Hôm nay, vẫn như thường ngày Tiết Lăng Vân đi qua cửa một tửu điếm, hắn biết rõ đến xế chiều tại đây sẽ bố thí phát bánh bao, hắn muốn tới đây để lấy vài cái bánh bao.
- Tránh ra! Tránh ra! Không thấy được đại gia mày đã tới rồi à?
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng la hét. Đi tới là một trung niên ăn xin, thân cao 2m, cơ thể cường tráng nhưng thô ráp. Hắn thô bạo đẩy những tên ăn xin phía trước, cường thế đi lên.
Mấy tên ăn mày phía trước căn bản không dám đi ra chặn đường, lập tức tránh ra, nhưng lại có một lão ăn xin tóc tóc trắng rối bời trốn không kịp, vẫn đứng cản đường trước mặt tên ăn xin cường tráng kia.
- Lão bất tử này! Lại dám cản đường bản đại gia! Tuổi đã lớn như vậy còn không đến chỗ Diêm Vương đầu thai. Hôm nay bản đại gia giúp ngươi đi gặp Diêm Vương!
Tên ăn xin cường tráng giơ tay đẩy lão già ăn xin kia xuống đất, hung hăng đá vào lão già ăn xin vài cái.
Những tên ăn xin xung quanh thờ ơ nhìn tình cảnh này, không có tiến lên ngăn cản, tên ăn xin cường tráng kia cang thêm đắc ý.
Răng rắc...!
Một tiếng gãy vỡ vang lên, chân của lão ăn xin đã bị tên ăn xin cường tráng đó giẫm gãy.
- Dừng tay!
Tiết Lăng Vân gào lên một tiếng.
Hắn đẩy mấy tên ăn xin xung quanh ra, đi đến trước mặt tên ăn xin cường tráng đó, lớn tiếng nói:
- Ngươi sao lai đi bắt nạt một lão già!
Thấy có người dám hướng về mình hỏi tội, tên ăn xin cường tráng kia cười lạnh, nói:
- Tiểu tử! Ngươi không muốn sống nữa phải không!
Nói xong tên ăn xin cường tráng tung một đấm đánh tới Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân nhanh chóng né tránh, đem một đấm của tên ăn xin cường tráng né được.
Hăn bây giờ đã không còn là tên thiếu niên yếu ớt lúc ở trên Trường Sinh Sơn rồi, từ sau khi nuốt vào Xích Dương Thảo, trong người hăn Cửu Âm Tuyệt Mạch đã hoàn toàn chữa khỏi, hơn nữa được dương khí làm dịu, thân thể của hăn bay giờ so người bình thường mạnh hơn nhiều.
Phanh...!
Một tiếng trầm đục vang lên, Tiết Lăng Vân một đấm đánh trúng sống mũi tên ăn xin cường tráng, liền đem sống mũi cảu hăn đánh gãy.
Đclmm...!
Tên ăn xin cường tráng vừa xấu hổ vừa tức giận, hắn chưa bao giờ ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, lập tức quát lên một tiếng:
- Các huynh đệ! Lên... Lên cho ta!
Nguyên lại tên ăn xin cường tráng kia không phải tới một mình, hắn cũng dẫn theo rất nhiều tiểu đệ. Kỳ thật đại bộ phận ăn xin trong thành thị đều kết hợp với nhau tao thành bang phái, gọi là Cái Bang .
Một đám ăn xin vây quanh Tiết Lăng Vân, bọn hắn phần lớn không có vũ khí, còn trong tay cầm Đả Cẩu Bổng đều là thanh hoặc trung niên.
Thân thể Tiết Lăng Vân tuy so với trước kia cường tráng mấy lần, nhưng song quyền nan địch tứ thủ (2 tay đánh không lại 4 tay), rất nhanh hắn đã bị đánh gục nằm trên mặt đất, những tên ăn xin kia hung hăn giẫm đạp Tiết Lăng Vân.
Thân thể Tiết Lăng Vân truyền đến những trận đau đơn dữ dội, khắp nơi đều là vết thương, khóe mắt cũng bắt đầu chảy ra máu, Tiết Lăng Vân cảm giác mình càng ngày càng kiệt sức.
Khi hắn sắp chết, trong lòng Tiết Lăng Vân chỉ có một ý nghĩ:
- Chết cũng tốt, chết đi liền có thể giải thoát! Sư phụ, ta đợi này có lỗi với người, kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp lại người!
Lúc này Tiết Lăng Vân không có thống khổ cũng như bi thương, hắn chỉ muốn gặp mặt Tống Ngọc Dao một lần cuối, từ xa liếc nhìn vậy là đã đủ.
- Sư phụ, vĩnh biệt, kiếp sau Lăng Vân sẽ báo đáp ân tình của người!
Tiết Lăng Vân nhỏ giọng nói, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
- A...!
Tên ăn xin cường tráng kia rống lên một tiếng, cầm trong tay đả cẩu bổng đánh về phía đầu Tiết Lăng Vần, mắt thường có thể thấy một bổng này đánh trúng đầu Tiết Lăng Vân...
- Ôi...!
Đột nhiên tên ăn xin cường tráng kia hét thảm.
Hắn không thể tin nhìn chằm chú hai tay của mình, hắn thấy đả cẩu bổng trên tay mình đã biến mất, mà đôi tay của mình cũng biến thành bạch cốt. Tên ăn xin cường tráng đâu nhức gào lên một tiếng sau đó liền ngất xỉu ngã trên mặt đất.
Không ai chú tới thảm trạng tên ăn xin cường tráng, tất cả mội người dùng ánh sùng kính nhìn lên bầu trời. Trên đó có một vị Tiên Tử, nàng chân đạp đám mây, một thân quần áo trắng tuyết tựa như Nguyệt cung Tiên Tử đi xuống thế gian.
Nữ tử đó không ai khác chính là sư phụ của Tiết Lăng Vân - Tống Ngọc Dao
Tống Ngọc Dao từ trên trời bay xuống, chậm rãi đi đến bên người Tiết Lăng Vân, nhìn thấy hai mắt nhắm nghiền Tiết Lăng Vân, trên mặt Tống Ngọc Dao tràn đầy bi thương, hai mắt không nhịn được chảy xuống nước mắt.
Tiết Lăng Vân cảm giác khuông mặt mình có chút ẩm ướt, hắn chậm rãi mỡ hai mắt ra, xuất hiện trước mắt hắn chính là bóng người mà hắn mong nhớ ngày đêm.
- Sư phụ, là... là ngươi! Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây? Tiết Lăng Vân không thể tin nổi nói ra, hắn cho rằng mình đang ở trong mơ.
- Không cần nói nữa, Lăng Vân, đi theo ta!
Tống Ngọc Dao nói.
Tống Ngọc Dao đau long ôm lấy Tiết Lăng Vân, hướng lên không trung bay đi. Trước khi đi nàng nhẹ vung hai tay, một đạo kiếm khí lập lòe, những người lúc trước làm bị thương Tiết Lăng Vân tất cả đều bị chém đứt hai tay.
- Mẹ của ta... là Thần Tiên, là Thần Tiên!
- Thần Tiên vậy mà hạ phàm.
- Ta đã thấy được Thần Tiên rồi.
...
Tống Ngọc Dao mag theo Tiết Lăng Vân bay đi, lưu lại một đám người trợn mắt ngây ngốc nhìn, bất quá chỉ ngay ngốc một lát tiếp theo liền hướng về hướng Tống Ngọc Dao cùng Tiết Lăng Van bay đi quỳ xuống dập đầu, tất cả đều cầu nguyện, hy vọng đạt được Thần Tiên phù hộ.
******
- Sư phụ, người vì sao lại cứu ta? Ta... đã ra làm chuyện có lỗi vời người, cứ để cho ta chết đi là được được rồi!
Tiết Lăng Vân bị Tống Ngọc Dao ôm, hắn cố nén đau đớn nói.
- Ngươi chết đi, vậy ta sẽ như thế nào?
Tống Ngọc Dao nói.
Đứng tên không trung, Tống Ngọc Dao có chút thương tâm nói tiếp:
- Lăng Vân, ngươi không thích sư phụ sao? Không muốn tiếp tục làm đệ tử của sư phụ sao?
- Ta...!
Tiết Lăng Vân lắc đầu, thống khổ nói:
- Không phải! Lăng Vân vĩnh viễn đều là đệ tử của người! Chỉ vì ngày đó Lăng Vân là ra chuyện có lỗi với người, ta rất hối hận, ta không biết như thế nào có thể đối mặt với người, ta thật sự chỉ muốn dùng cái chết để giải thoát tất cả thống khổ!
Tống Ngọc Dao cười khổ nhìn đệ tử của mình, hơn nữa năm này nàng đã sớm tiếp nhận chuyện này rồi, không ngờ đệ tử của mình vẫn không tiếp nhận được.
Tống Ngọc Dao liền nói:
- Lăng Vân, chuyện ngày đó ta không trách ngươi! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nói sư phụ có đẹp không?
Tiết Lăng Vân nhẹ nhàn gật đầu, nói:
- Trong lòng của ta, sư phụ là nữ nhân xinh đẹp nhất!
Tống Ngọc Dao vui vẻ cười cười, nàng bổng nhiên nói:
- Lăng Vân, ta cũng chưa từng nghĩ tới chúng ta sẽ thành như vậy! Bây giờ ta hỏi ngươi một câu, ta muốn làm nữ nhân của ngươi, ngươi đáp ứng không?
- Cái này...
Tiết Lăng Vân nằm mơ cũng không nghĩ tới Tống Ngọc Dao có nói ra những lời này, hắn cứng họng không trả lời như thế nào.
Tống Ngọc Dao khẻ thở dài, cười nói:
- Lăng Vân! Sư phụ thậm chí đã tiếp nhận, có lẽ đây chính là số mệnh của sư phụ! Ta suy nghĩ hơn nữa năm, chỉ có như vậy mới có thể giải quyết vấn đề của chúng ta, chỉ không biết Lăng Vân có chấp nhận sư phụ làm nữ nhân của ngươi hay không?
- Ta...
Tiết Lăng Vân ngơ ngác nhìn Tống Ngọc Dao, nhìn gương mặt thánh khiết của nàng, Tiết Lăng Vân không ngừng gật đầu, nói:
- Ta nguyện ý! Ta nguyện ý! Ta nguyện ý cả đời này bảo vệ sự phụ, không bao giờ để sư phụ chịu đến cái gì ủy khuất.
Tống Ngọc Dao vui mừng gật đầu, chuyện này không chỉ là Tiết Lăng Vân một cái tâm kết, nó cũng là của nàng tâm kết, hôm nay tâm kết đã giải. Từ nay về sau hai người không chỉ là thầy trò, mà còn là vợ chồng, bản thân cùng đệ tử lại nhiều ra một vài phương thức chung sống với nhau.
- Tránh ra! Tránh ra! Không thấy được đại gia mày đã tới rồi à?
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng la hét. Đi tới là một trung niên ăn xin, thân cao 2m, cơ thể cường tráng nhưng thô ráp. Hắn thô bạo đẩy những tên ăn xin phía trước, cường thế đi lên.
Mấy tên ăn mày phía trước căn bản không dám đi ra chặn đường, lập tức tránh ra, nhưng lại có một lão ăn xin tóc tóc trắng rối bời trốn không kịp, vẫn đứng cản đường trước mặt tên ăn xin cường tráng kia.
- Lão bất tử này! Lại dám cản đường bản đại gia! Tuổi đã lớn như vậy còn không đến chỗ Diêm Vương đầu thai. Hôm nay bản đại gia giúp ngươi đi gặp Diêm Vương!
Tên ăn xin cường tráng giơ tay đẩy lão già ăn xin kia xuống đất, hung hăng đá vào lão già ăn xin vài cái.
Những tên ăn xin xung quanh thờ ơ nhìn tình cảnh này, không có tiến lên ngăn cản, tên ăn xin cường tráng kia cang thêm đắc ý.
Răng rắc...!
Một tiếng gãy vỡ vang lên, chân của lão ăn xin đã bị tên ăn xin cường tráng đó giẫm gãy.
- Dừng tay!
Tiết Lăng Vân gào lên một tiếng.
Hắn đẩy mấy tên ăn xin xung quanh ra, đi đến trước mặt tên ăn xin cường tráng đó, lớn tiếng nói:
- Ngươi sao lai đi bắt nạt một lão già!
Thấy có người dám hướng về mình hỏi tội, tên ăn xin cường tráng kia cười lạnh, nói:
- Tiểu tử! Ngươi không muốn sống nữa phải không!
Nói xong tên ăn xin cường tráng tung một đấm đánh tới Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân nhanh chóng né tránh, đem một đấm của tên ăn xin cường tráng né được.
Hăn bây giờ đã không còn là tên thiếu niên yếu ớt lúc ở trên Trường Sinh Sơn rồi, từ sau khi nuốt vào Xích Dương Thảo, trong người hăn Cửu Âm Tuyệt Mạch đã hoàn toàn chữa khỏi, hơn nữa được dương khí làm dịu, thân thể của hăn bay giờ so người bình thường mạnh hơn nhiều.
Phanh...!
Một tiếng trầm đục vang lên, Tiết Lăng Vân một đấm đánh trúng sống mũi tên ăn xin cường tráng, liền đem sống mũi cảu hăn đánh gãy.
Đclmm...!
Tên ăn xin cường tráng vừa xấu hổ vừa tức giận, hắn chưa bao giờ ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, lập tức quát lên một tiếng:
- Các huynh đệ! Lên... Lên cho ta!
Nguyên lại tên ăn xin cường tráng kia không phải tới một mình, hắn cũng dẫn theo rất nhiều tiểu đệ. Kỳ thật đại bộ phận ăn xin trong thành thị đều kết hợp với nhau tao thành bang phái, gọi là Cái Bang .
Một đám ăn xin vây quanh Tiết Lăng Vân, bọn hắn phần lớn không có vũ khí, còn trong tay cầm Đả Cẩu Bổng đều là thanh hoặc trung niên.
Thân thể Tiết Lăng Vân tuy so với trước kia cường tráng mấy lần, nhưng song quyền nan địch tứ thủ (2 tay đánh không lại 4 tay), rất nhanh hắn đã bị đánh gục nằm trên mặt đất, những tên ăn xin kia hung hăn giẫm đạp Tiết Lăng Vân.
Thân thể Tiết Lăng Vân truyền đến những trận đau đơn dữ dội, khắp nơi đều là vết thương, khóe mắt cũng bắt đầu chảy ra máu, Tiết Lăng Vân cảm giác mình càng ngày càng kiệt sức.
Khi hắn sắp chết, trong lòng Tiết Lăng Vân chỉ có một ý nghĩ:
- Chết cũng tốt, chết đi liền có thể giải thoát! Sư phụ, ta đợi này có lỗi với người, kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp lại người!
Lúc này Tiết Lăng Vân không có thống khổ cũng như bi thương, hắn chỉ muốn gặp mặt Tống Ngọc Dao một lần cuối, từ xa liếc nhìn vậy là đã đủ.
- Sư phụ, vĩnh biệt, kiếp sau Lăng Vân sẽ báo đáp ân tình của người!
Tiết Lăng Vân nhỏ giọng nói, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
- A...!
Tên ăn xin cường tráng kia rống lên một tiếng, cầm trong tay đả cẩu bổng đánh về phía đầu Tiết Lăng Vần, mắt thường có thể thấy một bổng này đánh trúng đầu Tiết Lăng Vân...
- Ôi...!
Đột nhiên tên ăn xin cường tráng kia hét thảm.
Hắn không thể tin nhìn chằm chú hai tay của mình, hắn thấy đả cẩu bổng trên tay mình đã biến mất, mà đôi tay của mình cũng biến thành bạch cốt. Tên ăn xin cường tráng đâu nhức gào lên một tiếng sau đó liền ngất xỉu ngã trên mặt đất.
Không ai chú tới thảm trạng tên ăn xin cường tráng, tất cả mội người dùng ánh sùng kính nhìn lên bầu trời. Trên đó có một vị Tiên Tử, nàng chân đạp đám mây, một thân quần áo trắng tuyết tựa như Nguyệt cung Tiên Tử đi xuống thế gian.
Nữ tử đó không ai khác chính là sư phụ của Tiết Lăng Vân - Tống Ngọc Dao
Tống Ngọc Dao từ trên trời bay xuống, chậm rãi đi đến bên người Tiết Lăng Vân, nhìn thấy hai mắt nhắm nghiền Tiết Lăng Vân, trên mặt Tống Ngọc Dao tràn đầy bi thương, hai mắt không nhịn được chảy xuống nước mắt.
Tiết Lăng Vân cảm giác khuông mặt mình có chút ẩm ướt, hắn chậm rãi mỡ hai mắt ra, xuất hiện trước mắt hắn chính là bóng người mà hắn mong nhớ ngày đêm.
- Sư phụ, là... là ngươi! Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây? Tiết Lăng Vân không thể tin nổi nói ra, hắn cho rằng mình đang ở trong mơ.
- Không cần nói nữa, Lăng Vân, đi theo ta!
Tống Ngọc Dao nói.
Tống Ngọc Dao đau long ôm lấy Tiết Lăng Vân, hướng lên không trung bay đi. Trước khi đi nàng nhẹ vung hai tay, một đạo kiếm khí lập lòe, những người lúc trước làm bị thương Tiết Lăng Vân tất cả đều bị chém đứt hai tay.
- Mẹ của ta... là Thần Tiên, là Thần Tiên!
- Thần Tiên vậy mà hạ phàm.
- Ta đã thấy được Thần Tiên rồi.
...
Tống Ngọc Dao mag theo Tiết Lăng Vân bay đi, lưu lại một đám người trợn mắt ngây ngốc nhìn, bất quá chỉ ngay ngốc một lát tiếp theo liền hướng về hướng Tống Ngọc Dao cùng Tiết Lăng Van bay đi quỳ xuống dập đầu, tất cả đều cầu nguyện, hy vọng đạt được Thần Tiên phù hộ.
******
- Sư phụ, người vì sao lại cứu ta? Ta... đã ra làm chuyện có lỗi vời người, cứ để cho ta chết đi là được được rồi!
Tiết Lăng Vân bị Tống Ngọc Dao ôm, hắn cố nén đau đớn nói.
- Ngươi chết đi, vậy ta sẽ như thế nào?
Tống Ngọc Dao nói.
Đứng tên không trung, Tống Ngọc Dao có chút thương tâm nói tiếp:
- Lăng Vân, ngươi không thích sư phụ sao? Không muốn tiếp tục làm đệ tử của sư phụ sao?
- Ta...!
Tiết Lăng Vân lắc đầu, thống khổ nói:
- Không phải! Lăng Vân vĩnh viễn đều là đệ tử của người! Chỉ vì ngày đó Lăng Vân là ra chuyện có lỗi với người, ta rất hối hận, ta không biết như thế nào có thể đối mặt với người, ta thật sự chỉ muốn dùng cái chết để giải thoát tất cả thống khổ!
Tống Ngọc Dao cười khổ nhìn đệ tử của mình, hơn nữa năm này nàng đã sớm tiếp nhận chuyện này rồi, không ngờ đệ tử của mình vẫn không tiếp nhận được.
Tống Ngọc Dao liền nói:
- Lăng Vân, chuyện ngày đó ta không trách ngươi! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nói sư phụ có đẹp không?
Tiết Lăng Vân nhẹ nhàn gật đầu, nói:
- Trong lòng của ta, sư phụ là nữ nhân xinh đẹp nhất!
Tống Ngọc Dao vui vẻ cười cười, nàng bổng nhiên nói:
- Lăng Vân, ta cũng chưa từng nghĩ tới chúng ta sẽ thành như vậy! Bây giờ ta hỏi ngươi một câu, ta muốn làm nữ nhân của ngươi, ngươi đáp ứng không?
- Cái này...
Tiết Lăng Vân nằm mơ cũng không nghĩ tới Tống Ngọc Dao có nói ra những lời này, hắn cứng họng không trả lời như thế nào.
Tống Ngọc Dao khẻ thở dài, cười nói:
- Lăng Vân! Sư phụ thậm chí đã tiếp nhận, có lẽ đây chính là số mệnh của sư phụ! Ta suy nghĩ hơn nữa năm, chỉ có như vậy mới có thể giải quyết vấn đề của chúng ta, chỉ không biết Lăng Vân có chấp nhận sư phụ làm nữ nhân của ngươi hay không?
- Ta...
Tiết Lăng Vân ngơ ngác nhìn Tống Ngọc Dao, nhìn gương mặt thánh khiết của nàng, Tiết Lăng Vân không ngừng gật đầu, nói:
- Ta nguyện ý! Ta nguyện ý! Ta nguyện ý cả đời này bảo vệ sự phụ, không bao giờ để sư phụ chịu đến cái gì ủy khuất.
Tống Ngọc Dao vui mừng gật đầu, chuyện này không chỉ là Tiết Lăng Vân một cái tâm kết, nó cũng là của nàng tâm kết, hôm nay tâm kết đã giải. Từ nay về sau hai người không chỉ là thầy trò, mà còn là vợ chồng, bản thân cùng đệ tử lại nhiều ra một vài phương thức chung sống với nhau.
Danh sách chương