Nhưng mà Đinh Hoài Chí cũng không ngờ rằng Mạnh Nịnh sẽ tới tới tham gia lễ tang của Đinh phu nhân - cho dù lấy thân phận bạn bè.
Nghe tin Đinh phu nhân chết, phản ứng đầu tiên của ông ta là thở phào nhẹ nhõm, sau đó là mất mát và đau lòng. Trái tim cũng làm từ thịt, ông ta cũng từng thật lòng thật dạ yêu Đinh phu nhân, cho nên đối với cái chết của bà ta, sao ông ta không đau lòng cho được? Cho dù trước đây ông ta thấy bà ta trăm ngàn lần không tốt, nhưng mà người chết rồi, ông ta chỉ nhớ mặt tốt của bà ta. May là Nhung Nhung không để ý, thậm chí còn nhẹ nhàng an ủi ông ta, nếu không chắc một mình ông ta không chống đỡ nổi.
Mạnh Nịnh mặc váy dài màu đen, lặng nhìn người phụ nữ vẫn xinh đẹp động lòng người trên di ảnh.
Khi bà ta còn sống, hơn nửa đời người đều là hạnh phúc thỏa mãn, cho đến khi bị ung thư vú, cuộc đời bắt đầu thay đổi đột ngột, nhưng cho tới bây giờ bà ta cũng không biết, năm đó bỏ đi dứt khoát, để lại cục diện hỗn loạn ít nhiều cho chồng và con gái bị vứt bỏ.
Người đàn bà này, khi sống thì ích kỷ, chết rồi vẫn ích kỷ. Mạnh Nịnh kéo cánh tay Thi Vinh, cô không biết có nên nói cho ba biết tin này hay không, nhưng mà ba biết thì có thể làm gì đây? Ông cũng sẽ không rời thành phố Dung mà đến đâu... Nhưng đúng lúc này, Mạnh Nịnh đột nhiên mở to mắt, chờ một chút, suy cho cùng là cô nhìn nhầm hay là ba cô thật sự tới đây?!
Thi Vinh hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Anh thông báo."
Nghe vậy, Mạnh Nịnh nhìn anh một cái, không biết là nên cám ơn anh, hay là nên đánh anh một trận. Gọi ba tới làm gì? Thân phận này, thật sự xấu hổ.
"Anh chỉ nói cho ba biết tin này thôi, còn tới hay không, là do ông ấy tự quyết định." Thi Vinh nói. Anh biết ba Mạnh nhất định sẽ đến, đó là người phụ nữ ông yêu một đời, cho dù con người bà ta cũng không tốt đẹp như ông tưởng tượng, nhưng đối với ba Mạnh mà nói, đã từng có được, nhưng mãi mãi không thể thắng được tưởng tượng sánh cùng trời đất của ông.
Ông cũng lấy thân phận bạn bè mà tới, nhưng thấy dáng vẻ gần gũi của ông với Mạnh Nịnh, Đinh Hoài Chí có lẽ cũng đoán ra được cuối cùng ông là ai rồi. Người đàn ông trung niên trước mặt này tóc ngả sang màu trắng, khóe mắt cũng có nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần lại ấm áp bình thản, hoàn toàn là dáng vẻ tới phúng viếng bạn bình thường.
Đến khi phúng viếng xong rồi, ba Mạnh đến trước mặt Mạnh Nịnh, hai cha con có quá nhiều lời muốn nói riêng, vì thế Thi Vinh biết điều rời đi trước, đi tới vườnd"d"l"q"d hoa nhà tang lễ, lấy hộp thuốc lá ra, rút ra một điếu, châm lửa, bắt đầu nhả khói.
Kỳ thật anh đã lâu rồi không hút, chỉ là thời gian này tâm trạng buồn bực, khó chịu nói không nên lời, anh lại không hút thứ đồ chơi gây nghiện kia, cho nên hút thuốc lá trở lại, may là không bị Mạnh Nịnh phát hiện, trước mỗi lần hôn cô anh đều đánh răng, hơn nữa còn ra sức ăn kẹo cao su.
Đang lúc Thi Vinh nhìn về phía xa mà nhả vòng khói, từ đằng sau phát ra một giọng nói nhút nhát: "Anh, anh rể..."
