Ý nghĩ đột nhiên bị phá, vẻ mặt của Đinh Linh trong nháy mắt trở nên không thể chịu đựng nổi, nhưng rất nhanh thôi, cô ta tỉnh táo trở lại, siết chặt nắm đấm mà nói: "Không sai, em thích anh ấy! Em vừa gặp anh ấy đã yêu!" Nói xong, giọng cô ta bỗng mang vẻ cầu xin: "Anh ấy đúng là chồng chị, em không thể thẳng tay đoạt đi, nếu chị yêu anh ấy, em sẽ không vung đao đoạt tình, nhưng chị không yêu anh ấy, không phải sao? Nếu như vậy, thì nhường anh ấy cho em đi!"
Cứ thế không từ mà biệt, Thi Vinh là người sống sờ sờ, người sống sờ sờ này mà nói nhường là nhường được ngay sao? Mạnh Nịnh không nghi ngờ gì, nếu cô dám cùng Đinh Linh làm liều, kết cục nhà họ Đinh ra sao thì khó nói được, nhưng kết cục của cô chắc chắn không xong. Một nữ sinh nhỏ miệng còn hôi sữa, trâng tráo chạy đến trước mặt cô bảo hợp tác, quả thực Mạnh Nịnh muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng mà chế giễu Đinh Linh không biết tự lượng sức mình. Cô lạnh nhạt nói: "Có bản lĩnh thì cô theo đuổi đi, đừng đặt chủ ý lên người tôi."
Cô điên rồi mới có thể tin tưởng Đinh Linh.
Đinh Linh liền dùng ánh mắt trách móc mà nhìn Mạnh Nịnh chằm chằm: "Tôi thật không ngờ, chị lại là người ích kỷ đến vậy!"
Mạnh Nịnh: "..." Cô không giúp cô ta theo đuổi chồng mình, thì là ích kỷ hả? Không nói tới vướng mắc mấy năm nay giữa mình và Thi Vinh, dù có là người xa lạ, cô cũng sẽ không giúp đỡ tuỳ tiền, số lần bị lừa còn chưa đủ nhiều sao? Càng miễn bàn Đinh Linh lại là con gái bảo bối của Đinh phu nhân, Mạnh Nịnh không nghĩ cách hãm hại cô ta thì thôi, đó là đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
"Chị không thích anh rể, lại còn ràng buộc bước chân đi tìm tình yêu đích thực của anh ấy, chị như thế không khỏi quá đáng, coi bản thân là trung tâm quá mức rồi đấy!" Đinh Linh vỗ vỗ ngực, dường như phải chịu đả kích lớn lắm. Ngày đó, lần đầu tiên nhìn thấy Thi Vinh, tuy anh nói chuyện với mình không mấy thiện cảm, nhưng Đinh Linh kiên định d,d,l,q,dcho rằng đó là chuyện cái ngoài ý muốn! Nếu anh mà ở cùng cô ta một thời gian, nhất định sẽ biết điểm tốt của cô ta! Cô ta không biết suy nghĩ này của cô ta có gì là sai. Từ miệng mẹ mình mà Đinh Linh biết được, vốn hai người Mạnh Nịnh và Thi Vinh là một đôi vợ chồng bất hoà, nếu hai người đó ở chung không hạnh phúc như vậy, vì sao không rời xa nhau đi, buông tay để đối phương đi tìm hạnh phúc của riêng mình chứ? Cô ta cảm thấy suy nghĩ này của mình không chỉ vẹn toàn cho tình cảm thầm mến của bản thân, đồng thời cứu vớt Mạnh Nịnh, lại càng cứu được Thi Vinh đang sắp điên.
Người đàn ông như Thi Vinh, không nên hèn mọn cầu xin tình cảm của một phụ nữ, có thể nói, khi anh ấy giao trái tim của mình ra, không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt!
May mà Mạnh Nịnh không có thuật đọc suy nghĩ, nếu cô mà trong lòng Đinh Linh nghĩ như vậy, nhất định sẽ tưởng rằng đầu óc cô nàng này hỏng mất rồi.
Nhưng thấy trước mắt, cô cũng không thấy Đinh Linh bình thường là mấy: "... Cô nói tôi ràng buộc bước chân anh ấy đi tìm tình yêu đích thực sao?"
Đinh Linh nói như điều hiển nhiên: "Chẳng lẽ không đúng à? Không phải là bởi vì chị không chịu buông tay, không chịu phản kháng và vùng vẫy, nên mới làm cho anh rể càng lún sâu à? Chị, đề nghị của tôi có lợi như thế, chẳng lẽ chị không biết? Chị đáp ứng tôi, giúp đỡ tôi, như thế, chị có thể ly hôn với anh rể, đi tìm mối tình đầu kia, tôi cũng có thể ở chung với anh rể mà!"
Mạnh Nịnh cảm thấy bản thân mình như được thấy tình huống chỉ tồn tại trong phim truyền hình hoặc trên trang đầu các báo. Đinh Linh thầm mến Thi Vinh thì thôi, đằng này mở miệng là gọi anh rể, cô thực không biết đáp trả hay sao? "Đinh phu nhân nói với cô như thế nào?"
Đinh Linh sửng sốt, không nghĩ tới "người trên đài sen" không trực tiếp trả lời mình, còn hỏi điều này. Chẳng qua cô ta cũng không thèm quan tâm, vung tay lên, thuận miệng nói: "Mẹ đã kể hết mọi chuyện cho tôi biết, tôi thấy chuyện năm đó chị cũng không thể hoàn toàn trách mẹ được, dù sao mẹ cũng cần phải sống, cũng cần phải chăm sóc tôi và ba đấy! Hơn nữa, bây giờ không phải chị vẫn sống tốt sao? Nếu chị nghe theo mẹ từ sớm, thuận theo anh rể, cũng không có nhiều vấn đề như vậy đâu!"
... Nếu không phải được dạy dỗ cẩn thận, Mạnh Nịnh quả thực muốn hắt chén nước sôi này vào mặt Đinh Linh. Đinh phu nhân không biết còn nói xằng nói bậy gì nữa, nghe ý tứ trong lời của Đinh Linh, cứ như năm đó Đinh phu nhân không sai, người sai lại là cô sao? "Được rồi, không cần nói gì nữa. Tôi chỉ nói một câu, muốn Thi Vinh, được thôi, có bản lĩnh thì tự đoạt đi, đừng đặt chủ ý lên người tôi." Nói xong, cô đứng dậy kéo ghế ra rồi đi, vừa đi được vài bước, tựa như nhớ tới điều gì, quay đầu nói với Đinh Linh: "Quên không nói với cô, cô và mẹ cô ghê tởm như nhau."
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, để lại Đinh Linh buồn bực không thôi.
Cô ta thực sự thấy Mạnh Nịnh cực kỳ ích kỷ, không thích Thi Vinh thì nói rõ với người ta, rời xa người ta đi, làm gì phải khổ sở ràng buộc nhau lâu như vậy chứ? Làm lỡ mình thì không nói, lại còn làm lỡ người ta, đây không phải ích kỷ thì là gì nữa? Đinh Linh cảm thấy, nếu là mình, chồng mình mà thích người khác, thì mình chắc chắn sẽ không d.d.l.q.dcưỡng cầu. Khi đó, tình yêu đã hết, còn gì quạn trọng hơn khoan dung và chúc phúc chứ? Cô ta không muốn làm phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, không biết khoan dung lại chỉ thích đố kỵ, cô ta muốn dịu dàng hiền thục lại khiến người yêu như mẹ cơ.
Tuy nhìn Mạnh Nịnh có vẻ nhu mì hiền hậu, nhưng kỳ thật tính tình rất bướng bỉnh, một khi đã quyết chuyện gì thì có mười đầu trâu cũng không kéo lại nổi. Trước khi tìm đến Mạnh Nịnh, trong lòng Đinh Linh đã tính toán rồi, cô ta giúp Mạnh Nịnh rời khỏi Thi Vinh, Mạnh Nịnh làm mối cho cô ta cùng Thi Vinh - đã là chuyện có lợi cho tất cả mọi người, Đinh Linh không hiểu vì sao Mạnh Nịnh muốn từ chối.
Chẳng lẽ là vì Mạnh Nịnh ăn trong bát còn nhìn trong nồi, tuy rằng không thích Thi Vinh, nhưng không nỡ buông ra? Đinh Linh nghĩ lại, không sai chính là lý do này. Phải biết rằng Thi Vinh đúng là rùa vàng số một, gia tài bạc vạn, giàu có vô cùng, bình thường không tiếc tiêu tiền cho Mạnh Nịnh, lúc trước tại một buổi đấu giá, Đinh Linh tận mắt thấy Thi Vinh ngay cả mắt cũng không nháy mà lấy được bộ trang sức giá trị nghìn vàng, để tặng cho Mạnh Nịnh. Đinh Linh càng nghĩ càng mất hứng, chị gái này của cô ta đúng là thân ở trong phúc mà không biết phúc.
Vì thế, ngoài ích kỷ, lấy mình làm trung tâm ra, Đinh Linh lại thêm mấy nhãn "hư vinh", "không biết phúc" cho Mạnh Nịnh. Nếu Mạnh Nịnh biết, nhất định sẽ giống nhân vật trong phim hoạt hình, trên trán có ba vạch đen.
Tới cùng có lý do gì để cô phải giúp Đinh Linh chứ?!
Đối với Mạnh Nịnh mà nói, đáng ghét nhất là người nhà họ Đinh. Buổi sáng Đinh Linh tới văn phòng nói với cô cả đống lớn ý nghĩ kỳ lạ chẳng biết tại sao, buổi chiều, có thể là vì trợ oai cho con gái, Đinh phu nhân ngày hôm qua vừa mới ở cổng trường tiểu học ngăn đón quả quả lại tới nữa! Nhưng lần này bà ta khôn ngoan hơn, vốn là là gọi điện thoại đến văn phòng của Mạnh Nịnh (bà ta không có số điện thoại di động của Mạnh Nịnh), hẹn Mạnh Nịnh ở một quán cà phê trước cổng trường.
Mạnh Nịnh không trả lời, cũng không nghe, nhưng Đinh phu nhân lại nói, nếu cô không đi, bà ta sẽ vào trường học. Mạnh Nịnh nghe xong, cười lạnh không thôi, đuôi cáo không giấu nổi rốt cục muốn lộ ra sao? Không biết người nhà họ Đinh đến cùng muốn chắc chắn điều gì?!
Trong quán cà phê, trước mặt Mạnh Nịnh bày một ly nước ấm, trước mặt Đinh phu nhân lại là một cốc cà phê. Nhiều năm sống an nhàn sung sướng, bà ta sớm không còn là cô gái quê mùa mới từ nông thôn đến, không hiểu gì cả, cà phê như vậy, Đinh phu nhân không coi vào đâu, gọi một cốc, chỉ là cần lý do để có thể ngồi trong này một lúc thôi. Bà ta có chút không yên nhìn Mạnh Nịnh, thấy cô chẳng để ý tới mình, trên mặt chợt có vẻ xấu hổ, trong mắt đầy áy náy: "Lộ Lộ, mẹ không phải cố ý muốn doạ dẫm con, mẹ chỉ là quá nhớ con mà thôi..."
"Đinh phu nhân gọi tôi Mạnh Nịnh là được rồi."
Ánh mắt Đinh phu nhân càng thêm đau buồn thê lương, tuy bà ta đã nhiều tuổi, nhưng vẻ ngoài vẫn còn phong vận như cũ, cũng khó trách năm đó Đinh Hoài Chí vừa thấy một cô gái quê mùa như bà ta đã yêu, bởi vì Đinh phu nhân có khả năng này! Nếu dáng vẻ bà ta không đẹp, sao có thể sinh ra đứa con gái xinh đẹp như Mạnh Nịnh? Ngay cả Đinh Linh kia, tuy rằng ngoại hình có kém Mạnh Nịnh chút, vẫn là nữ sinh cực kỳ xinh đẹp, có thể thấy rõ gen của Đinh phu nhân vượt trội ra sao. "Lộ..." Dưới ánh mắt kiên định của Mạnh Nịnh, Đinh phu nhân rốt cuộc vẫn sửa lại, "Mạnh Nịnh, con nghe mẹ nói, lần này mẹ sẽ không hại con, mẹ đám bảo!"
Mạnh Nịnh nhìn động tác giơ tay lên thề buồn cười của bà ta, nói: "Đi thẳng vào vấn đề đi, bà trăm phương ngàn kế để được tôi tha thứ, rốt cuộc muốn làm cái gì?" Thi Vinh đã sớm tra xét, ung thư là thật, hối hận cũng là thật, chỉ là trái tim kia không đủ thật, suy nghĩ muốn bù lại cho cô, đồng thời còn muốn cướp đoạt thứ thuộc về cô.
Nói thí dụ như, Thi Vinh.
"Con có biết, điều này... Linh Nhi vừa thấy Thi Vinh đã yêu, cho nên... Mẹ muốn cầu xin con giúp một chuyện... Được không?"
Ánh mắt chờ đợi của Đinh phu nhân làm cho Mạnh Nịnh thấy ghê tởm, nói vòng vèo, Đinh phu nhân này cũng là để cho con gái bà ta làm tiểu tam thôi! Mạnh Nịnh cười lạnh, nói: "Thế nào, bà muốn con gái bé bỏng của bà cũng như bà, cũng làm tiểu tam nhà người ta? Chuyện năm đó bà khiến vợ Đinh Hoài Chí nhảy lầu, bà đã quên, cho nên muốn con gái của bà cũng như thế hả?!"
Bị con gái ruột động đến vết sẹo, sắc mặt Đinh phu nhân liền lúc xanh lúc trắng, cô lúng ta lúng túng nói: "Mẹ không phải có ý này... Mẹ chỉ là không muốn con ở chung với Thi Vinh nữa, cậu ta không tốt với con..."
"Khi tôi cầu xin bà, sao bà lại không cứu tôi?" Mạnh Nịnh thấy kì lạ, sao hôm nay lại là ngày xưng tội, từng người một đến trước mặt cô tự phân tích, lời nói khó nghe, cô không thích nghe d/d/l/q/dnhất mấy điều này, lại càng không thích dùng đầu óc đi nghiên cứu nhất cử nhất động của loài người, nhưng lúc này Mạnh Nịnh thật sự rất tò mò một vấn đề: Vì sao da mặt Đinh phu nhân dày như vậy, mặt bà ta cũng không cần bà ta nữa à? "Thi Vinh tốt hay không tốt với tôi, tôi ly hôn với anh ấy hay không, đều chẳng có một chút liên quan nào tới bà, bà quên rồi?"
Có phải bà ta cho rằng chỉ cần sinh cô ra, là có thể can thiệp vào chuyện của cô cả đời? Mạnh Nịnh không khỏi cảm thấy khó chịu, càng nhìn Đinh phu nhân, hình tượng người mẹ trong lòng cô càng tiêu tan. Đinh phu nhân trong lời của ba, người xinh đẹp nhất lại thiện lương nhất, dịu dàng nhất, chẳng giống một chút nào cả. Ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp, Đinh phu nhân được xưng tụng là thiện lương lại dịu dàng ở đâu hả?
Cứ thế không từ mà biệt, Thi Vinh là người sống sờ sờ, người sống sờ sờ này mà nói nhường là nhường được ngay sao? Mạnh Nịnh không nghi ngờ gì, nếu cô dám cùng Đinh Linh làm liều, kết cục nhà họ Đinh ra sao thì khó nói được, nhưng kết cục của cô chắc chắn không xong. Một nữ sinh nhỏ miệng còn hôi sữa, trâng tráo chạy đến trước mặt cô bảo hợp tác, quả thực Mạnh Nịnh muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng mà chế giễu Đinh Linh không biết tự lượng sức mình. Cô lạnh nhạt nói: "Có bản lĩnh thì cô theo đuổi đi, đừng đặt chủ ý lên người tôi."
Cô điên rồi mới có thể tin tưởng Đinh Linh.
Đinh Linh liền dùng ánh mắt trách móc mà nhìn Mạnh Nịnh chằm chằm: "Tôi thật không ngờ, chị lại là người ích kỷ đến vậy!"
Mạnh Nịnh: "..." Cô không giúp cô ta theo đuổi chồng mình, thì là ích kỷ hả? Không nói tới vướng mắc mấy năm nay giữa mình và Thi Vinh, dù có là người xa lạ, cô cũng sẽ không giúp đỡ tuỳ tiền, số lần bị lừa còn chưa đủ nhiều sao? Càng miễn bàn Đinh Linh lại là con gái bảo bối của Đinh phu nhân, Mạnh Nịnh không nghĩ cách hãm hại cô ta thì thôi, đó là đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
"Chị không thích anh rể, lại còn ràng buộc bước chân đi tìm tình yêu đích thực của anh ấy, chị như thế không khỏi quá đáng, coi bản thân là trung tâm quá mức rồi đấy!" Đinh Linh vỗ vỗ ngực, dường như phải chịu đả kích lớn lắm. Ngày đó, lần đầu tiên nhìn thấy Thi Vinh, tuy anh nói chuyện với mình không mấy thiện cảm, nhưng Đinh Linh kiên định d,d,l,q,dcho rằng đó là chuyện cái ngoài ý muốn! Nếu anh mà ở cùng cô ta một thời gian, nhất định sẽ biết điểm tốt của cô ta! Cô ta không biết suy nghĩ này của cô ta có gì là sai. Từ miệng mẹ mình mà Đinh Linh biết được, vốn hai người Mạnh Nịnh và Thi Vinh là một đôi vợ chồng bất hoà, nếu hai người đó ở chung không hạnh phúc như vậy, vì sao không rời xa nhau đi, buông tay để đối phương đi tìm hạnh phúc của riêng mình chứ? Cô ta cảm thấy suy nghĩ này của mình không chỉ vẹn toàn cho tình cảm thầm mến của bản thân, đồng thời cứu vớt Mạnh Nịnh, lại càng cứu được Thi Vinh đang sắp điên.
Người đàn ông như Thi Vinh, không nên hèn mọn cầu xin tình cảm của một phụ nữ, có thể nói, khi anh ấy giao trái tim của mình ra, không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt!
May mà Mạnh Nịnh không có thuật đọc suy nghĩ, nếu cô mà trong lòng Đinh Linh nghĩ như vậy, nhất định sẽ tưởng rằng đầu óc cô nàng này hỏng mất rồi.
Nhưng thấy trước mắt, cô cũng không thấy Đinh Linh bình thường là mấy: "... Cô nói tôi ràng buộc bước chân anh ấy đi tìm tình yêu đích thực sao?"
Đinh Linh nói như điều hiển nhiên: "Chẳng lẽ không đúng à? Không phải là bởi vì chị không chịu buông tay, không chịu phản kháng và vùng vẫy, nên mới làm cho anh rể càng lún sâu à? Chị, đề nghị của tôi có lợi như thế, chẳng lẽ chị không biết? Chị đáp ứng tôi, giúp đỡ tôi, như thế, chị có thể ly hôn với anh rể, đi tìm mối tình đầu kia, tôi cũng có thể ở chung với anh rể mà!"
Mạnh Nịnh cảm thấy bản thân mình như được thấy tình huống chỉ tồn tại trong phim truyền hình hoặc trên trang đầu các báo. Đinh Linh thầm mến Thi Vinh thì thôi, đằng này mở miệng là gọi anh rể, cô thực không biết đáp trả hay sao? "Đinh phu nhân nói với cô như thế nào?"
Đinh Linh sửng sốt, không nghĩ tới "người trên đài sen" không trực tiếp trả lời mình, còn hỏi điều này. Chẳng qua cô ta cũng không thèm quan tâm, vung tay lên, thuận miệng nói: "Mẹ đã kể hết mọi chuyện cho tôi biết, tôi thấy chuyện năm đó chị cũng không thể hoàn toàn trách mẹ được, dù sao mẹ cũng cần phải sống, cũng cần phải chăm sóc tôi và ba đấy! Hơn nữa, bây giờ không phải chị vẫn sống tốt sao? Nếu chị nghe theo mẹ từ sớm, thuận theo anh rể, cũng không có nhiều vấn đề như vậy đâu!"
... Nếu không phải được dạy dỗ cẩn thận, Mạnh Nịnh quả thực muốn hắt chén nước sôi này vào mặt Đinh Linh. Đinh phu nhân không biết còn nói xằng nói bậy gì nữa, nghe ý tứ trong lời của Đinh Linh, cứ như năm đó Đinh phu nhân không sai, người sai lại là cô sao? "Được rồi, không cần nói gì nữa. Tôi chỉ nói một câu, muốn Thi Vinh, được thôi, có bản lĩnh thì tự đoạt đi, đừng đặt chủ ý lên người tôi." Nói xong, cô đứng dậy kéo ghế ra rồi đi, vừa đi được vài bước, tựa như nhớ tới điều gì, quay đầu nói với Đinh Linh: "Quên không nói với cô, cô và mẹ cô ghê tởm như nhau."
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, để lại Đinh Linh buồn bực không thôi.
Cô ta thực sự thấy Mạnh Nịnh cực kỳ ích kỷ, không thích Thi Vinh thì nói rõ với người ta, rời xa người ta đi, làm gì phải khổ sở ràng buộc nhau lâu như vậy chứ? Làm lỡ mình thì không nói, lại còn làm lỡ người ta, đây không phải ích kỷ thì là gì nữa? Đinh Linh cảm thấy, nếu là mình, chồng mình mà thích người khác, thì mình chắc chắn sẽ không d.d.l.q.dcưỡng cầu. Khi đó, tình yêu đã hết, còn gì quạn trọng hơn khoan dung và chúc phúc chứ? Cô ta không muốn làm phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, không biết khoan dung lại chỉ thích đố kỵ, cô ta muốn dịu dàng hiền thục lại khiến người yêu như mẹ cơ.
Tuy nhìn Mạnh Nịnh có vẻ nhu mì hiền hậu, nhưng kỳ thật tính tình rất bướng bỉnh, một khi đã quyết chuyện gì thì có mười đầu trâu cũng không kéo lại nổi. Trước khi tìm đến Mạnh Nịnh, trong lòng Đinh Linh đã tính toán rồi, cô ta giúp Mạnh Nịnh rời khỏi Thi Vinh, Mạnh Nịnh làm mối cho cô ta cùng Thi Vinh - đã là chuyện có lợi cho tất cả mọi người, Đinh Linh không hiểu vì sao Mạnh Nịnh muốn từ chối.
Chẳng lẽ là vì Mạnh Nịnh ăn trong bát còn nhìn trong nồi, tuy rằng không thích Thi Vinh, nhưng không nỡ buông ra? Đinh Linh nghĩ lại, không sai chính là lý do này. Phải biết rằng Thi Vinh đúng là rùa vàng số một, gia tài bạc vạn, giàu có vô cùng, bình thường không tiếc tiêu tiền cho Mạnh Nịnh, lúc trước tại một buổi đấu giá, Đinh Linh tận mắt thấy Thi Vinh ngay cả mắt cũng không nháy mà lấy được bộ trang sức giá trị nghìn vàng, để tặng cho Mạnh Nịnh. Đinh Linh càng nghĩ càng mất hứng, chị gái này của cô ta đúng là thân ở trong phúc mà không biết phúc.
Vì thế, ngoài ích kỷ, lấy mình làm trung tâm ra, Đinh Linh lại thêm mấy nhãn "hư vinh", "không biết phúc" cho Mạnh Nịnh. Nếu Mạnh Nịnh biết, nhất định sẽ giống nhân vật trong phim hoạt hình, trên trán có ba vạch đen.
Tới cùng có lý do gì để cô phải giúp Đinh Linh chứ?!
Đối với Mạnh Nịnh mà nói, đáng ghét nhất là người nhà họ Đinh. Buổi sáng Đinh Linh tới văn phòng nói với cô cả đống lớn ý nghĩ kỳ lạ chẳng biết tại sao, buổi chiều, có thể là vì trợ oai cho con gái, Đinh phu nhân ngày hôm qua vừa mới ở cổng trường tiểu học ngăn đón quả quả lại tới nữa! Nhưng lần này bà ta khôn ngoan hơn, vốn là là gọi điện thoại đến văn phòng của Mạnh Nịnh (bà ta không có số điện thoại di động của Mạnh Nịnh), hẹn Mạnh Nịnh ở một quán cà phê trước cổng trường.
Mạnh Nịnh không trả lời, cũng không nghe, nhưng Đinh phu nhân lại nói, nếu cô không đi, bà ta sẽ vào trường học. Mạnh Nịnh nghe xong, cười lạnh không thôi, đuôi cáo không giấu nổi rốt cục muốn lộ ra sao? Không biết người nhà họ Đinh đến cùng muốn chắc chắn điều gì?!
Trong quán cà phê, trước mặt Mạnh Nịnh bày một ly nước ấm, trước mặt Đinh phu nhân lại là một cốc cà phê. Nhiều năm sống an nhàn sung sướng, bà ta sớm không còn là cô gái quê mùa mới từ nông thôn đến, không hiểu gì cả, cà phê như vậy, Đinh phu nhân không coi vào đâu, gọi một cốc, chỉ là cần lý do để có thể ngồi trong này một lúc thôi. Bà ta có chút không yên nhìn Mạnh Nịnh, thấy cô chẳng để ý tới mình, trên mặt chợt có vẻ xấu hổ, trong mắt đầy áy náy: "Lộ Lộ, mẹ không phải cố ý muốn doạ dẫm con, mẹ chỉ là quá nhớ con mà thôi..."
"Đinh phu nhân gọi tôi Mạnh Nịnh là được rồi."
Ánh mắt Đinh phu nhân càng thêm đau buồn thê lương, tuy bà ta đã nhiều tuổi, nhưng vẻ ngoài vẫn còn phong vận như cũ, cũng khó trách năm đó Đinh Hoài Chí vừa thấy một cô gái quê mùa như bà ta đã yêu, bởi vì Đinh phu nhân có khả năng này! Nếu dáng vẻ bà ta không đẹp, sao có thể sinh ra đứa con gái xinh đẹp như Mạnh Nịnh? Ngay cả Đinh Linh kia, tuy rằng ngoại hình có kém Mạnh Nịnh chút, vẫn là nữ sinh cực kỳ xinh đẹp, có thể thấy rõ gen của Đinh phu nhân vượt trội ra sao. "Lộ..." Dưới ánh mắt kiên định của Mạnh Nịnh, Đinh phu nhân rốt cuộc vẫn sửa lại, "Mạnh Nịnh, con nghe mẹ nói, lần này mẹ sẽ không hại con, mẹ đám bảo!"
Mạnh Nịnh nhìn động tác giơ tay lên thề buồn cười của bà ta, nói: "Đi thẳng vào vấn đề đi, bà trăm phương ngàn kế để được tôi tha thứ, rốt cuộc muốn làm cái gì?" Thi Vinh đã sớm tra xét, ung thư là thật, hối hận cũng là thật, chỉ là trái tim kia không đủ thật, suy nghĩ muốn bù lại cho cô, đồng thời còn muốn cướp đoạt thứ thuộc về cô.
Nói thí dụ như, Thi Vinh.
"Con có biết, điều này... Linh Nhi vừa thấy Thi Vinh đã yêu, cho nên... Mẹ muốn cầu xin con giúp một chuyện... Được không?"
Ánh mắt chờ đợi của Đinh phu nhân làm cho Mạnh Nịnh thấy ghê tởm, nói vòng vèo, Đinh phu nhân này cũng là để cho con gái bà ta làm tiểu tam thôi! Mạnh Nịnh cười lạnh, nói: "Thế nào, bà muốn con gái bé bỏng của bà cũng như bà, cũng làm tiểu tam nhà người ta? Chuyện năm đó bà khiến vợ Đinh Hoài Chí nhảy lầu, bà đã quên, cho nên muốn con gái của bà cũng như thế hả?!"
Bị con gái ruột động đến vết sẹo, sắc mặt Đinh phu nhân liền lúc xanh lúc trắng, cô lúng ta lúng túng nói: "Mẹ không phải có ý này... Mẹ chỉ là không muốn con ở chung với Thi Vinh nữa, cậu ta không tốt với con..."
"Khi tôi cầu xin bà, sao bà lại không cứu tôi?" Mạnh Nịnh thấy kì lạ, sao hôm nay lại là ngày xưng tội, từng người một đến trước mặt cô tự phân tích, lời nói khó nghe, cô không thích nghe d/d/l/q/dnhất mấy điều này, lại càng không thích dùng đầu óc đi nghiên cứu nhất cử nhất động của loài người, nhưng lúc này Mạnh Nịnh thật sự rất tò mò một vấn đề: Vì sao da mặt Đinh phu nhân dày như vậy, mặt bà ta cũng không cần bà ta nữa à? "Thi Vinh tốt hay không tốt với tôi, tôi ly hôn với anh ấy hay không, đều chẳng có một chút liên quan nào tới bà, bà quên rồi?"
Có phải bà ta cho rằng chỉ cần sinh cô ra, là có thể can thiệp vào chuyện của cô cả đời? Mạnh Nịnh không khỏi cảm thấy khó chịu, càng nhìn Đinh phu nhân, hình tượng người mẹ trong lòng cô càng tiêu tan. Đinh phu nhân trong lời của ba, người xinh đẹp nhất lại thiện lương nhất, dịu dàng nhất, chẳng giống một chút nào cả. Ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp, Đinh phu nhân được xưng tụng là thiện lương lại dịu dàng ở đâu hả?
Danh sách chương