Mạnh Nịnh không muốn nhắc tới, cho dù đó là người mẹ đã sinh ra cô. Trong trí nhớ của Mạnh Nịnh, bà ta chẳng bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ cả. Bà ta không xuất hiện trong tuổi thơ của Mạnh Nịnh, thời điểm Mạnh Nịnh cần bà ta, bà ta cũng chưa từng xuất hiện. Song khi Mạnh Nịnh gặp khó khăn, nhờ bà ta giúp đỡ, bà ta lại cự tuyệt không gặp, con gái của bà ta quỳ bên ngoài biệt thự nhà bà ta trọn ba ngày, bà ta không nói lấy một chữ, mà sau đó Thi Vinh uy hiếp bà ta, bà ta lại chủ động d,d,l,q,dxuất hiện trước mặt Mạnh Nịnh, yêu cầu Mạnh Nịnh không nên đối nghịch với Thi Vinh.
Một đứa con gái của bà ta bị người ta cưỡng bức, bà thờ ơ, một đứa con gái khác của bà ta chỉ là không cẩn thận đứt ngón tay, bà ta liền đau lòng rơi nước mắt, bà ta yêu cầu một đứa con gái của mình gả cho người xa lạ không tình yêu, lại không thể nhìn nổi một đứa con gái khác chịu một chút oan ức nào. Bà ta vì theo đuổi thứ gọi là tình yêu kia mà bỏ nhà, bỏ con, lại trâng tráo dùng thân phận của người mẹ đến yêu cầu Mạnh Nịnh! Bà ta ở bên ngoài ăn ngon, mặc đẹp, vung tiền như rác, chồng con ở quê hương lại xấu hổ vì bà ta! Bà ta trốn đi nhiều năm không quay về, làm sao mà biết con gái và chồng mình hứng chịu bao nhiêu nhục nhã chứ? Cái loại cảm giác bị người ta chỉ trỏ từ bé này, đời này Mạnh Nịnh sẽ không bao giờ quên! Mạnh Nịnh thực sự cảm thấy ghê tởm, cô run rẩy ở trong lòng Thi Vinh, nghĩ đến cái người tự xưng là mẹ kia, cô liền cảm thấy mắc ói.
không phải bà ta vẫn không dám để cho chồng con bà ta biết được sự tồn tại của mình sao? Sao bây giờ lại để cho cô gái kia xuất hiện trước mặt mình gọi chị gái đây? Ý nghĩ đầu tiên của Mạnh Nịnh là, người gọi là mẹ kia, lại muốn kiếm gì từ mình rồi.
Đừng nói cô không có gì, nếu có, cô cũng không cho. Mạnh Nịnh cười nhạt, người đàn bà kia sẽ không tưởng rằng cô là con bé năm đó vừa thấy người ta khóc đã luống cuống tay chân đấy chứ!?
Thi Vinh ôm chặt lấy cô, nói: "Chuyện này để anh giải quyết cho."
"Không cần!" Mạnh Nịnh thốt lên, thấy ánh mắt kinh ngạc của Thi Vinh, cô khẽ cắn môi, nói: "Em muốn tự giải d.d.l.q.dquyết chuyện này, anh đừng nhúng tay vào được không?"
Thi Vinh cau mày: "Sao em tự giải quyết được?" Người không biết xấu hổ là vô địch, người mẹ kia của Mạnh Nịnh có lẽ không cho là mình có lỗi, bà ta giống như nữ chính tiểu thuyết Quỳnh Dao nhiều năm về trước, chỉ cần vì tình yêu, cái gì cũng đúng, bất kể người nào ngăn cản bà ta theo đuổi tình yêu đều là kẻ ác, tất cả mọi chuyện bà ta đều coi là vật tế, Thi Vinh từng không chỉ một lần cảm thấy may mắn, Mạnh Nịnh không hề giống người đàn bà kia.
"Em muốn biết rốt cuộc bà ta đang làm trò gì." Mạnh Nịnh bình tĩnh nói, nếu không phải mắt của cô còn sưng đỏ, quả nhiên nhìn không ra vừa rồi cô còn đau lòng như thế.
Nhìn Mạnh Nịnh một hồi lâu, rốt cuộc Thi Vinh cũng bị ánh mắt kiên trì của cô thuyết phục: "Nếu có chỗ nào không xử lý được, nói cho anh biết. Anh sẽ giải quyết thay em."
Mạnh Nịnh gật đầu, Thi Vinh là chồng của cô, tất nhiên cô sẽ không khách khí, tốt nhất là người đàn bà kia không có ý đồ gì, mà nếu bà ta có... Mạnh Nịnh sẽ không để yên!
Chuyện này cứ thế mà cho qua, Thi Vinh cũng không so đo chuyện cô không về nhà nữa, đến đêm Mạnh Nịnh bị anh giày vò vài lần, thân thể sức cùng lực kiệt, nhưng tinh thần vẫn vô cùng thanh tỉnh. Cô nằm trong lòng Thi Vinh, trằn trọc không thể ngủ được.
Hôm sau, quả nhiên cô gái kia lại tới, hôm nay cô ta ăn mặc xinh đẹp, tóc buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng, toàn thân lộ ra vẻ tươi mát. Lần này cô ta thận trọng đi tới trước mặt Mạnh Nịnh, dường như sợ doạ đến cô. Từng bước một đến trước mặt Mạnh Nịnh, cô ta không dám gọi chị gái nữa, mà gọi một câu giảng viên Mạnh.
Mạnh Nịnh thản niên ngước mắt lên nhìn cô ta, hỏi thẳng: "Cô có ý gì?"
Cô gái sửng sốt một chút, ánh mắt có chút đau lòng: "Em.... "
"Tôi biết cô là ai, nhưng tôi sẽ không bao giờ thừa nhận thân phận của cô." Mạnh Nịnh lạnh lùng nói: "Tôi họ Mạnh, chắc cô không phải họ Mạnh đâu nhỉ?"
Cô gái cắn môi, lắc đầu: “Em họ Đinh."
Mạnh Nịnh càng buồn cười: "Hoá ra là d/d/l/q/dđại tiểu thư Đinh gia, làm sao, đến tìm tôi có việc à?"
Cô gái không ngờ tới Mạnh Nịnh lại đối với mình như vậy. Năm nay cô ta vừa đỗ vào đại học này thành sinh viên năm nhất, nghe nói giảng viên Mạnh ở trong trường học là giảng viên được hoan nghênh nhất, với ai cũng nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, hơn nữa rất dễ bắt chuyện, cho nên cô ta nghĩ, mình và chị gái nhận nhau cũng là chuyện có thể. Đến lúc đó cô ta mang tỷ tỷ về nhà, mẹ nhất định sẽ vui vẻ. Nhưng thế nào cô ta cũng không ngờ được, lần đầu tiên khi Mạnh Nịnh nhìn thấy mình liền xông ra khỏi cửa, lần thứ hai thì vẻ mặt không thay đổi. "Chị, sao chị có thể nói như thế? Rõ là em có lòng tốt..."
Lòng tốt? Mạnh Nịnh không muốn đi thảo luận hai chữ này buồn cười bao nhiêu. Cô chỉ nhìn cô gái, nói: "Xin cô nhắn dùm lệnh đường, dù lúc này bà ta có quỳ xuống đất cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không cho bà ta bất kỳ thứ gì đâu."
Cô gái bị sỉ nhục như thế, còn chưa kịp phản ứng với chuyện mẹ quỳ xuống mà Mạnh Nịnh nói, liền bật thốt lên: "Làm sao chị lại lạnh lùng vô tình như thế? Chị không hỏi xem vì sao em tới tìm chị à?"
"Không phải đòi tiền thì chính là muốn người, nói chung là muốn kiếm từ tôi, tôi chẳng cần biết, có vấn đề gì hả?"
Cô gái há hốc mồm, nhất thời không nói được gì. Một lúc lâu, cô ta nhìn Mạnh Nịnh lại làm việc, coi mình như người vô hình, lúng ta lúng túng nói: "Mẹ... Bà ấy mắc bệnh ung thư vú, bác sĩ nói cùng lắm cũng chỉ sống được một năm nữa thôi." Nói xong, cô ta vội vàng nói: "Chị à, em biết mẹ ly hôn với ba chị, bỏ rơi chị là không tốt, nhưng mà bây giờ mẹ như vậy, lẽ nào chị không thể tha thứ cho bà ấy sao? Mấy năm nay trong lòng mẹ vẫn nhớ tới chị, mẹ rất yêu chị đó! Bây giờ tâm nguyện duy nhất của mẹ chính là chị có thể trở lại bên bà ấy, gọi bà ấy một tiếng mẹ, chị à, chị không thể khoan dung một chút sao?"
Mạnh Nịnh nghe, đột nhiên nở nụ cười: "Tôi hiểu, bà ta có được tình yêu, lại sinh ra con gái bảo bối, có tiền có thế, sống cuộc sống quý phu nhân được người ta hâm mộ cả đời, cái gì cũng có, bây giờ bà ta sắp chết, mới nghĩ tới tôi muốn một chút yên lòng chứ gì?"
Cô gái rõ ràng bị câu nói của cô làm cho tổn thương, cô ta không dám tin nhìn Mạnh Nịnh chằm chằm: "Mẹ nói chị là người hiền lành hiểu chuyện, vì sao chị lại nói lời như thế? Năm đó mẹ không yêu ba chị nữa, ly hôn với ông ấy, chẳng lẽ không phải chuyện thường tình sao?"
Mạnh Nịnh hiểu rõ, người mẹ vì tình yêu có thể phấn đấu quên mình kia, đương nhiên có thể dạy con gái bà ta thành như vậy. Mạnh Nịnh muốn cười, cô thực sự muốn cười, đây rốt cuộc có tính là báo ứng không? Cái cảm giác thân thiết khi lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, bây giờ không còn sót lại chút gì. Cô cười nhạt: "Tôi đương nhiên là đứa con gái hiểu chuyện, nếu không, không có sự hi sinh của tôi, đâu đến lượt cô đến trước mặt tôi mà diễu võ dương oai, đâu đến lượt một nhà các người hưởng vinh hoa phú quý? Bà ta bỏ tôi để bảo vệ gia đình bà ta, hiện tại bà ta sắp chết rồi, lại cần tôi tha thứ sao? Cô về nói cho bà ta biết." Mạnh Nịnh đứng lên, cầm lấy sách phải dùng cho tiết học, kéo ghế ra đi một bước, cười lạnh một tiếng: "Bà, nằm, mơ, đi."
Một đứa con gái của bà ta bị người ta cưỡng bức, bà thờ ơ, một đứa con gái khác của bà ta chỉ là không cẩn thận đứt ngón tay, bà ta liền đau lòng rơi nước mắt, bà ta yêu cầu một đứa con gái của mình gả cho người xa lạ không tình yêu, lại không thể nhìn nổi một đứa con gái khác chịu một chút oan ức nào. Bà ta vì theo đuổi thứ gọi là tình yêu kia mà bỏ nhà, bỏ con, lại trâng tráo dùng thân phận của người mẹ đến yêu cầu Mạnh Nịnh! Bà ta ở bên ngoài ăn ngon, mặc đẹp, vung tiền như rác, chồng con ở quê hương lại xấu hổ vì bà ta! Bà ta trốn đi nhiều năm không quay về, làm sao mà biết con gái và chồng mình hứng chịu bao nhiêu nhục nhã chứ? Cái loại cảm giác bị người ta chỉ trỏ từ bé này, đời này Mạnh Nịnh sẽ không bao giờ quên! Mạnh Nịnh thực sự cảm thấy ghê tởm, cô run rẩy ở trong lòng Thi Vinh, nghĩ đến cái người tự xưng là mẹ kia, cô liền cảm thấy mắc ói.
không phải bà ta vẫn không dám để cho chồng con bà ta biết được sự tồn tại của mình sao? Sao bây giờ lại để cho cô gái kia xuất hiện trước mặt mình gọi chị gái đây? Ý nghĩ đầu tiên của Mạnh Nịnh là, người gọi là mẹ kia, lại muốn kiếm gì từ mình rồi.
Đừng nói cô không có gì, nếu có, cô cũng không cho. Mạnh Nịnh cười nhạt, người đàn bà kia sẽ không tưởng rằng cô là con bé năm đó vừa thấy người ta khóc đã luống cuống tay chân đấy chứ!?
Thi Vinh ôm chặt lấy cô, nói: "Chuyện này để anh giải quyết cho."
"Không cần!" Mạnh Nịnh thốt lên, thấy ánh mắt kinh ngạc của Thi Vinh, cô khẽ cắn môi, nói: "Em muốn tự giải d.d.l.q.dquyết chuyện này, anh đừng nhúng tay vào được không?"
Thi Vinh cau mày: "Sao em tự giải quyết được?" Người không biết xấu hổ là vô địch, người mẹ kia của Mạnh Nịnh có lẽ không cho là mình có lỗi, bà ta giống như nữ chính tiểu thuyết Quỳnh Dao nhiều năm về trước, chỉ cần vì tình yêu, cái gì cũng đúng, bất kể người nào ngăn cản bà ta theo đuổi tình yêu đều là kẻ ác, tất cả mọi chuyện bà ta đều coi là vật tế, Thi Vinh từng không chỉ một lần cảm thấy may mắn, Mạnh Nịnh không hề giống người đàn bà kia.
"Em muốn biết rốt cuộc bà ta đang làm trò gì." Mạnh Nịnh bình tĩnh nói, nếu không phải mắt của cô còn sưng đỏ, quả nhiên nhìn không ra vừa rồi cô còn đau lòng như thế.
Nhìn Mạnh Nịnh một hồi lâu, rốt cuộc Thi Vinh cũng bị ánh mắt kiên trì của cô thuyết phục: "Nếu có chỗ nào không xử lý được, nói cho anh biết. Anh sẽ giải quyết thay em."
Mạnh Nịnh gật đầu, Thi Vinh là chồng của cô, tất nhiên cô sẽ không khách khí, tốt nhất là người đàn bà kia không có ý đồ gì, mà nếu bà ta có... Mạnh Nịnh sẽ không để yên!
Chuyện này cứ thế mà cho qua, Thi Vinh cũng không so đo chuyện cô không về nhà nữa, đến đêm Mạnh Nịnh bị anh giày vò vài lần, thân thể sức cùng lực kiệt, nhưng tinh thần vẫn vô cùng thanh tỉnh. Cô nằm trong lòng Thi Vinh, trằn trọc không thể ngủ được.
Hôm sau, quả nhiên cô gái kia lại tới, hôm nay cô ta ăn mặc xinh đẹp, tóc buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng, toàn thân lộ ra vẻ tươi mát. Lần này cô ta thận trọng đi tới trước mặt Mạnh Nịnh, dường như sợ doạ đến cô. Từng bước một đến trước mặt Mạnh Nịnh, cô ta không dám gọi chị gái nữa, mà gọi một câu giảng viên Mạnh.
Mạnh Nịnh thản niên ngước mắt lên nhìn cô ta, hỏi thẳng: "Cô có ý gì?"
Cô gái sửng sốt một chút, ánh mắt có chút đau lòng: "Em.... "
"Tôi biết cô là ai, nhưng tôi sẽ không bao giờ thừa nhận thân phận của cô." Mạnh Nịnh lạnh lùng nói: "Tôi họ Mạnh, chắc cô không phải họ Mạnh đâu nhỉ?"
Cô gái cắn môi, lắc đầu: “Em họ Đinh."
Mạnh Nịnh càng buồn cười: "Hoá ra là d/d/l/q/dđại tiểu thư Đinh gia, làm sao, đến tìm tôi có việc à?"
Cô gái không ngờ tới Mạnh Nịnh lại đối với mình như vậy. Năm nay cô ta vừa đỗ vào đại học này thành sinh viên năm nhất, nghe nói giảng viên Mạnh ở trong trường học là giảng viên được hoan nghênh nhất, với ai cũng nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, hơn nữa rất dễ bắt chuyện, cho nên cô ta nghĩ, mình và chị gái nhận nhau cũng là chuyện có thể. Đến lúc đó cô ta mang tỷ tỷ về nhà, mẹ nhất định sẽ vui vẻ. Nhưng thế nào cô ta cũng không ngờ được, lần đầu tiên khi Mạnh Nịnh nhìn thấy mình liền xông ra khỏi cửa, lần thứ hai thì vẻ mặt không thay đổi. "Chị, sao chị có thể nói như thế? Rõ là em có lòng tốt..."
Lòng tốt? Mạnh Nịnh không muốn đi thảo luận hai chữ này buồn cười bao nhiêu. Cô chỉ nhìn cô gái, nói: "Xin cô nhắn dùm lệnh đường, dù lúc này bà ta có quỳ xuống đất cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không cho bà ta bất kỳ thứ gì đâu."
Cô gái bị sỉ nhục như thế, còn chưa kịp phản ứng với chuyện mẹ quỳ xuống mà Mạnh Nịnh nói, liền bật thốt lên: "Làm sao chị lại lạnh lùng vô tình như thế? Chị không hỏi xem vì sao em tới tìm chị à?"
"Không phải đòi tiền thì chính là muốn người, nói chung là muốn kiếm từ tôi, tôi chẳng cần biết, có vấn đề gì hả?"
Cô gái há hốc mồm, nhất thời không nói được gì. Một lúc lâu, cô ta nhìn Mạnh Nịnh lại làm việc, coi mình như người vô hình, lúng ta lúng túng nói: "Mẹ... Bà ấy mắc bệnh ung thư vú, bác sĩ nói cùng lắm cũng chỉ sống được một năm nữa thôi." Nói xong, cô ta vội vàng nói: "Chị à, em biết mẹ ly hôn với ba chị, bỏ rơi chị là không tốt, nhưng mà bây giờ mẹ như vậy, lẽ nào chị không thể tha thứ cho bà ấy sao? Mấy năm nay trong lòng mẹ vẫn nhớ tới chị, mẹ rất yêu chị đó! Bây giờ tâm nguyện duy nhất của mẹ chính là chị có thể trở lại bên bà ấy, gọi bà ấy một tiếng mẹ, chị à, chị không thể khoan dung một chút sao?"
Mạnh Nịnh nghe, đột nhiên nở nụ cười: "Tôi hiểu, bà ta có được tình yêu, lại sinh ra con gái bảo bối, có tiền có thế, sống cuộc sống quý phu nhân được người ta hâm mộ cả đời, cái gì cũng có, bây giờ bà ta sắp chết, mới nghĩ tới tôi muốn một chút yên lòng chứ gì?"
Cô gái rõ ràng bị câu nói của cô làm cho tổn thương, cô ta không dám tin nhìn Mạnh Nịnh chằm chằm: "Mẹ nói chị là người hiền lành hiểu chuyện, vì sao chị lại nói lời như thế? Năm đó mẹ không yêu ba chị nữa, ly hôn với ông ấy, chẳng lẽ không phải chuyện thường tình sao?"
Mạnh Nịnh hiểu rõ, người mẹ vì tình yêu có thể phấn đấu quên mình kia, đương nhiên có thể dạy con gái bà ta thành như vậy. Mạnh Nịnh muốn cười, cô thực sự muốn cười, đây rốt cuộc có tính là báo ứng không? Cái cảm giác thân thiết khi lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, bây giờ không còn sót lại chút gì. Cô cười nhạt: "Tôi đương nhiên là đứa con gái hiểu chuyện, nếu không, không có sự hi sinh của tôi, đâu đến lượt cô đến trước mặt tôi mà diễu võ dương oai, đâu đến lượt một nhà các người hưởng vinh hoa phú quý? Bà ta bỏ tôi để bảo vệ gia đình bà ta, hiện tại bà ta sắp chết rồi, lại cần tôi tha thứ sao? Cô về nói cho bà ta biết." Mạnh Nịnh đứng lên, cầm lấy sách phải dùng cho tiết học, kéo ghế ra đi một bước, cười lạnh một tiếng: "Bà, nằm, mơ, đi."
Danh sách chương