Anh xoay người, đúng lúc phun ra một vòng khói hoàn mỹ, phối hợp với sườn mặt như điêu khắc của anh, thật sự là anh tuấn khiến người ta hít thở không thông. Nữ sinh trẻ tuổi sao có thể kháng cự lại sức hấp dẫn nam tính trưởng thành như vậy, tức khắc hai mắt bị mê đắm, chỉ lúng ta lúng túng gọi một tiếng "anh rể", cũng không nói gì nữa.
Thi Vinh hiếm khi ở gần phụ nữ lạ quá mười giây đồng hồ, cho nên anh nhanh chóng dụi điếu thuốc trong tay, vứt vào trong thùng rác, xoay người định đi, lại bị Đinh Linh nắm lấy! "Anh rể! Anh rể quay lại đi, van xin anh, quay lại nhìn em đi... Em, em cũng không kém gì chị gái cả, vì sao anh chỉ để ý chị ta, mà ghét em vậy?!" Đinh Linh không hiểu, mình thua kém Mạnh Nịnh ở chỗ nào chứ? Bàn về ngoại hình, bàn về gia thế, bàn về tuổi tác, cái gì Mạnh Nịnh cũng bị cô ta bỏ xa tận mười dãy phố, sao lại thắng được người đàn ông này chứ?!
Thi Vinh ghét nhất là bị níu kéo. Người quen anh đều biết, không được anh cho phép mà tự tiện đụng vào quần áo của anh khiến anh gai mắt bao nhiêu. Trong nháy mắt Đinh Linh níu lấy, Thi Vinh đẩy cô ta ra, sau đó chán ghét nhìn cổ tay áo âu phục bị Đinh Linh nắm lấy, nhíu mày, cởi áo khoác ra, ném vào thùng rác.
Đinh Linh bị tổn thương mà đứng tại chỗ, cho dù không biết tại sao Thi Vinh muốn ném áo khoác đi, nhưng mà khuôn mặt lạnh nhạt cùng phiền chán của anh, cô ta có thể thấy được.
Nếu đây không phải lễ tang, nếu không phải đi cùng Mạnh Nịnh, Thi Vinh đã sớm nổi cáu rồi. Anh quan tâm Mạnh Nịnh, cho nên yên lặng kiềm chế khi bị Đinh Linh làm phiền, nếu không thì với tính cách của anh, đâu chỉ đẩy người ra đã là xong.
Làm ầm ĩ, anh chẳng quan tâm, nhưng dù ngoài miệng Mạnh Nịnh không nói, trong lòng cũng sẽ không vui vẻ. Mà anh không muốn làm cô không vui.
Nhưng mà sự im lặng của Thi Vinh lại bị Đinh Linh ngộ nhận là anh chỉ là không giỏi nói chuyện thôi, kỳ thật suy nghĩ trong đáy lòng như cô ta. Cô ta cho rằng mình nên chủ động một chút nữa, có lẽ có thể gặp được cơ hội. Bây giờ toàn bộ trái tim của ba đã đặt lên người anh trai, vốn chẳng thèm đứa con gái này rồi. Bây giờ địa vị trong nhà của cô ta cực kì lúng túng, mẹ qua đời, ba có niềm vui mới, lại có con trai nối dõi tông đường, sau này ông có muốn đứa con gái ngoan ngoãn, Nhung Nhung cũng có thể sinh cho ông, mình thì được gì chứ? Đinh Linh cũng không phải không nghĩ tới chuyện rời nhà họ Đinh, nhưng nếu rời đi, cô ta có thể đi đâu chứ? Cô ta còn chưa tốt nghiệp đại học, ba mẹ chiều chuộng cô ta, chưa từng thành thạo một kỹ năng gì, học gì cũng chỉ nhiệt tình 3 phút. Ăn, mặc, ở, đi lại đều phải dựa vào trong nhà, cô ta vốn không có năng lực tự mưu sinh. Cho dù là có tiền gửi ngân hàng, để Đinh Linh chuyển ra khỏi biệt thự xa hoa, đến ở phòng trọ chỉ có mấy chục mét vuông thậm chí còn nhỏ hơn, mỗi ngày phải ăn quán ven đường, hoặc là bản thân học nấu ăn... cô ta chịu khổ không nổi. Không có tài xế, không có quần áo đẹp, trang sức đắt tiền, mất đi ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, từ phượng hoàng ngồi tít trên caod;d;l;q;d biến thành vịt con xấu xí đáng thương... Cô ta không cần, cô ta tuyệt đối không cần!
Cho dù nói như thế nào, cô ta và ba cũng là ba con, quan hệ huyết thống này luôn luôn không cách nào đoạn tuyệt đúng không? Cô ta cũng không tin ba không còn quan tâm mình nữa!
So với nỗi đau khi mất mẹ, Đinh Linh càng quan tâm cuộc sống trong tương lai của mình sẽ như thế nào. Cô ta tuyệt đối không chịu chắp tay đem gia sản tặng cho anh trai không biết từ nơi nào nhảy ra đó!
Người trong gia đình này, ba không ra ba, mẹ không ra mẹ, ngay cả đứa con cũng được bọn họ di truyền.
Nhưng mà Đinh Linh cũng từng cân nhắc trả thù Đinh Hoài Chí như thế nào, để cho ông ta hối hận đã đối xử với cô ta như vậy. Mà biện pháp cô ta nghĩ ra không phải cố gắng học tập, chăm chỉ hướng về phía trước, mà là đi dựa dẫm vào người còn mạnh hơn ba mình - Thi Vinh, chính là người cô ta vừa ý nhất.
Đầu tiên, thực lực nhà họ Đinh có thể bỏ xa nhà họ Đinh đến tận mười con đường, thứ hai, không phải anh trai tiện nghi của cô ta vẫn luôn ngạo mạn vô cùng sao? Trái lại cô ta muốn xem, một ngày kia cô ta cùng ông chủ của anh ta, anh còn dám đến trước mặt cô ta châm chọc khiêu khích nữa không? Còn có Mộc Nhung Nhung, người bạn tốt nhất của cô ta nữa.
Đinh Linh không phải đồ ngốc, Mộc Nhung Nhung cùng với Đinh Hoài Chí cũng dần dần làm mất lòng cô ta, cô ta ghi nhớ trong lòng. Ngay cả Mộc Nhung Nhung còn có thể cùng ba cô ta, vậy thì sao chứ? Ba cũng lớn tuổi như vậy, còn có thể bên cô ta (MNN) được bao lâu? Nếu mình có được Thi Vinh... Dù cho có rời khỏi nhà họ Đinh, cô ta cũng có cuộc sống tốt!
Trong lòng nghĩ như vậy, cô ta liền làm như thế. Bây giờ đã bị buộc đến chỗ Lương Sơn, nếu cô ta không tranh thủ một lần, đến lúc đó không biết là ai khóc đây.
"Anh rể..." Đinh Linh lắp bắp nhìn Thi Vinh. "Chẳng lẽ em không thể thích anh được sao? Vì sao trong mắt anh không thấy được em?"
Thi Vinh không nói chuyện, trong lòng lại nghĩ, mắt anh không mù, sao lại không thấy được cô ta?
Đinh Linh còn nói: "Em biết trong lòng anh chỉ thích chị gái, em cũng không muốn tranh giành anh với chị ta, em chỉ muốn có một góc nho nhỏ thôi, mỗi ngày có thể nhìn thấy anh là được rồi..."
Thi Vinh: "..."
Nói thật, từ khi Thi Vinh có trí nhớ đến giờ, người dám nói chuyện như vậy ở trước mặt anh thật đúng là không có mấy ai. Người chanh chua lại tự cho mình là tình sâu như biển như Đinh Linh, anh chưa từng thấy bao giờ. Không ai dám làm càn ở trước mặt anh như vậy, nghe lời như thế, quả thực Thi Vinh muốn cho rằng mình và Đinh Linh sống ở hai trái đất khác nhau.
Dù sao cũng là con gái Đinh phu nhân, quả là từ một khuôn đúc ra với mẹ cô ta.
Chẳng muốn nói lời vô ích với Đinh Linh, Thi Vinh xoay người đổi hướng mà đi, Đinh Linh lại đi nhanh hơn, sắp bắt được tay Thi Vinh. Anh nhanh chóng né sang bên, Đinh Linh vồ hụt, sững sờ nhìn anh, có phần phản ứng không kịp.
Dáng vẻ anh chỉ mặc áo sơmi đen thật là đẹp mắt, giống như là người bước ra từ trong tranh vậy. Trước kia Đinh Linh chứng kiến rất nhiều bạn học theo đuổi thần tượng mù quáng mà điên cuồng, nhưng lúc này đây, cô ta cho rằng, mình hình như cũng có cảm giác như các bạn học theo đuổi thần tượng rồi.
Cho tới bây giờ chưa thấy người đàn ông anh tuấn như vậy. Đinh Linh si mê nhìn mặt Thi Vinh, trong lòng xuất hiện một cảm giác chua xót khổ sở mà đố kị. Nếu mình có được thì thật tốt!
Mạnh Nịnh đi qua, thấy mặt mê đắm của Đinh Linh. Trên cơ bản cô vừa thấy đã biết trong lòng Đinh Linh suy nghĩ cái gì. Đơn giản là Thi Vinh tốt bao nhiêu, anh tuấn bao nhiêu, ưu tú bao nhiêu, mà cô lại không tiếc phúc bao nhiêu. Nhưng thật sự là như thế sao? Người đàn ông bề ngoài hoàn mỹ, bên trong thật sự cũng là người yêu hoàn mỹ sao?
Vừa thấy Mạnh Nịnh đến đây, mặt Thi Vinh tuy vẫn không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại trở nên dịu dàng. Anh đưa tay về phía Mạnh Nịnh, Mạnh Nịnh mỉm cười, đi tới, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay ấm áp của anh.
"Viếng xong, chúng ta về nhà đi thôi." Thi Vinh gật gật đầu, hoàn toàn coi Đinh Linh như không có.
Nhưng Đinh Linh cũng không chịu bỏ qua. Cô ta hoàn toàn coi Thi Vinh là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình, giống như không thể có được anh thì cô ta sẽ lập tức chết đi. Nhưng sao có thể chứ, dù cô ta không tìm ra được chỗ dựa vững chắc hơn nữa, chẳng lẽ Đinh Hoài Chí còn có thể đuổi cô ta ra khỏi nhà? Vừa không muốn rời nhà họ Đinh, lại chịu khổ không nổi, người như vậy, làm sao xứng đáng được hạnh phúc.
Hai người xoay người định rời khỏi, chẳng ai thừa hơi đi để ý đến Đinh Linh, Đinh Linh lại giống như ma chướng, bước tới chắn trước mặt hai người.
Đáy mắt Thi Vinh mơ hồ lộ ra vẻ không kiên nhẫn, vẻ mặt Đinh Linh mê ly dừng ở anh, ánh mắt cực kỳ thâm tình.
Mạnh Nịnh thật đã quên lần đầu tiên gặp mặt, cô gái từng khiến mình có cảm giác thân thiết khác thường có kết cục ra sao.
Nghe tin Đinh phu nhân chết, phản ứng đầu tiên của ông ta là thở phào nhẹ nhõm, sau đó là mất mát và đau lòng. Trái tim cũng làm từ thịt, ông ta cũng từng thật lòng thật dạ yêu Đinh phu nhân, cho nên đối với cái chết của bà ta, sao ông ta không đau lòng cho được? Cho dù trước đây ông ta thấy bà ta trăm ngàn lần không tốt, nhưng mà người chết rồi, ông ta chỉ nhớ mặt tốt của bà ta. May là Nhung Nhung không để ý, thậm chí còn nhẹ nhàng an ủi ông ta, nếu không chắc một mình ông ta không chống đỡ nổi.
Mạnh Nịnh mặc váy dài màu đen, lặng nhìn người phụ nữ vẫn xinh đẹp động lòng người trên di ảnh.
Khi bà ta còn sống, hơn nửa đời người đều là hạnh phúc thỏa mãn, cho đến khi bị ung thư vú, cuộc đời bắt đầu thay đổi đột ngột, nhưng cho tới bây giờ bà ta cũng không biết, năm đó bỏ đi dứt khoát, để lại cục diện hỗn loạn ít nhiều cho chồng và con gái bị vứt bỏ.
Người đàn bà này, khi sống thì ích kỷ, chết rồi vẫn ích kỷ. Mạnh Nịnh kéo cánh tay Thi Vinh, cô không biết có nên nói cho ba biết tin này hay không, nhưng mà ba biết thì có thể làm gì đây? Ông cũng sẽ không rời thành phố Dung mà đến đâu... Nhưng đúng lúc này, Mạnh Nịnh đột nhiên mở to mắt, chờ một chút, suy cho cùng là cô nhìn nhầm hay là ba cô thật sự tới đây?!
Thi Vinh hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Anh thông báo."
Nghe vậy, Mạnh Nịnh nhìn anh một cái, không biết là nên cám ơn anh, hay là nên đánh anh một trận. Gọi ba tới làm gì? Thân phận này, thật sự xấu hổ.
"Anh chỉ nói cho ba biết tin này thôi, còn tới hay không, là do ông ấy tự quyết định." Thi Vinh nói. Anh biết ba Mạnh nhất định sẽ đến, đó là người phụ nữ ông yêu một đời, cho dù con người bà ta cũng không tốt đẹp như ông tưởng tượng, nhưng đối với ba Mạnh mà nói, đã từng có được, nhưng mãi mãi không thể thắng được tưởng tượng sánh cùng trời đất của ông.
Ông cũng lấy thân phận bạn bè mà tới, nhưng thấy dáng vẻ gần gũi của ông với Mạnh Nịnh, Đinh Hoài Chí có lẽ cũng đoán ra được cuối cùng ông là ai rồi. Người đàn ông trung niên trước mặt này tóc ngả sang màu trắng, khóe mắt cũng có nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần lại ấm áp bình thản, hoàn toàn là dáng vẻ tới phúng viếng bạn bình thường.
Đến khi phúng viếng xong rồi, ba Mạnh đến trước mặt Mạnh Nịnh, hai cha con có quá nhiều lời muốn nói riêng, vì thế Thi Vinh biết điều rời đi trước, đi tới vườnd"d"l"q"d hoa nhà tang lễ, lấy hộp thuốc lá ra, rút ra một điếu, châm lửa, bắt đầu nhả khói.
Kỳ thật anh đã lâu rồi không hút, chỉ là thời gian này tâm trạng buồn bực, khó chịu nói không nên lời, anh lại không hút thứ đồ chơi gây nghiện kia, cho nên hút thuốc lá trở lại, may là không bị Mạnh Nịnh phát hiện, trước mỗi lần hôn cô anh đều đánh răng, hơn nữa còn ra sức ăn kẹo cao su.
Đang lúc Thi Vinh nhìn về phía xa mà nhả vòng khói, từ đằng sau phát ra một giọng nói nhút nhát: "Anh, anh rể..."
Anh xoay người, đúng lúc phun ra một vòng khói hoàn mỹ, phối hợp với sườn mặt như điêu khắc của anh, thật sự là anh tuấn khiến người ta hít thở không thông. Nữ sinh trẻ tuổi sao có thể kháng cự lại sức hấp dẫn nam tính trưởng thành như vậy, tức khắc hai mắt bị mê đắm, chỉ lúng ta lúng túng gọi một tiếng "anh rể", cũng không nói gì nữa.
Thi Vinh hiếm khi ở gần phụ nữ lạ quá mười giây đồng hồ, cho nên anh nhanh chóng dụi điếu thuốc trong tay, vứt vào trong thùng rác, xoay người định đi, lại bị Đinh Linh nắm lấy! "Anh rể! Anh rể quay lại đi, van xin anh, quay lại nhìn em đi... Em, em cũng không kém gì chị gái cả, vì sao anh chỉ để ý chị ta, mà ghét em vậy?!" Đinh Linh không hiểu, mình thua kém Mạnh Nịnh ở chỗ nào chứ? Bàn về ngoại hình, bàn về gia thế, bàn về tuổi tác, cái gì Mạnh Nịnh cũng bị cô ta bỏ xa tận mười dãy phố, sao lại thắng được người đàn ông này chứ?!
Thi Vinh ghét nhất là bị níu kéo. Người quen anh đều biết, không được anh cho phép mà tự tiện đụng vào quần áo của anh khiến anh gai mắt bao nhiêu. Trong nháy mắt Đinh Linh níu lấy, Thi Vinh đẩy cô ta ra, sau đó chán ghét nhìn cổ tay áo âu phục bị Đinh Linh nắm lấy, nhíu mày, cởi áo khoác ra, ném vào thùng rác.
Đinh Linh bị tổn thương mà đứng tại chỗ, cho dù không biết tại sao Thi Vinh muốn ném áo khoác đi, nhưng mà khuôn mặt lạnh nhạt cùng phiền chán của anh, cô ta có thể thấy được.
Nếu đây không phải lễ tang, nếu không phải đi cùng Mạnh Nịnh, Thi Vinh đã sớm nổi cáu rồi. Anh quan tâm Mạnh Nịnh, cho nên yên lặng kiềm chế khi bị Đinh Linh làm phiền, nếu không thì với tính cách của anh, đâu chỉ đẩy người ra đã là xong.
Làm ầm ĩ, anh chẳng quan tâm, nhưng dù ngoài miệng Mạnh Nịnh không nói, trong lòng cũng sẽ không vui vẻ. Mà anh không muốn làm cô không vui.
Nhưng mà sự im lặng của Thi Vinh lại bị Đinh Linh ngộ nhận là anh chỉ là không giỏi nói chuyện thôi, kỳ thật suy nghĩ trong đáy lòng như cô ta. Cô ta cho rằng mình nên chủ động một chút nữa, có lẽ có thể gặp được cơ hội. Bây giờ toàn bộ trái tim của ba đã đặt lên người anh trai, vốn chẳng thèm đứa con gái này rồi. Bây giờ địa vị trong nhà của cô ta cực kì lúng túng, mẹ qua đời, ba có niềm vui mới, lại có con trai nối dõi tông đường, sau này ông có muốn đứa con gái ngoan ngoãn, Nhung Nhung cũng có thể sinh cho ông, mình thì được gì chứ? Đinh Linh cũng không phải không nghĩ tới chuyện rời nhà họ Đinh, nhưng nếu rời đi, cô ta có thể đi đâu chứ? Cô ta còn chưa tốt nghiệp đại học, ba mẹ chiều chuộng cô ta, chưa từng thành thạo một kỹ năng gì, học gì cũng chỉ nhiệt tình 3 phút. Ăn, mặc, ở, đi lại đều phải dựa vào trong nhà, cô ta vốn không có năng lực tự mưu sinh. Cho dù là có tiền gửi ngân hàng, để Đinh Linh chuyển ra khỏi biệt thự xa hoa, đến ở phòng trọ chỉ có mấy chục mét vuông thậm chí còn nhỏ hơn, mỗi ngày phải ăn quán ven đường, hoặc là bản thân học nấu ăn... cô ta chịu khổ không nổi. Không có tài xế, không có quần áo đẹp, trang sức đắt tiền, mất đi ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, từ phượng hoàng ngồi tít trên caod;d;l;q;d biến thành vịt con xấu xí đáng thương... Cô ta không cần, cô ta tuyệt đối không cần!
Cho dù nói như thế nào, cô ta và ba cũng là ba con, quan hệ huyết thống này luôn luôn không cách nào đoạn tuyệt đúng không? Cô ta cũng không tin ba không còn quan tâm mình nữa!
So với nỗi đau khi mất mẹ, Đinh Linh càng quan tâm cuộc sống trong tương lai của mình sẽ như thế nào. Cô ta tuyệt đối không chịu chắp tay đem gia sản tặng cho anh trai không biết từ nơi nào nhảy ra đó!
Người trong gia đình này, ba không ra ba, mẹ không ra mẹ, ngay cả đứa con cũng được bọn họ di truyền.
Nhưng mà Đinh Linh cũng từng cân nhắc trả thù Đinh Hoài Chí như thế nào, để cho ông ta hối hận đã đối xử với cô ta như vậy. Mà biện pháp cô ta nghĩ ra không phải cố gắng học tập, chăm chỉ hướng về phía trước, mà là đi dựa dẫm vào người còn mạnh hơn ba mình - Thi Vinh, chính là người cô ta vừa ý nhất.
Đầu tiên, thực lực nhà họ Đinh có thể bỏ xa nhà họ Đinh đến tận mười con đường, thứ hai, không phải anh trai tiện nghi của cô ta vẫn luôn ngạo mạn vô cùng sao? Trái lại cô ta muốn xem, một ngày kia cô ta cùng ông chủ của anh ta, anh còn dám đến trước mặt cô ta châm chọc khiêu khích nữa không? Còn có Mộc Nhung Nhung, người bạn tốt nhất của cô ta nữa.
Đinh Linh không phải đồ ngốc, Mộc Nhung Nhung cùng với Đinh Hoài Chí cũng dần dần làm mất lòng cô ta, cô ta ghi nhớ trong lòng. Ngay cả Mộc Nhung Nhung còn có thể cùng ba cô ta, vậy thì sao chứ? Ba cũng lớn tuổi như vậy, còn có thể bên cô ta (MNN) được bao lâu? Nếu mình có được Thi Vinh... Dù cho có rời khỏi nhà họ Đinh, cô ta cũng có cuộc sống tốt!
Trong lòng nghĩ như vậy, cô ta liền làm như thế. Bây giờ đã bị buộc đến chỗ Lương Sơn, nếu cô ta không tranh thủ một lần, đến lúc đó không biết là ai khóc đây.
"Anh rể..." Đinh Linh lắp bắp nhìn Thi Vinh. "Chẳng lẽ em không thể thích anh được sao? Vì sao trong mắt anh không thấy được em?"
Thi Vinh không nói chuyện, trong lòng lại nghĩ, mắt anh không mù, sao lại không thấy được cô ta?
Đinh Linh còn nói: "Em biết trong lòng anh chỉ thích chị gái, em cũng không muốn tranh giành anh với chị ta, em chỉ muốn có một góc nho nhỏ thôi, mỗi ngày có thể nhìn thấy anh là được rồi..."
Thi Vinh: "..."
Nói thật, từ khi Thi Vinh có trí nhớ đến giờ, người dám nói chuyện như vậy ở trước mặt anh thật đúng là không có mấy ai. Người chanh chua lại tự cho mình là tình sâu như biển như Đinh Linh, anh chưa từng thấy bao giờ. Không ai dám làm càn ở trước mặt anh như vậy, nghe lời như thế, quả thực Thi Vinh muốn cho rằng mình và Đinh Linh sống ở hai trái đất khác nhau.
Dù sao cũng là con gái Đinh phu nhân, quả là từ một khuôn đúc ra với mẹ cô ta.
Chẳng muốn nói lời vô ích với Đinh Linh, Thi Vinh xoay người đổi hướng mà đi, Đinh Linh lại đi nhanh hơn, sắp bắt được tay Thi Vinh. Anh nhanh chóng né sang bên, Đinh Linh vồ hụt, sững sờ nhìn anh, có phần phản ứng không kịp.
Dáng vẻ anh chỉ mặc áo sơmi đen thật là đẹp mắt, giống như là người bước ra từ trong tranh vậy. Trước kia Đinh Linh chứng kiến rất nhiều bạn học theo đuổi thần tượng mù quáng mà điên cuồng, nhưng lúc này đây, cô ta cho rằng, mình hình như cũng có cảm giác như các bạn học theo đuổi thần tượng rồi.
Cho tới bây giờ chưa thấy người đàn ông anh tuấn như vậy. Đinh Linh si mê nhìn mặt Thi Vinh, trong lòng xuất hiện một cảm giác chua xót khổ sở mà đố kị. Nếu mình có được thì thật tốt!
Mạnh Nịnh đi qua, thấy mặt mê đắm của Đinh Linh. Trên cơ bản cô vừa thấy đã biết trong lòng Đinh Linh suy nghĩ cái gì. Đơn giản là Thi Vinh tốt bao nhiêu, anh tuấn bao nhiêu, ưu tú bao nhiêu, mà cô lại không tiếc phúc bao nhiêu. Nhưng thật sự là như thế sao? Người đàn ông bề ngoài hoàn mỹ, bên trong thật sự cũng là người yêu hoàn mỹ sao?
Vừa thấy Mạnh Nịnh đến đây, mặt Thi Vinh tuy vẫn không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại trở nên dịu dàng. Anh đưa tay về phía Mạnh Nịnh, Mạnh Nịnh mỉm cười, đi tới, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay ấm áp của anh.
"Viếng xong, chúng ta về nhà đi thôi." Thi Vinh gật gật đầu, hoàn toàn coi Đinh Linh như không có.
Nhưng Đinh Linh cũng không chịu bỏ qua. Cô ta hoàn toàn coi Thi Vinh là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình, giống như không thể có được anh thì cô ta sẽ lập tức chết đi. Nhưng sao có thể chứ, dù cô ta không tìm ra được chỗ dựa vững chắc hơn nữa, chẳng lẽ Đinh Hoài Chí còn có thể đuổi cô ta ra khỏi nhà? Vừa không muốn rời nhà họ Đinh, lại chịu khổ không nổi, người như vậy, làm sao xứng đáng được hạnh phúc.
Hai người xoay người định rời khỏi, chẳng ai thừa hơi đi để ý đến Đinh Linh, Đinh Linh lại giống như ma chướng, bước tới chắn trước mặt hai người.
Đáy mắt Thi Vinh mơ hồ lộ ra vẻ không kiên nhẫn, vẻ mặt Đinh Linh mê ly dừng ở anh, ánh mắt cực kỳ thâm tình.
Mạnh Nịnh thật đã quên lần đầu tiên gặp mặt, cô gái từng khiến mình có cảm giác thân thiết khác thường có kết cục ra sao.
Danh sách chương