhau." Vân Phong khẽ xì một tiếng: "Lộ Xuyên nói, loại linh tinh lang thang như anh, chắc chắn kém hơn Triệu Bành Việt nhã nhặn ổn trọng, em chắc chắn thích loại đó."

"Em không thích anh ấy."

Thẩm Thu Ý ngước mắt nhìn anh, giọng rất khẽ: "Anh không thể nghe người khác nói bậy."

Vân Phong thấy vậy, nhếch môi: "Anh biết, ai có thể so được với anh?"

Thẩm Thu Ý mỉm cười.

Đúng vậy, Vân Phong chính là điều tuyệt vời nhất trên đời, ai có thể so với anh? Hai người ôn tồn một lát, Vân Phong nhìn đồng hồ treo trên tường, nhớ đến một chuyện, cười: "Không phải vừa nãy nói muốn nấu mì?"

Thẩm Thu Ý cũng quên mất chuyện này: "Hình như không đói bụng lắm…"

"Vẫn nên ăn chút gì đó, vốn dĩ dạ dày đã không tốt, em ngồi xuống, anh đi nấu cho em."

Thế là anh đứng dậy muốn đi vào bếp, cô nói: "Đi cùng nhau."

Người đàn ông đảo mắt nhìn cô, đuôi lông mày nhếch lên, cô nhìn thấy trong mắt anh dường như đang nói cô "Dính người", cô đỏ mặt giải thích: "Em sợ anh tìm không thấy nồi nấu."

Anh cười mà không nói, hai người đi vào phòng bếp nấu mì.

Giữa chừng, Thẩm Thu Ý nghĩ đến chuyện tối nay: "Thì ra Vân Nghê chính là em gái anh, chẳng trách, em cảm thấy đôi mắt của em ấy rất giống anh."

Vân Phong cười: "Bình thường em có tiếp xúc với em ấy không?"

"Cũng nhiều, em cảm thấy em ấy đáng yêu."

Vân Phong vừa đánh trứng, cười nhẹ hỏi ngược lại: "Em ấy mà đáng yêu chỗ nào chứ?"

Thẩm Thu Ý cười, biết anh làm anh trai thường khẩu thị tâm phi: "Thế em ấy quen với Lục Kiêu Trần lớp bọn mình hả?"

"Ừ."

Cô nhớ lại diện mạo của Lục Kiêu Trần: "Hai người bọn họ rất xứng đôi, Lục Kiêu Trần cũng rất đẹp trai."

Cô nói xong, ánh mắt Vân Phong liếc qua, sâu kín hỏi: "Rất đẹp trai?"

Cô ho nhẹ một tiếng: "Em ăn ngay nói thật."

Cảm giác được ánh mắt anh vẫn không dời đi, cô ngoan ngoãn bổ sung: "Có điều nếu so với anh, còn thua chút xíu."

Vân Phong nhếch khóe miệng: "Đương nhiên."

Một lát sau, nấu mì xong, hai người ăn xong, cũng đến mười một giờ.

Thẩm Thu Ý tiễn Vân Phong ra cửa, người đàn ông mang giày, dựa vào cửa, nhìn về phía cô: "Anh về nhé?"

"Ừm."

Anh giơ tay kéo cô vào trong ngực, hôn thêm một hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại, ghé vào tai cô hỏi: "Chắc chắn không muốn anh ở lại?"

Đầu Thẩm Thu Ý ù lên, sau đó đầu đã bị sờ, anh cười: "Trêu em thôi."

Anh đi ra cửa, quay đầu nói với cô: "Ngày mai tới đón em đi làm nhé?"

"Để anh thực hiện nghĩa vụ của bạn trai."

Thẩm Thu Ý mỉm cười: "Được."

Cuối cùng lưu luyến không rời đưa anh đến cửa thang máy, cảm giác được cô không nỡ, anh cắn vành tai cô: "Em còn như vậy, anh sẽ muốn đưa em về căn hộ của mình."

Cô đỏ mặt, cuối cùng vẫn nhanh chóng tiễn anh vào thang máy.

Sau khi trở về căn hộ, cô ngồi xuống sô pha, trong đầu hồi tưởng những gì vừa xảy ra, như trong giấc mơ.

Cô vui vẻ nhếch môi, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho Thư Vũ, nói cho cô chuyện này, Thư Vũ ở đầu kia bất ngờ, sắp nhảy dựng lên, kích động nói: "Cho nên hai người cuối cùng cũng quen nhau? Đệt!"

"Tớ luôn cho rằng anh ấy không thích tớ."

Thư Vũ cười: "Được rồi, vừa mới bắt đầu tớ cũng đoán sai, không ngờ hai người thật sự quen nhau, lần này cuối cùng cậu cũng vui vẻ! Chúc mừng cậu nha, cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân."

Hai người trò chuyện hồi lâu, sau khi cúp máy, Thẩm Thu Ý đi rửa mặt.

Trở về phòng, nằm ở trên giường, cô lấy điện thoại ra, thấy Vân Phong gửi tin nhắn đến, hỏi cô ngủ chưa, cô nói vẫn chưa, đầu kia liền gọi đến.

Thẩm Thu Ý kinh ngạc: "Không phải anh muốn ngủ sao?"

Giọng trầm thấp của anh xen lẫn tiếng rè truyền đến: "Còn muốn nghe giọng của em."

Thẩm Thu Ý nằm xuống, nghiêng người qua, chợt nghe thấy anh cười: "Đột nhiên thoát kiếp độc thân, có hơi không quen."

Cô mím môi cười, nhẹ giọng hỏi: "Anh có vui không?"

"Em không nhìn ra anh vui đến cỡ nào sao?"

Thẩm Thu Ý mỉm cười: "Em cũng rất vui."

Ở bên người mình thích, chính là chuyện vui vẻ nhất.

-

Tối hôm qua Vân Phong cùng Thẩm Thu Ý trò chuyện, sau đó cô gái ngủ thiếp đi, hai người treo máy một đêm.

Ngày hôm sau, Vân Phong đến nhà cô đúng giờ, đưa cô đi ăn sáng, sau đó đưa cô đi làm.

Liên tiếp vài ngày, hai người trừ đi làm thì đều dính lấy nhau.

Ở đài truyền hình thường xuyên đưa đón, dần dần rất nhiều người đều biết Thẩm Thu Ý yêu đương, chuyện này cũng dần dần truyền tới trong tai bạn bè của bọn họ, mọi người đều ngạc nhiên, bởi vì cảm thấy hai người bọn họ không giống sẽ phát triển theo hướng tình nhân, nhưng nếu đã quen nhau rồi thì họ đều gửi lời chúc phúc.

Vài ngày sau vào buổi tối cuối tuần, Vân Phong dẫn cô đi dạo trung tâm thương mại.

Cơm nước xong, anh đặt hai tấm vé xem phim, phim chưa bắt đầu, hai người đến hàng trò chơi điện tử bên cạnh rạp chiếu phim, cô nhìn thấy có mấy con thú rất đáng yêu trong máy gắp thú, nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Thật ra khi còn bé nhà nghèo, cô hầu như rất ít chơi những thứ này.

Vân Phong thấy vậy, không nói gì, trực tiếp đổi xu trở về, hỏi cô: "Muốn cái nào? Anh gắp thú rất đỉnh."

Cô kinh ngạc, sau đó chỉ vào: "Con thỏ kia."

Vân Phong đi qua, nhìn thấy thú trên máy gắp thú, liếm môi, cười: "Em thật đúng là biết tìm khó khăn cho bạn trai."

"Khó gắp lắm hả anh?"

"Con này rất thấp, hơn nữa không đặt gần cái lỗ, nếu không em thử trước đi?"

"Được."

Cô nhét hai xu vào thử một chút, có thể gắp được thỏ nhưng chưa đầy hai giây đã rơi xuống, cô thở dài: "Sức của cần ghép này rất yếu, rất khó gắp."

Dứt lời, người đàn ông ôm phía sau lưng cô, giọng nói truyền vào sau tai cô: "Nhìn anh này, phải như vầy."

Thẩm Thu Ý đảo mắt nhìn sườn mặt tuấn lãng của anh, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Anh cầm lấy, đột nhiên điện thoại của cô vang lên, cô cầm lên nhìn, là tin nhắn Thư Vũ gửi đến: [Tớ vừa mới nghe nói lớp trưởng nói muốn tuần sau tổ chức họp lớp, nói đám bạn cấp ba bọn mình đã lâu không gặp, bảo tớ nhắn với cậu, hỏi cậu có muốn đến hay không.]

Họp lớp.

Vân Phong rũ mắt nhìn cô, Thẩm Thu Ý nói chuyện này với anh, Vân Phong nói anh biết, anh buổi chiều đã nhận được thông báo.

Cô do dự, sau đó thấy Thư Vũ lại gửi một tin nhắn: [Tớ nghe nói chuyện cậu với Vân Phong yêu đương trong lớp rất nhiều cô gái đã biết, có mấy cô lúc trước thích líu ríu đều tỏ vẻ không tin Vân Phong sẽ thích cậu, cậu xác định không đi tuyên bố chủ quyền à?]

Vân Phong cúi đầu, cũng nhìn thấy tin nhắn, anh nhếch môi: "Muốn đi tuyên bố chủ quyền không?"

"Em…"

Thẩm Thu Ý rũ mắt, nói đơn giản với Vân Phong vài câu về chuyện trước kia những cô gái đó đã nhằm vào cô và khắc nghiệt với cô thời cấp ba, thật ra những người đó mang đến bóng ma tâm lý rất lớn cho cô thời cấp ba, nói thật, cô thật sự không muốn đối mặt với các cô ấy.

Vân Phong đau lòng cau mày, ôm cô từ phía sau lưng, ghé sát vào tai cô thấp giọng nói: "Đừng sợ, chỉ cần có anh ở bên em, sẽ không có ai dám bắt nạt em, nhé?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện