"Anh đừng hòng lừa gạt như thế!" Mạnh Nịnh vừa ghét vừa giận, đứng dậy định đi, thì bị Thi Vinh bắt lại được. Cô phẫn nộ trừng anh: "Buông ra! Đây là đồn công an! Anh muốn làm gì?"
Thi Vinh lười biếng nhìn cô: "Có thể làm gì, em chứ sao."
Mạnh Nịnh bị lời nói không biết xấu hổ của anh làm cho mắc ói, cố gắng vùng vẫy ra sao cũng không vùng vẫy nổi, Thi Vinh mặc cho cô vùng vẫy náo loạn một hồi, cảm thấy cũng không tệ lắm, liền dùng một tay kéo Mạnh Nịnh vào lòng, giọng điệu còn có chút cưng chiều, nói: "Không tệ là được rồi, ngoan nào."
Giọng điệu này, cứ như bọn họ biết nhau rồi, trời biết được hôm nay mới là lần đầu tiên Mạnh Nịnh nhìn thấy người này! Tính tình cô không chịu khuất phục, đâu chịu theo, lập tức giãy dụa. Thi Vinh bị sự giãy dụa của cô làm cho phát cáu, không nói hai lời, cũng chẳng biết tìm được cái còng tay từ đâu ra, liền còng Mạnh Nịnh lại - rõ ràng cô mới là người bị hại, kết quả cô lại giống như phạm nhân vậy.
Sau đó Thi Vinh cũng không nói chuyện với cô, cứ thế bế lên, lúc đi ra khỏi đồn công an rất cao ngạo lạnh lùng, mắt không nhìn nơi khác, mà những người khác thật làm như hoàn toàn không nhìn thấy. Mạnh Nịnh vô cùng thất vọng, bất kể như thế nào cô cũng không không nghĩ tới kết quả sẽ là như thế. Bị Thi Vinh bế trong lòng, cô dường như có cảm giác người đàn ông trước mặt này chẳng tầm thường chút nào, nếu không tố cáo được anh ta, chẳng lẽ cô phải chịu thua sao?
"Tôi xin thề tôi sẽ không đến tìm anh gây phiền phức đâu, anh thả tôi đi, thả tôi đi đi! Van xin anh đấy!" Thấy anh ta ôm mình hướng về phía xe, Mạnh Nịnh sốt ruột muốn chết, một đêm cô không về rồi, lại không biết Ngộ Chi ở đây, ba sẽ lo lắng chết mất!
Thi Vinh cũng không để ý tới cô, ôm cô vào trong xe, trong lúc đó bởi vì chân Mạnh Nịnh vẫn không yên, anh liền d,d,l,q,dcau mày còng hai chân của cô. Lần này Mạnh Nịnh liền biến thành một con mèo nhỏ tứ chi bị trói, chỉ có thể ở trong lòng Thi Vinh. Trên thực tế, nếu không phải giọng cô mềm mại trong trẻo, êm tai dễ nghe, Thi Vinh vốn định chặn luôn cả miệng cô luôn.
Anh đưa cô về phòng khách sạn. Trên giường lớn, Thi Vinh mở khoá còng chân cho Mạnh Nịnh, nhưng không mở còng tay. Mạnh Nịnh giãy dụa đứng lên khỏi giường, không dễ để đứng thẳng nửa người, lại bị Thi Vinh đẩy ngã. Cô gấp đến mức nước mắt rơi xuống, lúc này cô thật sự sợ hãi, không chỉ có không thoát nổi, mà cả cảnh sát cũng không giúp cô, nếu người trước mặt này là tên biến thái, cô nên làm gì bây giờ? Suy cho cùng vẫn là đứa trẻ, còn chưa trưởng thành, sợ hãi cũng không thể tránh khỏi. Thi Vinh thưởng thức ánh mắt tràn ngập sợ hãi và lo lắng của Mạnh Nịnh, cúi đầu khẽ cắn hôn lên tai cô, nói: "Hài lòng chứ? Sau đây tôi và em sẽ cùng trải qua một quãng thời gian sung sướng. Tôi đảm bảo, em sẽ cả đời khó quên."
Trong lời nói tràn đầy tính ám chỉ, Mạnh Nịnh nghe mà mặt trắng bệch. Thi Vinh còn nói: "Em lo lắng cho bạn trai nhỏ của em chứ gì? Yên tâm, tôi đã sai người đưa cậu ta về rồi." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Nịnh vẫn trắng bệch, anh hơi nghiêng đầu, nói: "Tôi biết nhà em ở đâu."
Mạnh Nịnh vẫn đang nhìn anh chằm chằm, không hiểu sao mình chỉ theo Ngộ Chi đến quán bar đón cố phượng ngọc thôi, sao lại gặp phải người đàn ông như vậy? Cô lắc đầu, cầu xin tha thứ nói: "Anh để tôi đi thôi, tôi là học sinh, tôi còn phải đến trường mà..."
"Em muốn học đại học gì? Tôi đều có thể thoả mãn em." Thi Vinh ghét bỏ nhìn quần áo trên người Mạnh Nịnh: "Những quần áo này chất lượng quá kém, lại khó coi, em theo tôi, sẽ có rất nhiều quần áo đẹp để mặc." Anh sờ cổ tay mảnh khảnh của cô. "Còn cả trang sức, nhà cửa, tiền bạc, chỉ cần em nghe lời, cái gì tôi cũng có thể cho em."
Mạnh Nịnh cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, cô cũng không phải loại đầu óc có bệnh mà ở cùng với người bỏ thuốc cưỡng bức mình! "Tôi chẳng cần gì cả, tôi chỉ muốn về nhà..." Hơn nữa, đến bây giờ cô vẫn chưa tắm rửa, anh ta đều phóng vào trong, hẳn là không mang thai chứ? Nghĩ đến khả năng mang thai, mặt Mạnh Nịnh càng trắng bệch, bị doạ sợ. Cô không thể tin được mình mới mười bảy tuổi đã mang thai sẽ ra sao, các bạn hàng xóm sẽ nhìn cô ra sao, ba sẽ nhìn cô ra sao, giáo viên bạn học sẽ nhìn cô ra sao? Chính cô vẫn còn là đứa trẻ, phải làm sao để chăm sóc một đứa trẻ khác. "Xin anh đấy... Tôi sẽ không nói với ai khác, van xin anh thả tôi đi."
Thi Vinh chậm rãi lắc đầu, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô, anh khao khát đôi môi này đã lâu, mê muội nhìn nó khi đóng khi mở nói lời êm tai, nhưng như vậy cũng không đủ, chỉ nhìn cũng không thể thoả mãn anh. Mạnh Nịnh cảm thấy đầu lưỡi Thi Vinh duỗi vào trong miệng mình, liếm hôn dọc theo răng nanh cùng bên trong khoang miệng, lại mút đầu lưỡi của cô mà nuốt. Đáy lòng Mạnh Nịnh dâng lên một nỗi ghê tởm, nhưng tay cô bị còng, thân thì bị đè nặng, căn bản không có sức phản kháng. Thi Vinh vừa hôn vừa nói: "Không thả, không dễ để tìm được em, sao có thể cho em đi được?"
Mạnh Nịnh không hiểu "không dễ" trong lời nói của anh là có ý gì, cô cũng chẳng muốn biết. Thi Vinh nhanh chóng lột quần áo cô sạch sẽ, thân thể thiếu nữ mềm mại khắp nơi khắp nơi toàn dấu vết hiện ra trước mặt Thi Vinh trọn vẹn. Anh si mê nhìn, không nhịn được dùng lời lẽ cùng với tay sùng bái thân thể hoàn mỹ này. Mạnh Nịnh bị anh chơi đùa đến nỗi toànd/d/l/q/d thân nổi da gà, thật sự là rất muốn ói ra. Khi ngón tay Thi Vinh hoà vào thân thể cô, cô hét chói tai, Thi Vinh đùa bỡn phía dưới rất lâu, cô cũng chẳng phản ứng, khiến Thi Vinh phải nhíu mày. Sau đó Thi Vinh đột nhiên đứng dậy, lấy một lọ thuốc ở đầu giường, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu trắng, nhét vào miệng Mạnh Nịnh.
Cô không chịu nuốt, Thi Vinh liền nhéo mũi cô bắt cô há miêng, lại rót nước vào, Mạnh Nịnh bị sặc nghẹn ho khan không ngừng, khi Thi Vinh ép cô uống thuốc không có một chút dịu dàng thương tiếc nào, rốt cục cô hoàn toàn nhận ra người đàn ông này lạnh lùng hà khắc và tàn nhẫn như thế nào.
Tuy không biết đó là thuốc gì, nhưng khi thân thể của cô bắt đầu đáp lại sự khiêu khích của Thi Vinh, Mạnh Nịnh biết, cô xong rồi. Cô không chỉ mất đi đêm đầu, e rằng còn phải mất đi danh dự của mình nữa.
"Có nước rồi." Thi Vinh nói. "Trông em kìa, ngoan ngoãn nào, thân là con gái, em không thể bỏ qua điều này được."
Thi Vinh phủ lên thân thể cô, dùng sức tiến vào, Mạnh Nịnh khóc, sau khi anh hôn lên nước mắt của cô, lại tiến gần hôn môi cô, Mạnh Nịnh liền nếm được vị của nước mắt. Cô bất giác theo sự dẫn dắt của Thi Vinh, bởi vậy khi cô lến đến đỉnh cao cực hạn, Thi Vinh dịu dàng hôn cô, Mạnh Nịnh cảm nhận được sự sung sướng cực hạn kia, nhưng lại tràn ngập sợ hãi người đàn ông trước mặt. Tâm lý thiếu nữ rất đơn giản, người đàn ông này, tuy rằng hết sức bao dung cô, nhưng chưa bao giờ theo ý nguyện của cô cả. Toàn bộ nguyên tắc hành động của anh đều do chính anh đặt ra. Mạnh Nịnh mơ hồ cảm thấy được, không quan tâm mình dùng biện pháp gì, người đàn ông cũng sẽ không dừng lại.
Thời điểm Thi Vinh cũng sắp phóng ra, Mạnh Nịnh cầu xin anh: "Xin anh... Đừng, đừng vào trong..."
Thi Vinh lắc đầu: "Nếu như em có con của tôi, thì sinh ra là được."
Nói xong, dùng sức nghiền nát, lại đưa về phía trước.
Mạnh Nịnh nước mắt rơi đầy mặt. Vì khóc và cao triều mà toàn thân cô run rẩy, cũng vì mình bị chiếm giữ hoàn toàn mà tuyệt vọng, nhưng cho tới giờ khắc này, cô cũng không biết tên người đàn ông muốn làm cô mang thai này là gì. Mạnh Nịnh bị đặt dưới thân Thi Vinh, nước mắt như vỡ đê, khóc nức nở nói: "Tới cùng anh là ai... Tôi cũng không biết anh..."
Nghe vậy, Thi Vinh ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Thi Vinh." Nhớ kỹ tên của anh, bởi vì cuộc đời này anh sẽ quấn lấy cô.
Mạnh Nịnh suy sụp mà khóc, thân thể của cô vẫn đang run run, nhưng trái tim trở nên lạnh lẽo rồi.
"Lộ Lộ." Thi Vinh gọi tên mụ của cô, Mạnh Nịnh cũng không suy nghĩ vì sao anh biết nữa. "Tôi muốn em theo tôi."
Mạnh Nịnh lắc đầu: "... Không..."
Dáng vẻ cô nước mắt ròng ròng cực kì đáng yêu khiến người ta thương, đáng tiếc cũng không thể khiến Thi Vinh bằng lòng. Anh nâng cằm Mạnh Nịnh, tình cảm dịu dàng một giây trước hóa thành lạnh lẽo: "Tôi chỉ nói cho em thôi, cũng không phải đang trưng cầu ý kiến của em. Bạn trai nhỏ kia của em, vẫn nên sớm chia tay là tốt nhất. Cùng tôi, em có thể có được nhiều hơn thế."
Mạnh Nịnh vẫn đang khóc.
Sau đó, Thi Vinh trói cô trên giường làm trọn vẹn ba ngày. Trong ba ngày này, Mạnh Nịnh ăn cơm uống nước đều là do anh bón, anh ôm đi toilet, tắm rửa cũng là anh, cái gì cũng là anh, Mạnh Nịnh xấu hổ không chịu nổi, cô không quen với Thi Vinh một chút nào, cho dù là Hàn Ngộ Chi cũng chưa từng thấy thân thể cô, nhưng trong ba ngày này, thực là chuyện gì cô cảm thấy xấu hổ cũng đã làm trước mặt anh rồi. Tinh thần Mạnh Nịnh bởi vậy mà chịu đả kích lớn, cô không thể tin mấy hôm trước mình còn đọc sách trong trường học, sau đó lại trầm luân dưới thân Thi Vinh thành đồ độc chiếm của anh, cô không chịu chấp nhận hiện thực này.
May mà ba ngày sau Thi Vinh để cô chạy, lúc đi nơi đó của Mạnh Nịnh còn sưng, tư thế đi đường vô cùng quái lạ, Thi Vinh còn uy hiếp cô không được uống thuốc tránh thai, nếu không muốn chịu khổ. Nhưng Mạnh Nịnh nào dám không uống? Cô nhất định không sinh con cho anh ta!
Trở về nhà, Hàn Ngộ Chi và ba Mạnh đều tìm cô muốn điên lên, thấy cô về, vui mừng khôn xiết, cho dù nhận thấy vẻ mặt cô có chút lạ, cũng không nói. Mạnh Nịnh cũng không dám nói với ba và bạn trai, cô không dám thật. Con gái mà gặp phải chuyện như thế này rồi đâu dám nói ra ngoài nữa chứ? Nhất là ngay cả cảnh sát còn không dám thụ lí, cho dù cô nói, cũng sẽ không có ai tin. Nếu ba và Ngộ Chi vì cô mà đi tìm người đàn ông tên Thi Vinh kia nói chuyện tay đôi, Mạnh Nịnh cũng chẳng dám nghĩ loại người như Thi Vinh này sẽ làm ra d.d.l.q.dchuyện gì nữa.
Ba Mạnh xin nghỉ ốm cho cô, ngày hôm sau Mạnh Nịnh liền đi học. Cô bức thiết cần thuốc tránh thai, nhưng không có thời gian mua, khoảng thời gian năm thứ ba cao trung cực kì căng thẳng, cô thật sự lo lắng mình mang thai. Mấy ngày cùng Thi Vinh đúng là kỳ nguy hiểm của cô! Nếu là mang thai thật... Mạnh Nịnh chẳng dám nghĩ nữa, cô sợ đến lúc đó mình sẽ chọn tự sát.
Nếu nói tin tức tốt, thì là ba ngày sau, kì nghỉ lễ của cô đã đến, Mạnh Nịnh nhẹ nhàng thở ra, điều này có nghĩa là không mang thai. Ba ngày nay Thi Vinh cũng không xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, Mạnh Nịnh lại càng vui vẻ, người đàn ông kia không xuất hiện, có phải là anh ta quên cô rồi? Như thế thì về sau cô sẽ ôm bí mật này mà sống, chỉ cần anh ta không xuất hiện nữa.
Nhưng vui quá hoá buồn, ngay khi cô cho là Thi Vinh sẽ không còn xuất hiện, lại nhận được điện thoại của anh ở sân vận động.
Thi Vinh lười biếng nhìn cô: "Có thể làm gì, em chứ sao."
Mạnh Nịnh bị lời nói không biết xấu hổ của anh làm cho mắc ói, cố gắng vùng vẫy ra sao cũng không vùng vẫy nổi, Thi Vinh mặc cho cô vùng vẫy náo loạn một hồi, cảm thấy cũng không tệ lắm, liền dùng một tay kéo Mạnh Nịnh vào lòng, giọng điệu còn có chút cưng chiều, nói: "Không tệ là được rồi, ngoan nào."
Giọng điệu này, cứ như bọn họ biết nhau rồi, trời biết được hôm nay mới là lần đầu tiên Mạnh Nịnh nhìn thấy người này! Tính tình cô không chịu khuất phục, đâu chịu theo, lập tức giãy dụa. Thi Vinh bị sự giãy dụa của cô làm cho phát cáu, không nói hai lời, cũng chẳng biết tìm được cái còng tay từ đâu ra, liền còng Mạnh Nịnh lại - rõ ràng cô mới là người bị hại, kết quả cô lại giống như phạm nhân vậy.
Sau đó Thi Vinh cũng không nói chuyện với cô, cứ thế bế lên, lúc đi ra khỏi đồn công an rất cao ngạo lạnh lùng, mắt không nhìn nơi khác, mà những người khác thật làm như hoàn toàn không nhìn thấy. Mạnh Nịnh vô cùng thất vọng, bất kể như thế nào cô cũng không không nghĩ tới kết quả sẽ là như thế. Bị Thi Vinh bế trong lòng, cô dường như có cảm giác người đàn ông trước mặt này chẳng tầm thường chút nào, nếu không tố cáo được anh ta, chẳng lẽ cô phải chịu thua sao?
"Tôi xin thề tôi sẽ không đến tìm anh gây phiền phức đâu, anh thả tôi đi, thả tôi đi đi! Van xin anh đấy!" Thấy anh ta ôm mình hướng về phía xe, Mạnh Nịnh sốt ruột muốn chết, một đêm cô không về rồi, lại không biết Ngộ Chi ở đây, ba sẽ lo lắng chết mất!
Thi Vinh cũng không để ý tới cô, ôm cô vào trong xe, trong lúc đó bởi vì chân Mạnh Nịnh vẫn không yên, anh liền d,d,l,q,dcau mày còng hai chân của cô. Lần này Mạnh Nịnh liền biến thành một con mèo nhỏ tứ chi bị trói, chỉ có thể ở trong lòng Thi Vinh. Trên thực tế, nếu không phải giọng cô mềm mại trong trẻo, êm tai dễ nghe, Thi Vinh vốn định chặn luôn cả miệng cô luôn.
Anh đưa cô về phòng khách sạn. Trên giường lớn, Thi Vinh mở khoá còng chân cho Mạnh Nịnh, nhưng không mở còng tay. Mạnh Nịnh giãy dụa đứng lên khỏi giường, không dễ để đứng thẳng nửa người, lại bị Thi Vinh đẩy ngã. Cô gấp đến mức nước mắt rơi xuống, lúc này cô thật sự sợ hãi, không chỉ có không thoát nổi, mà cả cảnh sát cũng không giúp cô, nếu người trước mặt này là tên biến thái, cô nên làm gì bây giờ? Suy cho cùng vẫn là đứa trẻ, còn chưa trưởng thành, sợ hãi cũng không thể tránh khỏi. Thi Vinh thưởng thức ánh mắt tràn ngập sợ hãi và lo lắng của Mạnh Nịnh, cúi đầu khẽ cắn hôn lên tai cô, nói: "Hài lòng chứ? Sau đây tôi và em sẽ cùng trải qua một quãng thời gian sung sướng. Tôi đảm bảo, em sẽ cả đời khó quên."
Trong lời nói tràn đầy tính ám chỉ, Mạnh Nịnh nghe mà mặt trắng bệch. Thi Vinh còn nói: "Em lo lắng cho bạn trai nhỏ của em chứ gì? Yên tâm, tôi đã sai người đưa cậu ta về rồi." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Nịnh vẫn trắng bệch, anh hơi nghiêng đầu, nói: "Tôi biết nhà em ở đâu."
Mạnh Nịnh vẫn đang nhìn anh chằm chằm, không hiểu sao mình chỉ theo Ngộ Chi đến quán bar đón cố phượng ngọc thôi, sao lại gặp phải người đàn ông như vậy? Cô lắc đầu, cầu xin tha thứ nói: "Anh để tôi đi thôi, tôi là học sinh, tôi còn phải đến trường mà..."
"Em muốn học đại học gì? Tôi đều có thể thoả mãn em." Thi Vinh ghét bỏ nhìn quần áo trên người Mạnh Nịnh: "Những quần áo này chất lượng quá kém, lại khó coi, em theo tôi, sẽ có rất nhiều quần áo đẹp để mặc." Anh sờ cổ tay mảnh khảnh của cô. "Còn cả trang sức, nhà cửa, tiền bạc, chỉ cần em nghe lời, cái gì tôi cũng có thể cho em."
Mạnh Nịnh cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, cô cũng không phải loại đầu óc có bệnh mà ở cùng với người bỏ thuốc cưỡng bức mình! "Tôi chẳng cần gì cả, tôi chỉ muốn về nhà..." Hơn nữa, đến bây giờ cô vẫn chưa tắm rửa, anh ta đều phóng vào trong, hẳn là không mang thai chứ? Nghĩ đến khả năng mang thai, mặt Mạnh Nịnh càng trắng bệch, bị doạ sợ. Cô không thể tin được mình mới mười bảy tuổi đã mang thai sẽ ra sao, các bạn hàng xóm sẽ nhìn cô ra sao, ba sẽ nhìn cô ra sao, giáo viên bạn học sẽ nhìn cô ra sao? Chính cô vẫn còn là đứa trẻ, phải làm sao để chăm sóc một đứa trẻ khác. "Xin anh đấy... Tôi sẽ không nói với ai khác, van xin anh thả tôi đi."
Thi Vinh chậm rãi lắc đầu, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô, anh khao khát đôi môi này đã lâu, mê muội nhìn nó khi đóng khi mở nói lời êm tai, nhưng như vậy cũng không đủ, chỉ nhìn cũng không thể thoả mãn anh. Mạnh Nịnh cảm thấy đầu lưỡi Thi Vinh duỗi vào trong miệng mình, liếm hôn dọc theo răng nanh cùng bên trong khoang miệng, lại mút đầu lưỡi của cô mà nuốt. Đáy lòng Mạnh Nịnh dâng lên một nỗi ghê tởm, nhưng tay cô bị còng, thân thì bị đè nặng, căn bản không có sức phản kháng. Thi Vinh vừa hôn vừa nói: "Không thả, không dễ để tìm được em, sao có thể cho em đi được?"
Mạnh Nịnh không hiểu "không dễ" trong lời nói của anh là có ý gì, cô cũng chẳng muốn biết. Thi Vinh nhanh chóng lột quần áo cô sạch sẽ, thân thể thiếu nữ mềm mại khắp nơi khắp nơi toàn dấu vết hiện ra trước mặt Thi Vinh trọn vẹn. Anh si mê nhìn, không nhịn được dùng lời lẽ cùng với tay sùng bái thân thể hoàn mỹ này. Mạnh Nịnh bị anh chơi đùa đến nỗi toànd/d/l/q/d thân nổi da gà, thật sự là rất muốn ói ra. Khi ngón tay Thi Vinh hoà vào thân thể cô, cô hét chói tai, Thi Vinh đùa bỡn phía dưới rất lâu, cô cũng chẳng phản ứng, khiến Thi Vinh phải nhíu mày. Sau đó Thi Vinh đột nhiên đứng dậy, lấy một lọ thuốc ở đầu giường, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu trắng, nhét vào miệng Mạnh Nịnh.
Cô không chịu nuốt, Thi Vinh liền nhéo mũi cô bắt cô há miêng, lại rót nước vào, Mạnh Nịnh bị sặc nghẹn ho khan không ngừng, khi Thi Vinh ép cô uống thuốc không có một chút dịu dàng thương tiếc nào, rốt cục cô hoàn toàn nhận ra người đàn ông này lạnh lùng hà khắc và tàn nhẫn như thế nào.
Tuy không biết đó là thuốc gì, nhưng khi thân thể của cô bắt đầu đáp lại sự khiêu khích của Thi Vinh, Mạnh Nịnh biết, cô xong rồi. Cô không chỉ mất đi đêm đầu, e rằng còn phải mất đi danh dự của mình nữa.
"Có nước rồi." Thi Vinh nói. "Trông em kìa, ngoan ngoãn nào, thân là con gái, em không thể bỏ qua điều này được."
Thi Vinh phủ lên thân thể cô, dùng sức tiến vào, Mạnh Nịnh khóc, sau khi anh hôn lên nước mắt của cô, lại tiến gần hôn môi cô, Mạnh Nịnh liền nếm được vị của nước mắt. Cô bất giác theo sự dẫn dắt của Thi Vinh, bởi vậy khi cô lến đến đỉnh cao cực hạn, Thi Vinh dịu dàng hôn cô, Mạnh Nịnh cảm nhận được sự sung sướng cực hạn kia, nhưng lại tràn ngập sợ hãi người đàn ông trước mặt. Tâm lý thiếu nữ rất đơn giản, người đàn ông này, tuy rằng hết sức bao dung cô, nhưng chưa bao giờ theo ý nguyện của cô cả. Toàn bộ nguyên tắc hành động của anh đều do chính anh đặt ra. Mạnh Nịnh mơ hồ cảm thấy được, không quan tâm mình dùng biện pháp gì, người đàn ông cũng sẽ không dừng lại.
Thời điểm Thi Vinh cũng sắp phóng ra, Mạnh Nịnh cầu xin anh: "Xin anh... Đừng, đừng vào trong..."
Thi Vinh lắc đầu: "Nếu như em có con của tôi, thì sinh ra là được."
Nói xong, dùng sức nghiền nát, lại đưa về phía trước.
Mạnh Nịnh nước mắt rơi đầy mặt. Vì khóc và cao triều mà toàn thân cô run rẩy, cũng vì mình bị chiếm giữ hoàn toàn mà tuyệt vọng, nhưng cho tới giờ khắc này, cô cũng không biết tên người đàn ông muốn làm cô mang thai này là gì. Mạnh Nịnh bị đặt dưới thân Thi Vinh, nước mắt như vỡ đê, khóc nức nở nói: "Tới cùng anh là ai... Tôi cũng không biết anh..."
Nghe vậy, Thi Vinh ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Thi Vinh." Nhớ kỹ tên của anh, bởi vì cuộc đời này anh sẽ quấn lấy cô.
Mạnh Nịnh suy sụp mà khóc, thân thể của cô vẫn đang run run, nhưng trái tim trở nên lạnh lẽo rồi.
"Lộ Lộ." Thi Vinh gọi tên mụ của cô, Mạnh Nịnh cũng không suy nghĩ vì sao anh biết nữa. "Tôi muốn em theo tôi."
Mạnh Nịnh lắc đầu: "... Không..."
Dáng vẻ cô nước mắt ròng ròng cực kì đáng yêu khiến người ta thương, đáng tiếc cũng không thể khiến Thi Vinh bằng lòng. Anh nâng cằm Mạnh Nịnh, tình cảm dịu dàng một giây trước hóa thành lạnh lẽo: "Tôi chỉ nói cho em thôi, cũng không phải đang trưng cầu ý kiến của em. Bạn trai nhỏ kia của em, vẫn nên sớm chia tay là tốt nhất. Cùng tôi, em có thể có được nhiều hơn thế."
Mạnh Nịnh vẫn đang khóc.
Sau đó, Thi Vinh trói cô trên giường làm trọn vẹn ba ngày. Trong ba ngày này, Mạnh Nịnh ăn cơm uống nước đều là do anh bón, anh ôm đi toilet, tắm rửa cũng là anh, cái gì cũng là anh, Mạnh Nịnh xấu hổ không chịu nổi, cô không quen với Thi Vinh một chút nào, cho dù là Hàn Ngộ Chi cũng chưa từng thấy thân thể cô, nhưng trong ba ngày này, thực là chuyện gì cô cảm thấy xấu hổ cũng đã làm trước mặt anh rồi. Tinh thần Mạnh Nịnh bởi vậy mà chịu đả kích lớn, cô không thể tin mấy hôm trước mình còn đọc sách trong trường học, sau đó lại trầm luân dưới thân Thi Vinh thành đồ độc chiếm của anh, cô không chịu chấp nhận hiện thực này.
May mà ba ngày sau Thi Vinh để cô chạy, lúc đi nơi đó của Mạnh Nịnh còn sưng, tư thế đi đường vô cùng quái lạ, Thi Vinh còn uy hiếp cô không được uống thuốc tránh thai, nếu không muốn chịu khổ. Nhưng Mạnh Nịnh nào dám không uống? Cô nhất định không sinh con cho anh ta!
Trở về nhà, Hàn Ngộ Chi và ba Mạnh đều tìm cô muốn điên lên, thấy cô về, vui mừng khôn xiết, cho dù nhận thấy vẻ mặt cô có chút lạ, cũng không nói. Mạnh Nịnh cũng không dám nói với ba và bạn trai, cô không dám thật. Con gái mà gặp phải chuyện như thế này rồi đâu dám nói ra ngoài nữa chứ? Nhất là ngay cả cảnh sát còn không dám thụ lí, cho dù cô nói, cũng sẽ không có ai tin. Nếu ba và Ngộ Chi vì cô mà đi tìm người đàn ông tên Thi Vinh kia nói chuyện tay đôi, Mạnh Nịnh cũng chẳng dám nghĩ loại người như Thi Vinh này sẽ làm ra d.d.l.q.dchuyện gì nữa.
Ba Mạnh xin nghỉ ốm cho cô, ngày hôm sau Mạnh Nịnh liền đi học. Cô bức thiết cần thuốc tránh thai, nhưng không có thời gian mua, khoảng thời gian năm thứ ba cao trung cực kì căng thẳng, cô thật sự lo lắng mình mang thai. Mấy ngày cùng Thi Vinh đúng là kỳ nguy hiểm của cô! Nếu là mang thai thật... Mạnh Nịnh chẳng dám nghĩ nữa, cô sợ đến lúc đó mình sẽ chọn tự sát.
Nếu nói tin tức tốt, thì là ba ngày sau, kì nghỉ lễ của cô đã đến, Mạnh Nịnh nhẹ nhàng thở ra, điều này có nghĩa là không mang thai. Ba ngày nay Thi Vinh cũng không xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, Mạnh Nịnh lại càng vui vẻ, người đàn ông kia không xuất hiện, có phải là anh ta quên cô rồi? Như thế thì về sau cô sẽ ôm bí mật này mà sống, chỉ cần anh ta không xuất hiện nữa.
Nhưng vui quá hoá buồn, ngay khi cô cho là Thi Vinh sẽ không còn xuất hiện, lại nhận được điện thoại của anh ở sân vận động.
Danh sách chương