Editer: Trang Ú
Beta : Hương kyomi
Hai ngày này Bùi Anh liên tục ở nhà nghỉ ngơi, thuận tiện dưỡng thương ở chân. Tống Nam Xuyên mỗi ngày từ công ty trở về, liền trực tiếp gọi người mang cơm đến nhà.
Qua sáu giờ , Tống Nam Xuyên từ công ty trở về, Bùi Anh đang thất thần ngồi ôm con mèo nhỏ bên cửa sổ. Tống Nam Xuyên nhìn cô một hồi , liền đi tới hỏi cô: "Anh Anh, ngồi ở chỗ này ngẩn người cái gì vậy?"
"Meo meo ~ "
Chú mèo nhỏ trong tay Bùi Anh kêu lên một tiếng rồi chạy đi, Bùi Anh ngẩng đầu nhìn Tống Nam Xuyên, từ trên ghế đứng lên: "À,kết quả buổi thử vai hôm nay có rồi, Trần tổng nói em không có được chọn."
Tống Nam Xuyên trầm mặc hai giây, mới an ủi cô: "Không sao cả , lần này không được còn có lần sau, nói không chừng lại có cơ hội tốt hơn đang chờ em."
Bùi Anh vẫn đang nhìn anh: "Là như vậy sao?"
Đuôi lông mày của Tống Nam Xuyên khẽ động: "Cái gì?"
"Điều anh muốn nóivới em là những thứ này sao?"
Tống Nam Xuyên lại im lặng, nhìn cô nói: "Em làm sao vậy?"
Bùi Anhmím môi nói: "Em nghe nói, là bởi vì anh nói em không thích hợp với nhân vật này, cho nên cuối cùng đạo diễn mới chọn Lý Tư Tư."
Tống Nam Xuyên hơi ngẩn ra, lông mày nhăn lại : "Em nghe ai nói?"
"Ai nói không quan trọng, em chỉ muốn biết chuyện này có phải là thật hay không thôi. Là anh nói với bên kia rằng cảm thấy em không thích hợp sao?"
Khóe miệng Tống Nam Xuyên dần dần nhếch lên thành một đường thẳng, qua một lúc lâu, mới nói: "Phải."
Bùi Anh nhịn xuống lửa giận trong người, cố gắng bình tĩnh hỏi anh: "Vậy em muốn nghe một chút ý kiến anh, vậy anh cho rằng nơi nào của em không thích hợp?"
Tống Nam Xuyên nói: "Em có xem qua nguyên tác của cuốn tiểu thuyết kia chưa? Bên trong có không ít cảnh nam nữ chính thân mật, thậm chí còn có cảnh nam nữ chính phát sinh quan hệ. Anh không hy vọng em đóng loại cảnh này."
Bùi Anh ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt không nhìn ra được đang có tâm tình gì, yên tĩnh một lát, đột nhiên bật cười: "Là bởi vì như vậy sao? Cũng bởi vì anh không hy vọng em diễn loại cảnh này?" Cô cảm thấy có chút buồn cười, "Anh hỏi em có xem qua nguyên tác hay chưa? Lúc trước bận rộn luyện múa như vậy, em cũng dành thời gian xem qua nguyên tác ba lần, Em tập múa tập đến chân bị thương, cũng vẫn kiên trì cho tới cuối cùng.Em vốn nghĩ rằng mình đã nỗ lực hết sức, cho dù đến cuối cùng không được chọn, ít nhất cũng sẽ không có tiếc nuối, hiện tại thì sao? Lại bởi vì anh không hy vọng em diễn, cho nên em liền không thể diễn."
Tống Nam Xuyên thấy cô như vậy, trong lòng cũng có chút luống cuống: "Anh Anh, Hoàn Vũ kịch bản tốt còn có rất nhiều, vì cái gì nhất định phải diễn bộ này chứ? Anh đãbảo tiểu Trương đi tìm kịch bản thích hợp, rất nhanh sẽ tin tức."
"Vấn đề hiện tại là cái này sao? Còn có anh cảm thấy kịch bản như thế nào mới gọi là kịch bản thích hợp?" Bùi Anh nhìn anh , vành mắt đều có chút ửng hồng, "Anh có từng tôn trọng qua suy nghĩ của em hay không? Muốn diễn cái gì không diễn đến thân thể, anh có hỏi qua em không? Chẳng lẽ chuyện như vậy không nên cùng em thương lượng trước một chút được sao?"
Tống Nam Xuyên thở ra một hơi,nói: "OK, chuyện này là do anh không có nói trước với em, là anh không đúng, nhưng anh cũng nói, anh đã bảo tiểu Trương đi tìm kịch bản khác, sẽ sắp xếp so với bộ em thử vai không kém, hơn nữa cũng là nữ chính, em còn có cái gì bất mãn?"
Bùi Anh cười hai tiếng: "Đừng nói anh không đúng, anh căn bản không có cảm thấy bản thân mình có chỗ nào không đúng đi? Tống Nam Xuyên, có phải hay không người ở bên ngoài đều nói anh là kim chủ của em, cho nên anh thực sự đem mình trở thành kim chủ của em? Em nếu muốn tìm một kim chủ, còn đến phiên anh sao Tống Nam Xuyên!"
"Bùi Anh, em biết mình đang nói cái gì không!" Tống Nam Xuyên cũng nổi giận, có chút lớn tiếng nói cô một câu.
Bùi Anh mím chặt môi, nghiêng đầu nhìn ngoài ra cửa sổ, thở gấp mấy hơi nhìn giống như là mới kịch liệt chạy xong một đoạn đường dài vậy.
Tống Nam Xuyên hô hấp cũng trở lại bình thường, nhìn Bùi Anh nói: "Anh không muốn bởi vì chút chuyện này mà cãi nhau với em..."
"Chút chuyện này?" Anh nói còn chưa hết lời, liền bị Bùi Anh cắt đứt, "Theo ý của anh thì đây chỉ là một việc nhỏ thôi phải không? Ngược lại là em cố tình gây sự? Nếu như anh thực sự cảm thấy đây chỉ là một việc nhỏ, vì cái gì lúc em hỏi anh, anh cũng không dám nói cho em biết? Nếu không phải là Du Khải Trạch nói cho em biết, anh vốn định cứ tiếp tục gạt em đi, sau đó lại ném cho em một vai nhân vật nữ chính, em ngược lại còn muốn cảm kích anh sao, ha."
Nghe thấy tên Du Khải Trạch, ánh mắt Tống Nam Xuyên liền trùng xuống : "Du Khải Trạch? Chuyện này chính là do anh ta nói cho em biết?" Anh cười giễu cợt một tiếng, "Vậy tin tức thử vai kia có phải hay không cũng là anh ta nói cho em biết?Em có biết anh ta là nam chính trong bộ phim này không? Tâm tư này của anh ta đối với em, em có phải hay không không biết rõ, còn muốn vui vẻ dán vào?"
"Du Khải Trạch như thế nào? Ít nhất anh ta làm việc quang minh lỗi lạc!"
"A? Em đã coi trọng anh ta như vậy, vậy em đi tìm anh ta đi!"
Bùi Anh nhìn anh một cái, cầm lấy túi sách trên ghế sa lon liền đi ra ngoài. Tống Nam Xuyên nhìn cô đi tới cửa, cắn răng gọi cô lại: "Em đi đâu vậy?"
Bùi Anh nói: "Em cảm thấy chúng ta bây giờ tâm tình đều khá kích động, tách ra yên tĩnh một chút thì tốt hơn."
"A." Tống Nam Xuyên cười một tiếng, "Tách ra yên tĩnh một chút? Em muốn nói chia tay thì cứ việc nói thẳng đi."
Bùi Anh quay đầu lạinhìn anh , một tay đóng lại cánh cửa: "Chia tay thì chia tay!"
Nhân viên nhà hàng đứng ở ngoài cửa , đang muốn gõ cửa, liền thấy cô nổi giận đùng đùng đi ra, lập tức đóng băng ngay tại chỗ.
Mình mới vừa mới nghe được cái gì vậy? Chia tay? ... Mình có phải hay không tới không phải lúc rồi.
Bùi Anh nhìn cũng không nhìn cậu ta,chỉ lướt qua rồi đi ra ngoài. Nhân viên nhà hàng cầm trong tay hộp đựng cơm, nhìn vào bên trong một cái. Tống Nam Xuyên đang đứngtrong phòng khách, bộ dạng tức giận cực hạn.
Nhân viên nhà hàng: "..."
Chung quy cảm giác hiện tại nếu đi vào, có khả năng sẽ bị giết chết .
Cậu ta yên lặng đem hộp cơm đặt lên trên sàn nhà phòng khách, đóng cửa thật nhanh rồi rời đi.
Bùi Anh từ lúc sau khi ra khỏi nhà Tống Nam Xuyên, cũng không có trở về căn phòng mình thuê, mà đến phòng làm việc của Nhậm San San.
Nhậm San San nhìn Bùi Anh từ ngoài cửa đi vào, bị cơm trong miệng làm sặc một ngụm: "Cậu dạo này như thế nào cứ nhắm vào giờ cơm của mình mà tới vậy? Đều có Tống Nam Xuyên nuôi cậu, cậu còn đến muốn dây (tranh)vào cơm của mình vậy?"
Nghe thấy tên của Tống Nam Xuyên, vành mắt Bùi Anh lại bắt đầu đỏ lên, Nhậm San San sững sờ, kéo cô ngồi xuống: "Cậu làm sao vậy? Cùng Tống Nam Xuyên cãi nhau?"
Bùi Anh hít một hơi, mới nói: "Anh ấy muốn chia tay với mình."
Nhậm San San bối rối : "Chuyện gì xảy ra?"
"Lúc trước mình không phải là có tham gia một buổi thử vai cho nhân vật nữ chính sao, vốn dĩ là thông qua, nhưng anh ấy không muốn mình diễn cảnh thân mật, liền đem mình thay thế đi."
"..." Nhậm San San tiêu hóa mất nửa phút, "Uh, tuy rằng dục vọng chiếm hữu của Tống tổng mấy người có chút cao, nhưng mà việc này có đến mức nháo đến phải chia tay không?"
Bùi Anh nói: "Không biết nữa, dù sao chúng mình cãi nhau một trận, anh ấy còn cảm thấy mình cùng Du Khải Trạch có cái gì đó."
Nhậm San San: "..."
Côlại tiêu hóa mất nửa phút: "Du Khải Trạch?Là anh chàng thịt tươi nhỏ phải không? Hắn không phải là Hoàn Vũ thái tử gia sao, cũng cùng chuyện này có quan hệ?"
"Chính là anh ta giới thiệu mình đến thử vai, hơn nữa việc Tống Nam Xuyênthay đổi mình cũng là anh ta nói cho mìnhbiết."
"Ồ... này không phải là anh ta cố ý ở trước mặt cậu cáo hắc trạng* sao."
*Cáo hắc trạng: vu cáo về bản chất hay mục đích không đơn giản.
Bùi Anh nhìn cô ấy một cái: "Nếu Tống Nam Xuyên không làm, anh ta có thể ở trước mặt mình cáo trạng sao? Lại không có oan uổng anh ấy!"
"Được, được, được!" Phát giác được tâm tình Bùi Anh còn có chút kích động, Nhậm San San vội vàng thuận theo cô, "Chuyện này xác thực là Tống tổng không đúng, bảo anh ta xin lỗi cậu!"
"Vấn đề là căn bản anh ấy không cảm thấy mình có cái gì không đúng, anh ấy cảm thấy anh sẽ sẽ giúp mình tìm một vai nữ chính mới cho nên mình không nên tức giận."
"Đợi chút." Nhậm San San động tác dừng một chút, "Anh ta lại giúp cậu lần nữa tìm một vai nữ chính?"
"Anh ấy như vậy nói."
"... Vậy cậu còn tức cái gì?"
Bùi Anh mở to hai mắt trừng mắt nhìn cô ấy: "Cậu cũng cho rằng như vậy sao? Chẳng lẽ trọng điểm chuyện này không phải là anh ấy căn bản là không tôn trọng mình sao? Mình cũng là con người, cũng có suy nghĩ riêng của bản thân, cho dù trước khi anh làm có thể nói với mình một tiếng cũng được mà!"
"Được rồi, mình hiểu ý của cậu." Nhậm San San vội vàng đầu hàng, "Nhưng là cậu nên biết Tống Nam Xuyên xuất thân gia thế giàu có, hiện tại lại là một tổng giám đốc bá đạo, loại người này có vị thế cao, sớm liền thành thói quen thích ra lệnh, mình cho rằng lúc cậu cùng với anh ta qua lại nên giác ngộ rồi chứ."
Bùi Anh mím môi không lên tiếng,trước khi cùng với Tống Nam Xuyên ở bên nhau, cô hai mắt chỉ nhìn thấy toàn ưu điểm của anh, đâu có còn nghĩ nhiều như vậy.
Nhậm San San nhìn cô nói: "Cậu hiện tại ngẫm lại mặt anh ta, có phải hay không cảm thấy không thể cùng anh ta chia tay phải không?"
Bùi Anh: "..."
Cô ấy thật sự cho rằng nhan cẩu* liền không có tiết tháo(phẩm hạnh) sao?...
*Nhan cẩu : một số loại người chỉ thích vẻ bề ngoài,thích những người lớn lên đẹp trai hoặc xinh đẹp,cũng thường được nói là nhan khống(giống thủ khống vậy).
"Mìnhbiết rõ anh ấy là tổng giám đốc, nhưng mìnhkhông phải là nhân viên của anh ấy, cũng không phải là việc gì mình cũng phải nghe anh, đặc biệt là về việc của bản thân." Bùi Anh nóixong liền cầm lấy lon bia Nhậm San San để trên bàn uống một ngụm, "Nếu là anh ấy không thích mình cùng người khác quay cảnh thân mật, có thể trực tiếp nói với mình, mọi ngườicùng bàn bạc không tốt sao? Nhất định phải trực tiếp giúp mình quyết định? Mình cảm thấy đây làvấn đề về nguyên tắc, không thể bỏ qua được."
Nhậm San San thở dài: "Mình hiểu rõ, nếu là bạn trai mình hỏi cũng không hỏi mình một tiếng, liền giúp mình quyết định,mình cũng sẽ tức giận như vậy. Nhưng là hai người chung đụng chính là như vậy, nhất định sẽ có va chạm, cậu tiếp nhận mặt đó của anh ta, đương nhiên cũng phải nhịn xuống khuyết điểm về tính cách của anh ta, cũng không thể tất cả chỗ tốt đều để cho cậu chiếm được?"
Bùi Anh: "..."
Cô thế nhưng còn cảm thấy có chút ít đạo lý...
Cô lại uống một ngụm bia, nói với Nhậm San San : "Kỳ thật chuyện này, so với tức giận, mình càng cảm thấy bất lực hơn. Mình cố gắng như vậy để giành lấy nhân vật lần này, liều mạng tập múa , nhiều lần đọc nguyên tác để phỏng đoán nhân vật, nhưng là bởi vì một câu nói của Tống Nam Xuyên, dễ dàng liền chối bỏ tất cả cố gắng của mình."
Chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên cô gặp phải , cô biết rõ trong thế giới vô tình, cũng nhận thức qua thực tế tàn khốc, rất nhiều chuyện, không phải là ngươi nỗ lực bao nhiêu liền nhất định sẽ có kết quả. Nhưng lần này là Tống Nam Xuyên, là bạn trai thân mật nhất của cô, cũng đối với cô như vậy...
Nhậm San San lấy đi lon bia trong tay cô, đem cô từ trên ghế kéo lên: "Được rồi, mình còn dư lại chút bia này cũng đều bị cậu uống. Đi, chúng ta ra ngoài uống rượu với thịt xiên nướng , mình mời!"
Nhậm San San đem phòng làm việc khóa lại,rồi mang Bùi Anh đến một nhà hàng dưới lầu . Hai người vây quanh bàn một bên uống bia một bên châm chọc đám đàn ông, cũngthật vui vẻ.
"Ợ." Nhậm San San ợ hơi một cái, vỗ bả vai Bùi Anh nói, "Đàn ông chính là như vậy, cậuđừng nghĩ rằng hai người là quan hệ “'Cậu biết anh ta dài ngắn, anh ta biết ngươinông sâu (ý hiểu hay quen thuộc suy nghĩ của nhau) , các ngươi liền thực hiểu tận gốc rễ! Mình nói với cậu, còn kém xa cơ! Đàn ông am hiểu nhất chính là nói dối đối với con gái !"
Bùi Anh cũng uống đến có chút say , giơ lon bia cùng cô ấy chạm cốc: "Cậu nói đúng, hôm nay lúc mình hỏi anh ấy , anh ấy còn muốn gạt mình!"
"Đúng không! Cậu ngẫm lại, khẳng định sẽ nghĩ tới nhiều khuyết điểm của anh ta hơn!"
"Ừ..." Bùi Anh cũng ợ một tiếng nhỏ, "Anh ta còn tức giận liền gọi mình là Tú Quyên! Tên của anh ta dễ nghehơn không bằng a!"
"Ha ha ha ha ha." Nhậm San San khoa trương nở nụ cười, "Vậy cậu cũng tạo cho anh ta một cái tên đi, đại trụ nhị cẩu tam mao tứ oa, như thế nào nhắc đến cả quê cha đất tổ nhà anh ta!"
"Được!" Bùi Anh nói xong liền di động của mình ra, tìm được ghi chú Wechat của Tống Nam Xuyên, đổi thành tống cẩu đản*
* Cẩu đản: Tên người, nhũ danh.Theo truyền thống,khi lấy nhũ danh(tên mụ,tiện danh) thường lấy tên nghe vẻ thấp kém, nguyên nhân là bởi vì lo lắng tên mình quá hay sẽ thu hút sự ghen ghét đố kị của quỷ thần,chúng sẽ sớm đến bắt đứa trẻ mang đi.
Bên này cô cùng Nhậm San San uống đến thật cao hứng, bên kia Tống Nam Xuyên cũng đem Tiêu Cố gọi đến uống rượu.
Tiêu Cố nhìn đến kẻ đã uống hết bốn ly rượu mạnh xuống bụng, đuôi lông mày bên trái nhẹ nhàng nhếch lên một cái: "Tống tổng đây là thế nào vậy?Có việc gì lại khiến cậu không vui, còn đặc biệt muốn uống say?"
"Ha ha." Tống Nam Xuyên cầm ly rượu trong tay lên, hướng về Tiếu Cố giơ lên, "Không có gì, chỉ là bạn gái mình muốn chia tay với mình."
Tiêu Cố hơi ngẩn ra, nhớ lại một hồi: "Bùi Anh?" Lúc trước anh ở trên mạng đã từng thấy qua tin tức có liên quan.
"A, cậu cũng biết sao?" Tống Nam Xuyên nói xong lại đem đem ly rượu trong tay uống cạn.
Tiêu Cố hỏi anh: "Như thế nào lại ầm ĩ đến mức phải chia tay?"
"À? Cô ấy đi tham gia một buổi thử vai, bộ phim điện ảnh kia có không ít cảnh diễn thân mật, mình liền yêu cầu thay cô ấy đi."
Tiếu Cố như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Thì ra là như vậy, đến lượt mình mình cũng cùng cậu chia tay."
Tống Nam Xuyên: "..."
"Không phải chỉ là một vai nữ chính sao? Mình đều nói mình có thể tìm cho cô ấy, cô ấy thế nhưng lại không cảm kích..." Tống Nam Xuyên bực bội nâng ly rượu đập lên trên bàn, "Mình cảm thấy được căn bản cô ấykhông yêu tiền của mình."
Tiêu Cố: "..."
Ân, đối với một người nghèo đến nỗi chỉ còn tiền như tổng giám đốc đây quả thật là khiến người ta cảm thấy phiền muộn.
"Tống tổng, trên cái thế giới này chuyện có thể sử dùng tiền giải quyết, đều là chuyện đơn giản nhất." Tiêu Cố nói với Tống Nam Xuyên , "Nhưng nói đến yêu đương, hiển nhiên là việc phức tạp nhất trên thế giới."
Tống Nam Xuyên liếc anh ta một cái: "Cậu có ý gì?"
"Trước khi yêu một người, đầu tiên nên học cách tôn trọng cô ấy."
"A, cậu cảm thấy mìnhkhông tôn trọng cô ấy?" Cậu còn muốn như thế nào mới tính là tôn trọng cô ấy?"Chẳng lẽ nếu đổi lại là vợ cậu, cậu liền hy vọng cô ấy cùng người khác diễn cảnh thân mật sao?"
"Mìnhđương nhiên không hy vọng, nhưng mình sẽ ở trước mặt nói với cô ấy, mình tin tưởng cô ấy cũng không phải là không thể không diễn loại cảnh này, không phải sao?"
Tiêu Cố suy nghĩ một chút, nói, "Chuyện này nếu đổi lại vị trí mà suy nghĩ, hôm nay cậu là một công nhân viên bình thường ở trên cương vị công tác vất vả dốc sức làm việc, vốn là cậu thật vất vả mới giành được một cơ hội thăng chức, nhưng bạn gái của cậu lại ỷ vào chính mình có tiền có thế, một hơi giúp cậu cự tuyệt, cậu sẽ có cảm giác thế nào?"
"... Nghe cậu nói như vậy, mình giống như rất khốn kiếp?"
"Đem hai chữ 'Giống như' xóa bỏ đi."
Tống Nam Xuyên: "..."
"Mình gọi cậu tới uống rượu, không phải là đến giảng dạy." Anh đem ly rượu trước mặt đẩy tới Tiếu Cố, buộc anh ta uống vào.
Lần uống rượu này uống được đêm khuya, cuối cùng vẫn là Tiêu Cố gọi điện thoại bảo tài xế đến, đem Tống Nam Xuyên say như chết đưa trở về.
Tống Nam Xuyên ngủ một giấc đến mười hai giờ giữa trưa ngày thứ hai, khi tỉnh lại còn có cảm giác đầu đau muốn nứt ra.
Anh một tay xoa huyệt thái dương, từ trên giường ngồi dậy, không nhìn thấy Bùi Anh, liền kêu một tiếng: "Anh Anh?"
Chờ nửa ngày không thấy ai để ý mình, anh mới phản ứng kịp ngày hôm qua Bùi Anh đãđi rồi.
Đầu giống như đột nhiên lại trở nên càng đau nhức, anh một lần nữa nằm xuống , gọi điện thoại cho tiểu Trương nói hôm naymình không đến công ty.
Sau khi Tiểu Trương ra vẻ như đã hiểu, lại thăm dò hỏi anh: "Tống tổng, anh cùng Bùi tiểu thư chia tay sao?"
Tống Nam Xuyên nhướng mày: "Cậu nghe ai nói?"
"Ách... Là trên Weibo nói như vậy..." Cậu sáng nay lúc tới công ty, liền nhìn đến trên Weibo đổi mới hệ liệt chuyện Tống tổng cùng Bùi Anh tập 4. Vì việc này mà nội tâm của cậu ta bất an suốt cả buổi sáng, lại có cảm giác giống như là cậu hại bọn họ chia tay vậy.
Tống Nam Xuyên nghe cậu ta nói như vậy ,trực tiếp cúp điện thoại mở máy tính ra.
Trên Weibo của mấy paparazi quả nhiên lại mọc lên như nấm vậy.
"Thật kinh ngạc sửng sốt! Bùi Anh cùng Tống Nam Xuyên tình yêu tan vỡ, ngày hôm qua chính thức chia tay!"
So với lúc bọn họ cùng một chỗ ồn ào tranh cãi, chia tay lại là ầm ĩ đến mức oanh oanh liệt liệt, mấy đề tài "Bùi Anh Tống Nam Xuyên chia tay" trên Weibo nhiệt độ vẫn rất cao.
Tống Nam Xuyên không mở ra mấy trăm nghàn bình luận, một tay đóng lại máy tính, gọi điện thoại cho tiểu Trương : "Lập tức tìm người đem tin tức trên Weibo xóa bỏ!"
Beta : Hương kyomi
Hai ngày này Bùi Anh liên tục ở nhà nghỉ ngơi, thuận tiện dưỡng thương ở chân. Tống Nam Xuyên mỗi ngày từ công ty trở về, liền trực tiếp gọi người mang cơm đến nhà.
Qua sáu giờ , Tống Nam Xuyên từ công ty trở về, Bùi Anh đang thất thần ngồi ôm con mèo nhỏ bên cửa sổ. Tống Nam Xuyên nhìn cô một hồi , liền đi tới hỏi cô: "Anh Anh, ngồi ở chỗ này ngẩn người cái gì vậy?"
"Meo meo ~ "
Chú mèo nhỏ trong tay Bùi Anh kêu lên một tiếng rồi chạy đi, Bùi Anh ngẩng đầu nhìn Tống Nam Xuyên, từ trên ghế đứng lên: "À,kết quả buổi thử vai hôm nay có rồi, Trần tổng nói em không có được chọn."
Tống Nam Xuyên trầm mặc hai giây, mới an ủi cô: "Không sao cả , lần này không được còn có lần sau, nói không chừng lại có cơ hội tốt hơn đang chờ em."
Bùi Anh vẫn đang nhìn anh: "Là như vậy sao?"
Đuôi lông mày của Tống Nam Xuyên khẽ động: "Cái gì?"
"Điều anh muốn nóivới em là những thứ này sao?"
Tống Nam Xuyên lại im lặng, nhìn cô nói: "Em làm sao vậy?"
Bùi Anhmím môi nói: "Em nghe nói, là bởi vì anh nói em không thích hợp với nhân vật này, cho nên cuối cùng đạo diễn mới chọn Lý Tư Tư."
Tống Nam Xuyên hơi ngẩn ra, lông mày nhăn lại : "Em nghe ai nói?"
"Ai nói không quan trọng, em chỉ muốn biết chuyện này có phải là thật hay không thôi. Là anh nói với bên kia rằng cảm thấy em không thích hợp sao?"
Khóe miệng Tống Nam Xuyên dần dần nhếch lên thành một đường thẳng, qua một lúc lâu, mới nói: "Phải."
Bùi Anh nhịn xuống lửa giận trong người, cố gắng bình tĩnh hỏi anh: "Vậy em muốn nghe một chút ý kiến anh, vậy anh cho rằng nơi nào của em không thích hợp?"
Tống Nam Xuyên nói: "Em có xem qua nguyên tác của cuốn tiểu thuyết kia chưa? Bên trong có không ít cảnh nam nữ chính thân mật, thậm chí còn có cảnh nam nữ chính phát sinh quan hệ. Anh không hy vọng em đóng loại cảnh này."
Bùi Anh ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt không nhìn ra được đang có tâm tình gì, yên tĩnh một lát, đột nhiên bật cười: "Là bởi vì như vậy sao? Cũng bởi vì anh không hy vọng em diễn loại cảnh này?" Cô cảm thấy có chút buồn cười, "Anh hỏi em có xem qua nguyên tác hay chưa? Lúc trước bận rộn luyện múa như vậy, em cũng dành thời gian xem qua nguyên tác ba lần, Em tập múa tập đến chân bị thương, cũng vẫn kiên trì cho tới cuối cùng.Em vốn nghĩ rằng mình đã nỗ lực hết sức, cho dù đến cuối cùng không được chọn, ít nhất cũng sẽ không có tiếc nuối, hiện tại thì sao? Lại bởi vì anh không hy vọng em diễn, cho nên em liền không thể diễn."
Tống Nam Xuyên thấy cô như vậy, trong lòng cũng có chút luống cuống: "Anh Anh, Hoàn Vũ kịch bản tốt còn có rất nhiều, vì cái gì nhất định phải diễn bộ này chứ? Anh đãbảo tiểu Trương đi tìm kịch bản thích hợp, rất nhanh sẽ tin tức."
"Vấn đề hiện tại là cái này sao? Còn có anh cảm thấy kịch bản như thế nào mới gọi là kịch bản thích hợp?" Bùi Anh nhìn anh , vành mắt đều có chút ửng hồng, "Anh có từng tôn trọng qua suy nghĩ của em hay không? Muốn diễn cái gì không diễn đến thân thể, anh có hỏi qua em không? Chẳng lẽ chuyện như vậy không nên cùng em thương lượng trước một chút được sao?"
Tống Nam Xuyên thở ra một hơi,nói: "OK, chuyện này là do anh không có nói trước với em, là anh không đúng, nhưng anh cũng nói, anh đã bảo tiểu Trương đi tìm kịch bản khác, sẽ sắp xếp so với bộ em thử vai không kém, hơn nữa cũng là nữ chính, em còn có cái gì bất mãn?"
Bùi Anh cười hai tiếng: "Đừng nói anh không đúng, anh căn bản không có cảm thấy bản thân mình có chỗ nào không đúng đi? Tống Nam Xuyên, có phải hay không người ở bên ngoài đều nói anh là kim chủ của em, cho nên anh thực sự đem mình trở thành kim chủ của em? Em nếu muốn tìm một kim chủ, còn đến phiên anh sao Tống Nam Xuyên!"
"Bùi Anh, em biết mình đang nói cái gì không!" Tống Nam Xuyên cũng nổi giận, có chút lớn tiếng nói cô một câu.
Bùi Anh mím chặt môi, nghiêng đầu nhìn ngoài ra cửa sổ, thở gấp mấy hơi nhìn giống như là mới kịch liệt chạy xong một đoạn đường dài vậy.
Tống Nam Xuyên hô hấp cũng trở lại bình thường, nhìn Bùi Anh nói: "Anh không muốn bởi vì chút chuyện này mà cãi nhau với em..."
"Chút chuyện này?" Anh nói còn chưa hết lời, liền bị Bùi Anh cắt đứt, "Theo ý của anh thì đây chỉ là một việc nhỏ thôi phải không? Ngược lại là em cố tình gây sự? Nếu như anh thực sự cảm thấy đây chỉ là một việc nhỏ, vì cái gì lúc em hỏi anh, anh cũng không dám nói cho em biết? Nếu không phải là Du Khải Trạch nói cho em biết, anh vốn định cứ tiếp tục gạt em đi, sau đó lại ném cho em một vai nhân vật nữ chính, em ngược lại còn muốn cảm kích anh sao, ha."
Nghe thấy tên Du Khải Trạch, ánh mắt Tống Nam Xuyên liền trùng xuống : "Du Khải Trạch? Chuyện này chính là do anh ta nói cho em biết?" Anh cười giễu cợt một tiếng, "Vậy tin tức thử vai kia có phải hay không cũng là anh ta nói cho em biết?Em có biết anh ta là nam chính trong bộ phim này không? Tâm tư này của anh ta đối với em, em có phải hay không không biết rõ, còn muốn vui vẻ dán vào?"
"Du Khải Trạch như thế nào? Ít nhất anh ta làm việc quang minh lỗi lạc!"
"A? Em đã coi trọng anh ta như vậy, vậy em đi tìm anh ta đi!"
Bùi Anh nhìn anh một cái, cầm lấy túi sách trên ghế sa lon liền đi ra ngoài. Tống Nam Xuyên nhìn cô đi tới cửa, cắn răng gọi cô lại: "Em đi đâu vậy?"
Bùi Anh nói: "Em cảm thấy chúng ta bây giờ tâm tình đều khá kích động, tách ra yên tĩnh một chút thì tốt hơn."
"A." Tống Nam Xuyên cười một tiếng, "Tách ra yên tĩnh một chút? Em muốn nói chia tay thì cứ việc nói thẳng đi."
Bùi Anh quay đầu lạinhìn anh , một tay đóng lại cánh cửa: "Chia tay thì chia tay!"
Nhân viên nhà hàng đứng ở ngoài cửa , đang muốn gõ cửa, liền thấy cô nổi giận đùng đùng đi ra, lập tức đóng băng ngay tại chỗ.
Mình mới vừa mới nghe được cái gì vậy? Chia tay? ... Mình có phải hay không tới không phải lúc rồi.
Bùi Anh nhìn cũng không nhìn cậu ta,chỉ lướt qua rồi đi ra ngoài. Nhân viên nhà hàng cầm trong tay hộp đựng cơm, nhìn vào bên trong một cái. Tống Nam Xuyên đang đứngtrong phòng khách, bộ dạng tức giận cực hạn.
Nhân viên nhà hàng: "..."
Chung quy cảm giác hiện tại nếu đi vào, có khả năng sẽ bị giết chết .
Cậu ta yên lặng đem hộp cơm đặt lên trên sàn nhà phòng khách, đóng cửa thật nhanh rồi rời đi.
Bùi Anh từ lúc sau khi ra khỏi nhà Tống Nam Xuyên, cũng không có trở về căn phòng mình thuê, mà đến phòng làm việc của Nhậm San San.
Nhậm San San nhìn Bùi Anh từ ngoài cửa đi vào, bị cơm trong miệng làm sặc một ngụm: "Cậu dạo này như thế nào cứ nhắm vào giờ cơm của mình mà tới vậy? Đều có Tống Nam Xuyên nuôi cậu, cậu còn đến muốn dây (tranh)vào cơm của mình vậy?"
Nghe thấy tên của Tống Nam Xuyên, vành mắt Bùi Anh lại bắt đầu đỏ lên, Nhậm San San sững sờ, kéo cô ngồi xuống: "Cậu làm sao vậy? Cùng Tống Nam Xuyên cãi nhau?"
Bùi Anh hít một hơi, mới nói: "Anh ấy muốn chia tay với mình."
Nhậm San San bối rối : "Chuyện gì xảy ra?"
"Lúc trước mình không phải là có tham gia một buổi thử vai cho nhân vật nữ chính sao, vốn dĩ là thông qua, nhưng anh ấy không muốn mình diễn cảnh thân mật, liền đem mình thay thế đi."
"..." Nhậm San San tiêu hóa mất nửa phút, "Uh, tuy rằng dục vọng chiếm hữu của Tống tổng mấy người có chút cao, nhưng mà việc này có đến mức nháo đến phải chia tay không?"
Bùi Anh nói: "Không biết nữa, dù sao chúng mình cãi nhau một trận, anh ấy còn cảm thấy mình cùng Du Khải Trạch có cái gì đó."
Nhậm San San: "..."
Côlại tiêu hóa mất nửa phút: "Du Khải Trạch?Là anh chàng thịt tươi nhỏ phải không? Hắn không phải là Hoàn Vũ thái tử gia sao, cũng cùng chuyện này có quan hệ?"
"Chính là anh ta giới thiệu mình đến thử vai, hơn nữa việc Tống Nam Xuyênthay đổi mình cũng là anh ta nói cho mìnhbiết."
"Ồ... này không phải là anh ta cố ý ở trước mặt cậu cáo hắc trạng* sao."
*Cáo hắc trạng: vu cáo về bản chất hay mục đích không đơn giản.
Bùi Anh nhìn cô ấy một cái: "Nếu Tống Nam Xuyên không làm, anh ta có thể ở trước mặt mình cáo trạng sao? Lại không có oan uổng anh ấy!"
"Được, được, được!" Phát giác được tâm tình Bùi Anh còn có chút kích động, Nhậm San San vội vàng thuận theo cô, "Chuyện này xác thực là Tống tổng không đúng, bảo anh ta xin lỗi cậu!"
"Vấn đề là căn bản anh ấy không cảm thấy mình có cái gì không đúng, anh ấy cảm thấy anh sẽ sẽ giúp mình tìm một vai nữ chính mới cho nên mình không nên tức giận."
"Đợi chút." Nhậm San San động tác dừng một chút, "Anh ta lại giúp cậu lần nữa tìm một vai nữ chính?"
"Anh ấy như vậy nói."
"... Vậy cậu còn tức cái gì?"
Bùi Anh mở to hai mắt trừng mắt nhìn cô ấy: "Cậu cũng cho rằng như vậy sao? Chẳng lẽ trọng điểm chuyện này không phải là anh ấy căn bản là không tôn trọng mình sao? Mình cũng là con người, cũng có suy nghĩ riêng của bản thân, cho dù trước khi anh làm có thể nói với mình một tiếng cũng được mà!"
"Được rồi, mình hiểu ý của cậu." Nhậm San San vội vàng đầu hàng, "Nhưng là cậu nên biết Tống Nam Xuyên xuất thân gia thế giàu có, hiện tại lại là một tổng giám đốc bá đạo, loại người này có vị thế cao, sớm liền thành thói quen thích ra lệnh, mình cho rằng lúc cậu cùng với anh ta qua lại nên giác ngộ rồi chứ."
Bùi Anh mím môi không lên tiếng,trước khi cùng với Tống Nam Xuyên ở bên nhau, cô hai mắt chỉ nhìn thấy toàn ưu điểm của anh, đâu có còn nghĩ nhiều như vậy.
Nhậm San San nhìn cô nói: "Cậu hiện tại ngẫm lại mặt anh ta, có phải hay không cảm thấy không thể cùng anh ta chia tay phải không?"
Bùi Anh: "..."
Cô ấy thật sự cho rằng nhan cẩu* liền không có tiết tháo(phẩm hạnh) sao?...
*Nhan cẩu : một số loại người chỉ thích vẻ bề ngoài,thích những người lớn lên đẹp trai hoặc xinh đẹp,cũng thường được nói là nhan khống(giống thủ khống vậy).
"Mìnhbiết rõ anh ấy là tổng giám đốc, nhưng mìnhkhông phải là nhân viên của anh ấy, cũng không phải là việc gì mình cũng phải nghe anh, đặc biệt là về việc của bản thân." Bùi Anh nóixong liền cầm lấy lon bia Nhậm San San để trên bàn uống một ngụm, "Nếu là anh ấy không thích mình cùng người khác quay cảnh thân mật, có thể trực tiếp nói với mình, mọi ngườicùng bàn bạc không tốt sao? Nhất định phải trực tiếp giúp mình quyết định? Mình cảm thấy đây làvấn đề về nguyên tắc, không thể bỏ qua được."
Nhậm San San thở dài: "Mình hiểu rõ, nếu là bạn trai mình hỏi cũng không hỏi mình một tiếng, liền giúp mình quyết định,mình cũng sẽ tức giận như vậy. Nhưng là hai người chung đụng chính là như vậy, nhất định sẽ có va chạm, cậu tiếp nhận mặt đó của anh ta, đương nhiên cũng phải nhịn xuống khuyết điểm về tính cách của anh ta, cũng không thể tất cả chỗ tốt đều để cho cậu chiếm được?"
Bùi Anh: "..."
Cô thế nhưng còn cảm thấy có chút ít đạo lý...
Cô lại uống một ngụm bia, nói với Nhậm San San : "Kỳ thật chuyện này, so với tức giận, mình càng cảm thấy bất lực hơn. Mình cố gắng như vậy để giành lấy nhân vật lần này, liều mạng tập múa , nhiều lần đọc nguyên tác để phỏng đoán nhân vật, nhưng là bởi vì một câu nói của Tống Nam Xuyên, dễ dàng liền chối bỏ tất cả cố gắng của mình."
Chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên cô gặp phải , cô biết rõ trong thế giới vô tình, cũng nhận thức qua thực tế tàn khốc, rất nhiều chuyện, không phải là ngươi nỗ lực bao nhiêu liền nhất định sẽ có kết quả. Nhưng lần này là Tống Nam Xuyên, là bạn trai thân mật nhất của cô, cũng đối với cô như vậy...
Nhậm San San lấy đi lon bia trong tay cô, đem cô từ trên ghế kéo lên: "Được rồi, mình còn dư lại chút bia này cũng đều bị cậu uống. Đi, chúng ta ra ngoài uống rượu với thịt xiên nướng , mình mời!"
Nhậm San San đem phòng làm việc khóa lại,rồi mang Bùi Anh đến một nhà hàng dưới lầu . Hai người vây quanh bàn một bên uống bia một bên châm chọc đám đàn ông, cũngthật vui vẻ.
"Ợ." Nhậm San San ợ hơi một cái, vỗ bả vai Bùi Anh nói, "Đàn ông chính là như vậy, cậuđừng nghĩ rằng hai người là quan hệ “'Cậu biết anh ta dài ngắn, anh ta biết ngươinông sâu (ý hiểu hay quen thuộc suy nghĩ của nhau) , các ngươi liền thực hiểu tận gốc rễ! Mình nói với cậu, còn kém xa cơ! Đàn ông am hiểu nhất chính là nói dối đối với con gái !"
Bùi Anh cũng uống đến có chút say , giơ lon bia cùng cô ấy chạm cốc: "Cậu nói đúng, hôm nay lúc mình hỏi anh ấy , anh ấy còn muốn gạt mình!"
"Đúng không! Cậu ngẫm lại, khẳng định sẽ nghĩ tới nhiều khuyết điểm của anh ta hơn!"
"Ừ..." Bùi Anh cũng ợ một tiếng nhỏ, "Anh ta còn tức giận liền gọi mình là Tú Quyên! Tên của anh ta dễ nghehơn không bằng a!"
"Ha ha ha ha ha." Nhậm San San khoa trương nở nụ cười, "Vậy cậu cũng tạo cho anh ta một cái tên đi, đại trụ nhị cẩu tam mao tứ oa, như thế nào nhắc đến cả quê cha đất tổ nhà anh ta!"
"Được!" Bùi Anh nói xong liền di động của mình ra, tìm được ghi chú Wechat của Tống Nam Xuyên, đổi thành tống cẩu đản*
* Cẩu đản: Tên người, nhũ danh.Theo truyền thống,khi lấy nhũ danh(tên mụ,tiện danh) thường lấy tên nghe vẻ thấp kém, nguyên nhân là bởi vì lo lắng tên mình quá hay sẽ thu hút sự ghen ghét đố kị của quỷ thần,chúng sẽ sớm đến bắt đứa trẻ mang đi.
Bên này cô cùng Nhậm San San uống đến thật cao hứng, bên kia Tống Nam Xuyên cũng đem Tiêu Cố gọi đến uống rượu.
Tiêu Cố nhìn đến kẻ đã uống hết bốn ly rượu mạnh xuống bụng, đuôi lông mày bên trái nhẹ nhàng nhếch lên một cái: "Tống tổng đây là thế nào vậy?Có việc gì lại khiến cậu không vui, còn đặc biệt muốn uống say?"
"Ha ha." Tống Nam Xuyên cầm ly rượu trong tay lên, hướng về Tiếu Cố giơ lên, "Không có gì, chỉ là bạn gái mình muốn chia tay với mình."
Tiêu Cố hơi ngẩn ra, nhớ lại một hồi: "Bùi Anh?" Lúc trước anh ở trên mạng đã từng thấy qua tin tức có liên quan.
"A, cậu cũng biết sao?" Tống Nam Xuyên nói xong lại đem đem ly rượu trong tay uống cạn.
Tiêu Cố hỏi anh: "Như thế nào lại ầm ĩ đến mức phải chia tay?"
"À? Cô ấy đi tham gia một buổi thử vai, bộ phim điện ảnh kia có không ít cảnh diễn thân mật, mình liền yêu cầu thay cô ấy đi."
Tiếu Cố như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Thì ra là như vậy, đến lượt mình mình cũng cùng cậu chia tay."
Tống Nam Xuyên: "..."
"Không phải chỉ là một vai nữ chính sao? Mình đều nói mình có thể tìm cho cô ấy, cô ấy thế nhưng lại không cảm kích..." Tống Nam Xuyên bực bội nâng ly rượu đập lên trên bàn, "Mình cảm thấy được căn bản cô ấykhông yêu tiền của mình."
Tiêu Cố: "..."
Ân, đối với một người nghèo đến nỗi chỉ còn tiền như tổng giám đốc đây quả thật là khiến người ta cảm thấy phiền muộn.
"Tống tổng, trên cái thế giới này chuyện có thể sử dùng tiền giải quyết, đều là chuyện đơn giản nhất." Tiêu Cố nói với Tống Nam Xuyên , "Nhưng nói đến yêu đương, hiển nhiên là việc phức tạp nhất trên thế giới."
Tống Nam Xuyên liếc anh ta một cái: "Cậu có ý gì?"
"Trước khi yêu một người, đầu tiên nên học cách tôn trọng cô ấy."
"A, cậu cảm thấy mìnhkhông tôn trọng cô ấy?" Cậu còn muốn như thế nào mới tính là tôn trọng cô ấy?"Chẳng lẽ nếu đổi lại là vợ cậu, cậu liền hy vọng cô ấy cùng người khác diễn cảnh thân mật sao?"
"Mìnhđương nhiên không hy vọng, nhưng mình sẽ ở trước mặt nói với cô ấy, mình tin tưởng cô ấy cũng không phải là không thể không diễn loại cảnh này, không phải sao?"
Tiêu Cố suy nghĩ một chút, nói, "Chuyện này nếu đổi lại vị trí mà suy nghĩ, hôm nay cậu là một công nhân viên bình thường ở trên cương vị công tác vất vả dốc sức làm việc, vốn là cậu thật vất vả mới giành được một cơ hội thăng chức, nhưng bạn gái của cậu lại ỷ vào chính mình có tiền có thế, một hơi giúp cậu cự tuyệt, cậu sẽ có cảm giác thế nào?"
"... Nghe cậu nói như vậy, mình giống như rất khốn kiếp?"
"Đem hai chữ 'Giống như' xóa bỏ đi."
Tống Nam Xuyên: "..."
"Mình gọi cậu tới uống rượu, không phải là đến giảng dạy." Anh đem ly rượu trước mặt đẩy tới Tiếu Cố, buộc anh ta uống vào.
Lần uống rượu này uống được đêm khuya, cuối cùng vẫn là Tiêu Cố gọi điện thoại bảo tài xế đến, đem Tống Nam Xuyên say như chết đưa trở về.
Tống Nam Xuyên ngủ một giấc đến mười hai giờ giữa trưa ngày thứ hai, khi tỉnh lại còn có cảm giác đầu đau muốn nứt ra.
Anh một tay xoa huyệt thái dương, từ trên giường ngồi dậy, không nhìn thấy Bùi Anh, liền kêu một tiếng: "Anh Anh?"
Chờ nửa ngày không thấy ai để ý mình, anh mới phản ứng kịp ngày hôm qua Bùi Anh đãđi rồi.
Đầu giống như đột nhiên lại trở nên càng đau nhức, anh một lần nữa nằm xuống , gọi điện thoại cho tiểu Trương nói hôm naymình không đến công ty.
Sau khi Tiểu Trương ra vẻ như đã hiểu, lại thăm dò hỏi anh: "Tống tổng, anh cùng Bùi tiểu thư chia tay sao?"
Tống Nam Xuyên nhướng mày: "Cậu nghe ai nói?"
"Ách... Là trên Weibo nói như vậy..." Cậu sáng nay lúc tới công ty, liền nhìn đến trên Weibo đổi mới hệ liệt chuyện Tống tổng cùng Bùi Anh tập 4. Vì việc này mà nội tâm của cậu ta bất an suốt cả buổi sáng, lại có cảm giác giống như là cậu hại bọn họ chia tay vậy.
Tống Nam Xuyên nghe cậu ta nói như vậy ,trực tiếp cúp điện thoại mở máy tính ra.
Trên Weibo của mấy paparazi quả nhiên lại mọc lên như nấm vậy.
"Thật kinh ngạc sửng sốt! Bùi Anh cùng Tống Nam Xuyên tình yêu tan vỡ, ngày hôm qua chính thức chia tay!"
So với lúc bọn họ cùng một chỗ ồn ào tranh cãi, chia tay lại là ầm ĩ đến mức oanh oanh liệt liệt, mấy đề tài "Bùi Anh Tống Nam Xuyên chia tay" trên Weibo nhiệt độ vẫn rất cao.
Tống Nam Xuyên không mở ra mấy trăm nghàn bình luận, một tay đóng lại máy tính, gọi điện thoại cho tiểu Trương : "Lập tức tìm người đem tin tức trên Weibo xóa bỏ!"
Danh sách chương