Tiết Lăng Vân đang tĩnh tu trong nhà trúc, đột nhiên tâm thần của hắn có cảm giác không đúng, Tiết Lăng Vân mở mắt ra, hắn nghi hoặc nhìn xung quanh một chút, sau đó lại nhắm mắt tu luyện.
Thần thức của Ngô Minh cẩn thận điều tra Tiết Lăng Vân, hắn có tu vi Tán Tiên kỳ, cảnh giới thần thức mạnh hơn tu sĩ bình thường gấp mấy lần, Tiết Lăng Vân chỉ có thể cảm giác tâm thần có chút không đúng mà thôi, không thể nào phát hiện thần thức của Ngô Minh tồn tại ở đó.
Ngô Minh cẩn thận điều tra, hắn cảm giác được trên người Tiết Lăng Vân đang tản mát ra một cổ thanh khí mạnh mẽ, cổ thanh khí này cho thấy loại khí tức mà chỉ có tu sĩ chính đạo mới có, Ngô Minh nhẹ gật đầu, hắn cảm thấy Tiêu Thanh Tùng đã nói sai, trên người Tiết Lăng Vân không hề có điều gì quái dị cả.
Thần thức của Ngô Minh đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên hắn cảm thấy không đúng, trên người Tiết Lăng Vân quả thực có tản mát ra một cổ thanh khí, nhưng cổ thanh khí đó thực sự quá mạnh mẽ, căn bản không thể xuất hiện trên người một đệ tử đời thứ ba được.
- Làm sao có thể? Hắn còn nhỏ như vậy mà đã tu luyện đến Phân Thần kỳ rồi. Chuyện này quả thực khó có thể tưởng tượng!
Ngô Minh nói.
Ngô Minh cuối cùng cũng điều tra được tu vi của Tiết Lăng Vân, hắn cực kỳ kinh hãi, tên đệ tử đời thứ ba này vậy mà đã tu luyện đến tu vi Phân Thần kỳ rồi.
Tiết Lăng Vân bất quá mới hơn 20 tuổi mà thôi, còn trẻ như vậy mà đã tu luyện đến Phân Thần kỳ rồi.
Tại phía xa xa trên Phiêu Miểu Phong, bản thể của Ngô Minh đột nhiên nhắm mắt lại, hắn đem tất cả tâm thần đều đặt tại trên người Tiết Lăng Vân, hắn đang muốn triệt để điều tra Tiết Lăng Vân.
- Kỳ lạ, thậm chí còn có một tia ma khí, còn có một tia tình dục khí!
Ngô Minh phát hiện được dị trạng trên người Tiết Lăng Vân.

Trên người Tiết Lăng Vân tản mát ra thanh khí mạnh mẽ nhưng bên trong có xen lẫn một tia ma khí như có như không, mặt khác còn có môt cổ khí tức hồng phấn nhàn nhàn đang tồn tại.
Tình dục khí đó là do hắn song tu cùng với mấy người Tống Ngọc Dao tạo ra, song tu thuật tuy rằng là một trong Đại Đạo, nhưng rất khó tránh được sẽ sinh ra khí tức không giống người bình thường.
Còn ma khí trong người Tiết Lăng Vân, đó là do Tử Vong Thụ, Khô Cốt Thần Trượng, cả hai đều là trọng bảo của ma đạo, bây giờ chúng đang nằm trong Hắc Huyền Đỉnh bay lơ lửng trên nguyên anh của Tiết Lăng Vân, nhiều ít cũng tạo thành chút ảnh hưởng nhất định cho hắn.
- Người này thật sự rất quái lạ, "Loạn Thế Chi Tử" trong quẻ bói của ta chắc là hắn?
Ngô Minh vừa điều tra Tiết Lăng Vân vừa nói.
Lại qua một hồi, thần thức của Ngô Minh rời khỏi thân thể của Tiết Lăng Vân, thức của hắn một lần nữa quay trở lại bản thể đang ngồi trên Phiêu Miểu Phong.
******
- Sư thúc tổ, người tìm được điều gì kỳ lạ không? Có phải hay không là Tiết Lăng Vân?
Nhìn thấy Ngô Minh mở hai mắt ra, Tiêu Thanh Tùng lập tức hỏi.
- Quả thực có chút không đúng, trên người tên Tiết Lăng Vân này có một tia ma khí, một tia tình dục khí, hơn nữa tu vi của hắn đã là Phân Thần kỳ rồi!
Ngô Minh nhíu mày nói.
- Cái gì?
Tiêu Thanh Tùng kinh hãi, nói:
- Hắn là Phân Thần kỳ cảnh giới? Làm sao có thể? Mấy năm trước hắn chỉ là Kim Đan hậu kỳ, làm sao có thể tăng lên nhanh như vậy?
Tiêu Thanh Tùng hoảng loạn, hắn là người rất hẹp hòi, năm đó hắn bị Tiết Lăng Vân đánh bại nên hắn coi Tiết Lăng Vân là đinh trong mắt của hắn, một năm qua tu vi của hắn có tiến triển rất nhanh, tuy hắn rất ghét Tiết Lăng Vân nhưng vẫn không thèm đem Tiết Lăng Vân để vào trong mắt, hắn nghĩ Tiết Lăng Vân bây giờ không đáng để hắn coi trọng, hắn và Tiết Lăng Vân không phải là tồn tại cùng một cấp bậc.
Bây giờ đột nhiên biết được tu vi của Tiết Lăng Vân đã tiến vào Phân Thần kỳ, nội tâm của Tiêu Thanh Tùng đầy hoảng loạn, đồng thời cũng có chút ghen ghét, Tiêu Thanh Tùng nhơ lại mấy lời của Ngô Minh đã nói, hắn liền nói:
- Sư thúc tổ, ngươi nói trên người của hắn có một tia ma khí? Hắn nhất định đã tu luyện tâm pháp của ma đạo, nếu không làm sao tu vi của hắn có thể tăng lên nhanh chóng như vậy!
Ngô Minh khẽ lắc đầu, nói:

- Chuyện đó thì chưa chắc, nếu như trên người của hắn có pháp bảo của ma đạo, thì trên người của hắn cũng sẽ lây dính một chút ma khí, ta cho rằng khả năng này rất lớn, bất quá cũng nói gì thì hắn cũng rất đáng nghi, que bói của ta lần này rất có thể là nói hắn!
Ngô Minh lần này không có lập đàn bói toán, hắn chỉ khoanh chân ngồi bên trong Minh Hà Động, ngón trỏ tay phải không ngừng chuyển động, hai mắt khép hờ lại, hắn đang tính toán vận mệnh của Tiết Lăng Vân.
Không biết qua bao lâu, Ngô Minh mở hai mứt ra, trong mắt tràn đầy khó hiểu cùng vẻ buồn bực.
Tiêu Thanh Tùng ở một bên chờ đợi, hắn vội vàng hỏi:
- Sư thúc tổ, tính được chuyện gì rồi à?
Ngô Minh gật đầu, hắn nghiêm mặt nói:
- Tiểu tử này quả nhiên rất bất phàm, hắn rất có thể chính là "Loạn Thế Chi Tử" mà trong quẻ bói của ta đã nói. Ta chỉ có thể thấy được một chút, mặt của hắn cực kỳ hung tợn... hình ảnh đó cực kỳ quỷ dị...!
Ngô Minh cau mày, hắn trầm mặc lại, qua một hồi lâu, Ngô Minh lắc đầu nói:
- Hắn chỉ là một tên đệ tử đời thứ ba, bây giờ không vẫn không làm ra việc gì xấu. Tuy trên người hắn bây giờ có ma khí, nhưng tia ma khí đó quá mỏng manh, chắc là do một mốn pháp bảo ma đạo tạo thành. Kết quả bói toán chưa chắc đã hoàn toàn chính xác, ta không thể giết hắn được!
- Này...!
Tiêu Thanh Tùng vẫn muốn khuyên nhũ vài câu, Ngô Minh đột nhiên lại nói:
- Ta điều tra thêm lần nữa, có lẽ vừa rôi đã bỏ qua điểm gì đó cũng nên!
Tiêu Thanh Tùng còn chưa kịp mở miệng, Ngô Minh đã nhắm hai mắt lại, thần thức của Ngô Minh lần nữa phóng tới Ngọc Trúc Phong.

Trong lòng Tiêu Thanh Tùng có chút khó chịu, hắn đang chờ đợi, hi vọng sư thúc tổ của mình có thể đáp ứng giết chết Tiết Lăng Vân.
Một nên nhang trôi qua, Ngô Minh đột nhiên mở ra hai mắt, trạng thái bây giờ của Ngô Minh có chút không đúng, tóc trắng của hắn không gió mà bay, sắc mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt thành hình quả đấm, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
- Sư thúc tổ?
Tiêu Thanh Tùng cảm thấy xung quanh tràn đầy áp lực, trên người của Ngô Minh truyền ra một loại uy áp cực kỳ mạnh mẽ, nó khiến cho Tiêu Thanh Tùng có chút sợ hãi, hắn hoang mang nhìn Ngô Minh một cái, nói:
- Sư thúc tổ? Ngươi đến cùng đã phát hiện được cái gì vậy?
Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nói:
- Tên nghiệp chướng Tiết Lăng Vân này nhất định phải giết!
Tiêu Thanh Tùng há to miệng, hắn không thể tin nhìn chằm chằm Ngô Minh, không biết vì sao mà thái độ của Ngô Minh xoay chuyển nhanh như vậy.
Tuy Tiêu Thanh Tùng rất chán ghét Tiết Lăng Vân, hắn cũng rất muốn Ngô Minh thay đổi thái độ, nhưng chuyển biến cũng quá nhanh ah.
Tiêu Thanh Tùng còn muốn hỏi thêm, Ngô Minh đột nhiên hóa thành một đạo kim quang bay về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện