Công nguyên năm 2500, thế giới bộc phát chiến tranh hạt nhân, cả địa cầu bao phủ trong một mảnh sương khói phóng xạ, văn minh loài người cơ bản bị hủy diệt.

Một ngàn năm sau, địa cầu chậm rãi khôi phục sinh cơ, do chịu ảnh hưởng bởi chiến tranh hạt nhân nên thể tích địa cầu bành trướng gấp mấy lần, bề mặt địa cầu rộng hơn bây giờ hàng chục lần.

Loài người lần nữa sinh sôi, bất quá văn minh khoa học kĩ thuật cũng đã hoàn toàn xuống dốc, văn minh tu chân thành chủ lưu của thiên hạ.

Lúc này đại địa Hoa Hạ xuất hiện thập đại chính tà môn phái. Chính phái thất đại môn phái phân biệt là: Côn Lôn Phái, Không Động Phái, Thục Sơn Phái, Thiên Sư Đạo, Trường Sinh Môn, Bồ Đề Tông, Vạn Phật Tự. Tà đạo tam đại môn phái là: Thiên Ma Giáo, Âm Dương Tông, Vạn Quỷ Tông.

Chính tà hai phái không ngừng tranh đấu với nhau, nhân gian đâu đâu cũng tràn ngập ngọn lửa chiến tranh!

******

Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đang hái thuốc trên một ngọn núi nhỏ, các nàng đều là đệ tử Trường Sinh Môn, là sư muội của đương kim chưởng môn Trường Sinh Môn!

Tống Ngọc Dao một thân bạch y như trắng tuyết, vóc người cân xứng thon dài, hai con mắt sáng ngời giống như những ngôi sao trên bầu trời.

Lý Ngọc Chân toàn thân mang theo một cỗ hơi thở xuất trần, làn da trắng như mỡ đông, tóc vừa đen lại vừa dài.


Nhị nữ đều là đại mỹ nhân nổi danh tại Tu chân giới, cũng là một trong năm người có tu vi cao nhất trong số đệ tử đời thứ hai của Trường Sinh Môn, đều đã đạt tới tu vi Phân Thần Kỳ!

Sắc trời bắt đầu tối, nhị nữ đang chuẩn bị quay về Trường Sinh Môn, đột nhiên Tống Ngọc Dao nói:
- Sư muội, ngươi nghe xem, dưới chân núi tựa hồ có thanh âm trẻ con khóc!

Lý Ngọc Chân ngưng thần lắng nghe, nói:
- Quả nhiên là tiếng trẻ con khóc, sư tỷ, chúng ta đi xuống nhìn một chút!

Nhị nữ hướng về phía chân núi bay đi, quả nhiên trong bụi cỏ dưới chân núi phát hiện một tiểu nam hài. Tiểu nam hài phỏng chừng chỉ có lớn khoảng 6-7 tháng, giờ phút này trên mặt tràn đầy nước mắt, đang bi bi thiết thiết khóc.

Tống Ngọc Dao ôm lấy tiểu hài tử, vỗ nhẹ nhẹ thân thể tiểu hài tử, tiểu hài tử chậm rãi đình chỉ khóc, Tống Ngọc Dao thương tiếc nói:
- Cũng không biết cha mẹ tiểu hài tử này là ai, đã vậy còn nhẫn tâm đem vứt bỏ hài tử ở chỗ này!

Nhìn khuôn mặt bi thương của tiểu hài tử, Tống Ngọc Dao trong lòng dâng lên một cỗ mẫu tính chưa từng có, nàng nhẹ nhàng ôm tiểu hài tử, không nhịn được hôn nhẹ lên khuôn mặt tiểu hài tử.

Lý Ngọc Chân thì nói:
- Sư tỷ, chúng ta xử lý tiểu hài tử này như thế nào? Nếu không chúng ta tìm một hộ thôn dân ở dưới chân núi, đem tiểu hài tử phó thác cho bọn hắn có được không?

Tống Ngọc Dao lắc đầu, nói:
- Sư muội, tiểu hài tử này đáng thương như thế, ta... ta quyết định tự mình thu dưỡng tiểu hài tử này! Chưởng môn sư huynh vẫn cho chúng ta tự tìm kiếm đệ tử, ta sẽ thu tiểu hài tử này làm đồ đệ! Từ hôm nay trở đi, hắn chính là đệ tử của ta!

Nhìn tiểu hài tử có con mắt sáng ngời, Tống Ngọc Dao cảm giác trong lòng khẽ run, nàng tuyệt đối không muốn để tiểu hài tử này bị thương tổn gì nữa!

- Này...
Lý Ngọc Chân hơi có chút do dự, bảy đại môn phái thu đồ đệ hết sức nghiêm khắc, tư chất, ngộ tính, tính tình đều cần trải qua khảo nghiệm nghiêm túc, không vượt qua khảo nghiệm, tuyệt sẽ không nhận làm đệ tử, hiện tại sư tỷ mình có phần tùy ý quá!

Tống Ngọc Dao giờ phút này chỉ lo chiếu cố tiểu hài tử, nàng lấy tay vỗ nhẹ mông tiểu hài tử, tiểu hài tử hướng nàng mỉm cười, Tống Ngọc Dao cũng không nhịn được cười duyên, nói:

- Sư muội, hắn đáng yêu quá a! Ta quyết định rồi, từ nay về sau hắn chính là đệ tử của ta!

Lập tức Tống Ngọc Dao mang tiểu hài tử về Trường Sinh Sơn, nàng rửa sạch thân thể tiểu hài tử, phát hiện trên cổ tiểu hài tử một cái ngọc bội, ngọc bội có một chữ “Tiết”, Tống Ngọc Dao đoán tiểu hài tử này hẳn là họ Tiết.

- Từ hôm nay ngươi chính là đệ tử của ta, sư phụ cũng nên ngươi đặt cho ngươi một cái tên dễ nghe! Ân, kêu là Lăng Vân đi, chỉ mong sau này đệ tử của ta có lăng vân chi chí!(1)
Tống Ngọc Dao một bên chơi đùa với tiểu hài tử, một bên tự nhủ.

Từ ngày đó trở đi tiểu hài tử được gọi là Tiết Lăng Vân, hắn trở thành khai sơn đại đệ tử của Tống Ngọc Dao.

Lúc Tiết Lăng Vân 3 tuổi, Tống Ngọc Dao bắt đầu truyền thụ pháp môn tu chân cho Tiết Lăng Vân. Nhưng mà Tiết Lăng Vân không thể hấp thu thiên địa linh khí, đến lúc Tiết Lăng Vân 5 tuổi, Tống Ngọc Dao mới ý thức được có chút không đúng.

Hôm đó Tống Ngọc Dao tự mình tìm chưởng môn sư huynh, nói:
- Sư huynh, ngươi tu vi cao thâm, giúp ta kiểm tra một chút xem thân thể đứa bé này bị làm sao! Hắn tu luyện Trường Sinh Kinh đã 2 năm, đến bây giờ trong cơ thể vẫn không có một tia thiên địa linh khí, điều này rất bất bình thường!
Chưởng môn Liễu Tình gật đầu, hắn bắt đầu kiểm tra thân thể Tiết Lăng Vân, sau nửa canh giờ thì cau mày nói:
- Sư muội, nếu như ta đoán không sai, đứa bé này hẳn là bị cửu âm tuyệt mạch!

- Cái gì!
Tống Ngọc Dao trong lòng chấn động, nàng từng trong một điển tịch tại Trường Sinh Môn đọc qua ghi chép về cửu âm tuyệt mạch, nghe đồn cửu âm tuyệt mạch là hi thế kinh mạch, người nào có được loại kinh mạch này căn bản không thể tu chân, càng đáng sợ hơn chính là người có loại kinh mạch này căn bản sống không quá 20 tuổi!

Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng ôm tiểu Lăng Vân, nước mắt của nàng từng giọt chảy xuống khuôn mặt Tiết Lăng Vân.


Tiết Lăng Vân đưa tay lau nước mắt trên mặt Tống Ngọc Dao, vừa lo lắng vừa nóng vội nói:
- Sư phụ, sao người lại khóc? Có phải vì Lăng Vân sau này không thể tu chân? Không có quan hệ, chỉ cần có thể cùng sư phụ ở cùng một chỗ là được!

Nghe Tiết Lăng Vân nói xong, Tống Ngọc Dao càng thêm bi thương, đồ nhi của mình chẳng những không thể tu chân, hơn nữa rất có thể sống không quá 20 tuổi! Nàng càng nghĩ càng thương đồ nhi của mình, từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng lại chỉ có thể sống không quá 20 tuổi, lão thiên gia tại sao bất công như vậy a!

Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng lau nước mắt, hôn nhẹ Tiết Lăng Vân, ôn nhu nói:
- Lăng Vân, ngươi yên tâm, sư phụ nhất định chữa khỏi cửu âm tuyệt mạch của ngươi, mặc kệ nỗ lực bao nhiêu đi nữa!

Giờ phút này Tiết Lăng Vân còn không biết cửu âm tuyệt mạch đến tột cùng có bao nhiêu nghiêm trọng, hắn chỉ tò mò ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Dao, nói:
- Sư phụ, bệnh này rất khó chữa sao? Nếu như quá khó khăn, người thật không nên quản ta, Lăng Vân không muốn chứng kiến sư phụ đau lòng vì ta!

Nước mắt trên mặt Tống Ngọc Dao lần nữa tuôn rơi, nàng như thế nào cũng không hiểu được, tiểu Lăng Vân hiểu chuyện như vậy, đáng yêu như vậy vì sao vận mệnh thê thảm như thế?!

Qua không lâu, phần lớn đệ tử Trường Sinh Môn đều biết đồ nhi của Tống Ngọc Dao căn bản không thể tu chân, có người khuyên Tống Ngọc Dao đi nhận thêm một người đệ tử nữa, nhưng Tống Ngọc Dao lại chết sống không đáp ứng, nàng thề phải chữa khỏi cho Tiết Lăng Vân mặc kệ nỗ lực bao nhiêu đi nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện