Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân bay về phía Nam, tâm tình của Tiết Lăng Vân bây giờ không được tốt lắm, hắn không muốn chia tay với Lăng Nhược Vũ, những ngày qua ở chung với Lăng Nhược Vũ khiến cho hắn thật sâu mê luyến nữ nhân xinh đẹp này.
- Lăng Vân! Ngươi có phải đang nhớ tới Vũ muội muội!
Lý Ngọc Chân vừa bay vừa hỏi.
- Ừ! Ta thật sự không muốn rời xa nàng! Đáng tiếc, nàng là người của Âm Dương Tông, mà mấy người ở Trường Sinh Môn đều coi đệ tử của Âm Dương Tông là yêu nhân tà đạo!
Tiết Lăng Vân nói xong thì thở dài.
Lý Ngọc Chân nhẹ nhàng cười, đột nhiên nói:
- Lăng Vân! Ta thấy ngươi không quên được tư vị khi cùng Vũ muội muội song tu ah? Theo như ghi lại trên Tố Nữ Kinh thì thân thể của nàng là Bạch Hổ chi thân, nữ nhân có thân thể như vậy có thể làm cho nam nhân dục tiên dục tử, cộng thêm nàng hiểu rất nhiều kỹ thuật trong chuyện phòng the, nàng hậu hạ ngươi khiến cho người sảng khoái cực kỳ, ta cùng sư tỷ làm sao có thể bằng nàng được!
- Ha ha ha...!
Tiết Lăng Vân cười ha ha, đem Lý Ngọc Chân ôm vào trong lòng, nói:
- Thân thể của nàng quả thực rất tuyệt, nhưng thân thể của ngươi cùng sư phụ cũng chẳng kém gì! Còn song tu thuật, sau khi trở về ta sẽ cùng các ngươi hảo hảo thử xem, song tu thuật đối với người tu chân có rất lớn trợ giúp đấy!
Mặt của Lý Ngọc Chân đỏ lên, nói:
- Chúng ta là sư phụ cùng sư thúc của ngươi đấy, ai cùng với ngươi song tu! Tiết Lăng Vân cười hì hì, nói:
- Các ngươi đúng là sư phụ cùng sư thúc của ta, nhưng các ngươi cũng là nữ nhân của ta ah! Ha ha ha ha, sau khi trở về ta nhất định phải thử một lần những gì mà Nhược Vũ đã nói!
Mặt của Lý Ngọc Chân nóng lên, bất quá cũng có chút chờ mong, nàng không nói gì nữa, cùng Tiết Lăng Vân bay nhanh về phái Nam.
Tiết Lăng Vân bây giờ đã là Phân Thần kỳ tu vi, mà Lý Ngọc Chân cùng Tống Ngọc Dao cũng là Phân Thần kỳ tu vi, tu vi của hắn không thua kém nữ nhân của mình bao nhiêu, tốc độ phi hành của hắn cũng không chậm hơn Lý Ngọc Chân, hai người nắm tay nhau bay về Trường Sinh Môn.
******
Hai ngày sau, Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân xuất hiện trước mặt một ngọn núi lớn, đây chính là Trường Sinh Sơn của Trường Sinh Môn.
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân trực tiếp bay về phía Ngọc Trúc Phong, trên đường đi bọn họ cũng nhìn thấy không ít đệ tử của Trường Sinh Môn, những đệ tử này hướng về Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân chào hỏi, cũng không nói thêm gì.
Tiết Lăng Vân bây giờ rất sốt ruột, hắn và Lý Ngọc Chân biến mất hơn nửa tháng trời, không biết Tống Ngọc Dao sẽ lo lắng đến mức nào, hắn bây giờ rất vội vả muốn gặp lại Tống Ngọc Dao.
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân rốt cục bay tới phía trên Ngọc Trúc Phong, hai người từ trên không trung hạ xuống trúc lâm.
Trúc lâm cực kỳ yên tĩnh, từng cầy trúc xanh tươi nhẹ nhàng lắc lư theo chiều gió, Tiết Lăng Vân kéo Lý Ngọc Chân đi nhanh về phía trước, ở phía trước chính là căn nhà trúc của ba người.
- A Dao!
Tiết Lăng Vân hét lên một tiếng.
Đẩy cửa nhà trúc ra, hình ảnh trước mắt khiến cho hắn cực kỳ khiếp sợ.
Tống Ngọc Dao không có bên trong nhà trúc, mà ở trong đó có một thiếu nữ đang ngồi.
Thiếu nữ này mặc một cái váy dài màu hồng phấn, cười cười nhìn Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân.
- Phượng Vũ, là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?
Lý Ngọc Chân vội vàng thả tay Tiết Lăng Vân ra, kỳ quái hỏi Lâm Phượng Vũ.
Người thiếu nữ mặc vày hông trước đó chính là đệ tử của Lý Ngọc Chân - Lâm Phượng Vũ, Lâm Phượng Vũ lúc này cực kỳ hưng phấn nhìn chằm chằm vào Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân.
Lâm Phượng Vũ dịu dàng nói:
- Sư phụ! Tiết sư ca! Mấy ngày qua hai người đã đi đâu vậy? Ta và Tống sư bá rất lo lắng cho hai người!

Lý Ngọc Chân đi tới trước mặt Lâm Phượng Vũ, kéo tay của Lâm Phượng Vũ, vuốt vuốt mái tóc của nàng, ôn nhu nói:
- Ta và Tiết sư ca của ngươi gặp phải địch nhân đánh lén, hôm này mới có thể trở về. Đúng rồi, sư tỷ đâu? Nàng chạy đi đâu rồi?
Tiết Lăng Vân lúc này cũng nhìn chằm chằm Lâm Phượng Vũ, hắn cũng rất muốn biết Tống Ngọc Dao đang ở đâu, vì sao Tống Ngọc Dao không ở bên trong nhà trúc.
Lâm Phượng Vũ ha ha cười, nói:
- Tống sư bá đi tìm hai người các ngươi rồi! Các ngươi mất tích nhiều ngày như vậy, chúng ta trước tiên tìm kiếm xung quanh Trường Sinh Sơn một chút, sau đó phát hiện có dấu vết đánh nhau ở xung quanh Thiên Linh Phong, lúc đó chúng ta rất lo lắng! Sau đó Tống đi ra bên ngoài Trường Sinh Sơn tìm các ngươi, nàng bảo ta ở chỗ này chờ hai người, nếu như các ngươi trở về thì nói cho các ngươi không nên chạy loạn, nếu nàng không tìm thấy các ngươi thì sẽ trở về!
Lúc này Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân mới yên tâm, Tiết Lăng Vân lại hỏi:
- Nàng lúc nào thì về?
Lâm Phượng Vũ khẽ lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết, nàng đi ra ngoài đã nhiều ngày rồi, chắc cũng sắp về rồi!
******
Ngay trong đêm hôm đó, ba người Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân, Lâm Phượng Vũ ngồi nói chuyện với nhau, Lâm Phượng Vũ chăm chú nghe hai người kể lại những chuyện trong mấy ngày qua, Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân chỉ kể lại những chuyện như bị hai tên Hộ Pháp của Vạn Quỷ Tông đánh lén, hai người đại chiến với Âm Đồng, Âm Liễu, còn về chuyện có liên quan đến Lăng Nhược Vũ thì hai người không nói cho Lâm Phượng Vũ nghe.
Lâm Phượng Vũ mặc vày dài màu hồng, mặt đầy hưng phấn, không ngừng hỏi hai người, điều này khiến cho Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân cảm thấy rất phiền phức.
Trong lòng của Lâm Phượng Vũ rất thích Tiết Lăng Vân, nàng chưa bao giờ cùng Tiết Lăng Vân nói chuyện lâu như vậy, hôm nay nàng rất thoải mái, nàng không muốn rời khỏi nơi này.
Lý Ngọc Chân nhìn nhìn đệ tử của mình, dung nhan Lâm Phượng Vũ cũng khá thanh tú, cũng là một thiếu nữ xinh đẹp vạn người có một.
Nhớ tới Tiết Lăng Vân rất kính trọng Tống Ngọc Dao, lại nghĩ đến Tiết Lăng Vân cũng rất sủng ái Lăng Nhược Vũ, Lý Ngọc Chân cảm thấy mình cũng nên nhanh chóng tác hợp cho hai người Tiết Lăng Vân cùng Lâm Phượng Vũ, chỉ có "thầy trò hợp lực" thì mới có thể khiến cho Tiết Lăng Vân càng thêm yêu thích.

- Phượng Vũ, ngươi sau này cứ ở trên Ngọc Trúc Phong này đi!
Lý Ngọc Chân đột nhiên mở miệng.
Lâm Phượng Vũ mừng rỡ, từ lâu nàng đã không muốn một mình tu luyện trên Thiên Linh Phong, từ lâu đã muốn chạy đến ở cùng mấy người Lý Ngọc Chân, Tống Ngọc Dao, Tiết Lăng Vân.
Lúc này nàng nhịn không được hoan hô lên, nói:
- Cảm ơn sư phụ!
Tiết Lăng Vân thì sững sờ, hắn đột nhiên nhớ lại mấy câu nói của Lý Ngọc Chân lúc trước, trong chốc lát đã hiểu được ý nghĩ của Lý Ngọc Chân. (đọc lại chương 35)
Hắn thoáng nhìn qua Lý Ngọc Chân, Lý Ngọc Chân cũng mập mờ nhìn hắn gật đầu, Tiết Lăng Vân biết rõ tâm ý của Lý Ngọc Chân, nàng muốn gã đệ tử của mình cho chính nam nhân của mình.
Tiết Lăng Vân cảm thấy rất kích thích, hắn nhìn qua Lý Ngọc Chân một cái rồi lại nhìn qua Lâm Phượng Vũ một cái, nói hắn không động lòng là nói dối.
Lâm Phượng Vũ lớn lên cũng không chút nào thua kém Lý Ngọc Chân, cộng thêm trên người của Lâm Phượng Vũ có một loại khí chất tươi mát ngây thơ chỉ xuất hiện ở thiếu nữ mới lớn, khiến cho hắn rất động lòng.
Vốn dĩ Tiết Lăng Vân không có cảm giác gì đối với Lâm Phượng Vũ, thậm chí hắn còn rất chán gét thiếu nữ điêu ngoa này, nhưng sau khi Lý Ngọc Chân trở thành nữ nhân của mình, đoạn thời gian trước đó Lý Ngọc Chân luôn luôn vô ý hay cố ý tác hợp Tiết Lăng Vân cùng Lâm Phượng Vũ, từ từ tâm tư của Tiết Lăng Vân cũng thay đổi.
Ba người đang nói chuyện, đột nhiên trên không trung có một đạo kiếm quang bay đến, ba người đều nhìn lên không trung, chỉ thấy đạo kiếm quang đó biến mất không thấy gì nữa, mà lúc đó có một nữ tử từ trên không trung đáp xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện