Editor: Song Nhã
Mạnh Nịnh xem tivi trong phòng khách tiện thể ăn dâu tây Thi Vinh mới mua về, quả lớn nhiều nước thơm ngon vô cùng, cô đã sớm chuyển sang giảng dạy chính thức, nên bây giờ ít tiết học hơn trước. Cô vừa ăn, vừa tiếp cuộc điện thoại. Thi Vinh ở bên kia nói gì đó với cô, cô ừ đáp ứng, sau khi cúp điện thoại, gọi vọng lên: "Quả Quả, con xong chưa?"
Cô vừa gọi, Bánh Ú nằm trên đùi cô động đậy đôi tai, hé một con mắt ra nhìn xung quanh, lại nhắm lại.
Hai mươi giây sau, cửa phòng trên tầng mở ra, một thanh niên anh tuấn mặc tây trang màu đen thẳng thớm mới tinh đi ra. Bộ dạng cậu thanh niên rất đẹp, mặt mày như họa, đôi mắt đen láy, khóe miệng của cậu theo thói quen mà hàm chứa nét cười thoáng qua, vẻ tươi cười kia vừa xấu xa, lại cực dịu dàng, rất dễ khiến người ta lập tức sa vào cạm bẫy của cậu. Thân hình cao lớn thon dài, khoảng 1m85, tây trang màu đen mặc trên người cậu, trông có vẻ rất lịch sự lại nho nhã, nhưng chỉ có người quen của cậu ta mới biết rằng, đôi mắt đen kia loé ra ánh sáng giảo hoạt ra sao.
"Mẹ à, không cần phải thúc giục đâu, con đây không phải đã xuống rồi sao?" Thanh niên đẹp trai xuống tầng, khom lưng thơm một cái lên mặt Mạnh Nịnh, lại trộm một viên ô mai nhét vào miệng.
Quả Quả, không, bây giờ nên gọi cậu ta là Thi Huân, dù sao một người đàn ông trưởng thành hai mươi mấy tuổi còn gọi là Quả Quả, không khỏi có chút ấu trĩ. Cậu ta cười tít mắt nhìn mẹ mình ngồi trên ghế sofa: "Ba lại thúc giục con hả?"
"Ba con sợ con muộn thôi." Mạnh Nịnh vô thức giải thích thay Thi Vinh, lại nhìn đồng hồ: "Hôm nay là ngày đầu tiên con chính thức tiếp nhận chức vụ tổng quản lí, ông ấy coi trọng cũng là điều khó tránh khỏi."
Thi Huân nhăn mặt nhăn mũi: "Con cũng sẽ không làm ông ấy mất mặt đâu, mẹ cũng cho rằng con sẽ mất mặt à?"
"Đương nhiên không." Mạnh Nịnh vội vàng phủ nhận. "Nhưng vẫn phải nhanh lên không sẽ trễ mất, con vẫn mau mau lên đường đi, nếu đến muộn, ba con sẽ tức giận đấy."
Thi Huân hừ một tiếng: "Tức giận à, con mới không thèm theo ý ông ta."
Hai cha con này trước kia quan hệ không đến nỗi, nhưng quả quả càng lớn lên, hai người càng lúc càng như nước với lửa. Thi Vinh thì không quen nhìn Thi Huân lớn như vậy vẫn còn làm nũng với Mạnh Nịnh, Thi Huân thì xem thường Thi Vinh tuổi một bó rồi vẫn để ý không cho cậu lại gần mẹ mình, tóm lại tuy rằng cùng ở dưới một mái hiên, nhưng đôi cha con này dường như vừa thấy mặt liền cãi nhau, khắp nơi đều đầy mùi thuốc súng.
Thấy cậu ta vẫn tính trẻ con như thế, Mạnh Nịnh mỉm cười, cô vẫy tay, ý bảo con trai cúi người xuống, sau đó giúp cậu cởi cà vạt bị lệch ra thắt lại, nhìn theo góc độ của Thi Huân, dung nhan mỹ lệ cùng với khí chất dịu dàng của Mạnh Nịnh khiến cậu mềm cả tim. Nếu cậu cũng có người vợ như mẹ, chỉ sợ cậu cũng sẽ giống ba mất, không nỡ để người khác thấy được cô ấy.
Không thể không nói đây là hai cha con, về sở thích cũng giống nhau kinh người. Chỉ là Thi Huân càng biết nguỵ trang hơn, cũng biết cách mê hoặc người khác, biểu hiện ra mặt tốt hơn. Mà Thi Vinh không thích quanh co như thế, dù làm việc hay nói chuyện đều trực tiếp thẳngd.d.l.q.d thắn. Nhưng Thi Huân cảm thấy, ba mình như thế là quá ngu ngốc. Rõ ràng mẹ thích ăn mềm không ăn cứng, không trách được nhiều năm như vậy, ba đã để mẹ ăn sạch sành sanh: "Mẹ, tối nay con muốn ăn đậu hũ ma bà".
Nếu nói Thi Huân được di truyền cái gì từ Mạnh Nịnh, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp đẽ, chỉ sợ chính là khẩu vị nặng này, không cay không vui. Những năm gần đây Thi Vinh thật đúng là chịu khổ không ít... Một nhà ba người, chỉ có anh là khẩu vị thanh đạm, thằng nhóc hư Thi Huân này thường xuyên rắc bột ớt vào bát của anh, giận nhất là có một lần anh lấy kem matcha ra khỏi tủ lạnh, phía dưới rải một tầng mù tạt rất dày, sau đó thì... Thi Huân lặng lẽ nói với Mạnh Nịnh rằng cậu thích nhất hộp kem matcha kia, bảo Mạnh Nịnh đừng ăn. Mạnh Nịnh thương con trai, tất nhiên sẽ không động vào, nhưng Thi Vinh thì không như thế!
Thứ gì Thi Huân càng thích, anh lại càng muốn cướp của con!
Sau đó anh trúng! Chiêu! Rồi!
Mùi vị của kem matcha thêm mù tạt thật sự là quá đau xót không thể dùng lời nói mà hình dung được. Cho nên, sau khi mặt mũi bị bầm dập một thời gian dài, Thi Huân vẫn vui vẻ chịu đựng, ít nhất cậu đã khiến ba mình phải chịu khổ!
"Được rồi." Mạnh Nịnh thương yêu xoa đầu con trai... A, con trai của hiện tại đã rất cao rồi, cô phải kiễng chân lên mới có thể chạm tới. Thật hoài niệm cậu nhóc mềm mềm nho nhỏ của trước đây, bây giờ trưởng thành, chẳng dễ thương chút nào.
"Con đi đây, tạm biệt mẹ." Lại thơm Mạnh Nịnh một cái, Thi Huân thoả mãn đi. Bình thường ba ở nhà nên không được thơm, thừa dịp ông ta không ở đây, phải vội vàng đòi lại đầy đủ thôi!
"Đi đường cẩn thận nhé."
"Con biết rồi, tạm biệt mẹ!"
Từ sau khi Thi Huân mười tám tuổi, bọn họ về lại nhà cũ, dù gì ông Thi cũng cao tuổi, mà biệt thự nhỏ kia cũng không hợp với hai vợ chồng cộng thêm một đứa con đã trưởng thành. Chuyển về nhà cũ, vui vẻ nhất là Bánh Ú, nói lấy thân phận của một chú Samoyed, thành công kết thân với mấy con chó chăn cừu Đức, lại hơi hơi có tư thế của lão đại. Mạnh Nịnh ở trong nhà thoải mái hơn, nhà có ba tầng, tầng một ông Thi ở, tầng hai là hai vợ chồng bọn họ, tầng ba là Thi Huân ở. Chỗ ở rộng rãi, mọi người không cần xâm phạm lẫn nhau.
Đương nhiên, Mạnh Nịnh không cần nấu cơm nữa, nhưng thi thoảng cô còn có thể xuống bếp, làm mấy món ăn hai cha con Thi Vinh thích.
Hiện tại Thi Huân đã 23, thành thạc sĩ ngành kinh tế học, lại làm hai năm ở Thi thị, đứa bé này... Giống Thi Vinh từ nhỏ đã là học bá, đầu óc được dùng hiệu quả, dùng lời của ông Thi thì, mạnh hơn Thi Vinh rồi. Mà Thi Huân có Mạnh Nịnh dạy bảo, vẫn luôn là đứa bé ngoan, ít nhất là ở mặt ngoài. Mạnh Nịnh cũng không phải không biết đứa bé này sẽ nổi loạn, nhưng cô mở một mắt nhắm một mắt, con trai lớn lên, con đường tương lai do chính nó đi, cô lại không thể khiển trách cái gì.
Thi Huân đến công ty rồi, người bố của cậu đang chờ ở văn phòng đổng sự trưởng, ánh mắt lạnh như băng khiến Thi Huân rùng mình một cái. Nhưng qua nhiều năm như vậy, Thi Vinh vẫn luôn n hìn cậu với ánh mắt này nên cậu cũng đã thành thói quen rồi. Trừng thì cứ trừng đi, có thể trừng ra cái gì? Cậu cũng chẳng bị tổn hao gì.
Thi Huân rất tinh ranh, cho dù cậu có gây ra hoạ lớn hơn nữa, cùng lắm thì ba đánh c ho cậu một trận, xong rồi vẫn phải ngoan ngoãn thu dọn tàn cuộc cho cậu, ai bảo cậu có mẹ làm chỗ dựa chứ? Nhưn g trước mặt nguời cha uy nghiêm, cậu vẫn vui lòng tỏ vẻ biết lỗi, ngoan một chút cũng không chết được, cậu không gây chuyện, ba cũng không đánh cậu đâu!
"Ba."
"Đến rồi?"
"Dạ."
Thi Vinh thản nhiên hỏi: "Mẹ con ở nhà làm gì thế?"
Tuy rằng tuổi đã gần năm mươi, nhưng trên đầu anh không có một sợi tóc bạc nào, toàn thân tràn đầy sức sống, nếu đứng cùng với Thi Huân thì chẳng giống cha con chút nào mà càng giống hai anh em hơn. Thậm chí anh còn càng hấp dẫn hơn bởi vì anh mang trên mình sức hút của người đàn ông trưởng thành. Lại thêm ngoại hình tuấn mỹ, cho dù đã lớn tuổi, vẫn có không ít cô bé thầm thương trộm nhớ anh.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Thi Vinh là người đàn ông rất dễ hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ, Thi Huân đây thân là con trai cũng không thể không đồng ý. "Đang ăn dâu tây xem ti vi."
Thi Vinh gật gật đầu, đứng dậy khỏi bàn làm việc, cầm áo khoác tây trang trong tay, dáng vẻ như muốn đi. Thi Huân thấy thế mà sửng sốt: "Ba, ba đi đâu thế?"
“Về nhà."
"..." Thi Huân hết nói nổi. "Không phải bảo con đi gặp mấy người của hội đồng quản trị sao?"
"Sau này Thi thị là của con, đây là chuyện của con, ta mặc kệ." Thi Vinh lạnh lùng nói, vắt áo khoác lên khuỷu tay, xoay người rời đi.
Thi Huân trợn tròn mắt, này, đây là trả thù sao?!
Cậu muốn mách mẹ!
Lúc Thi Vinh đi qua đại sảnh, không ít nữ nhân viên cũng không nhịn được nhìn anh, lại xấu hổ chảy nước miếng nhìn chằm chằm, làm bộ như đang làm việc lại lặng lẽ dùng khoé mắt liếc một cái. Phần lớn các cô đều là hai ba mươi tuổi, Thi Vinh hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của các cô về đàn ông trungd,d,l,q,d niên, anh đẹp trai lại nhiều tiền, nghe nói còn là người cuồng vợ, thật sự là khiến người ta không thể không ghen tị với vị phu nhân kia! Kiếp trước nhất định là đã cứu vớt hệ ngân hà nên kiếp này mới có thể gả cho người đàn ông như đổng sự trưởng kia, sinh ra con trai như quản lý Tiểu Thi chứ? Thi Vinh trước giờ đều làm như không thấy ánh mắt của người khác. Anh làm như không thấy mà lướt qua các nhân viên, lên xe, Tiểu Chu, không, bây giờ nên gọi là lão Chu, hỏi: "Về nhà sao?"
Anh ừ một tiếng.
Về đến nhà, đúng lúc Mạnh Nịnh vừa ăn xong bát ô mai, thấy anh trở lại, cực kỳ ngạc nhiên: " Quả Quả đâu? Sao chỉ có mình anh trở về? Sao nhanh như vậy?"
"Nó thích ứng rất tốt." Thi Vinh không đỏ mặt không thở gấp mà nói dối. " Cho nên anh trở về trước."
"À." Mạnh Nịnh tin. "Còn ô mai đấy, anh có muốn ăn không?"
Thi Vinh gật đầu.
Mạnh Nịnh đặt đĩa trái cây dưới vòi nước đang mở, lại mở tủ lạnh lấy ra một hộp ô mai bọc kins bằng nilon, dáng vẻ cô hơi cúi khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự là đẹp, Thi Vinh ngắm nhiều năm như vậy còn không ngán. Anh tiến lên, ôm lấy Mạnh Nịnh từ sau lưng, hôn lên đôi má mềm mại của cô: " Hôm nay đã làm cái gì rồi hả?"
"Toàn xem ti vi thôi..." Mạnh Nịnh nói. Từ sau khi cô thăng lên giáo sư, cả ngày thật sự nhàn rỗi, thi thoảng dẫn dắt nghiên cứu sinh gì gì đó cũng rất nhẹ nhàng, vì thế bình thường ở nhà lại nuôi dưỡng một sở thích to lớn - xem ti vi. Nói đến cũng kì lạ, lúc còn trẻ con không chút hứng thú với mấy thứ này, thế mà đến tuổi trung niên lại ham mê. Cảm giác mấấy bộ phim truyền hình không cần dùng đến đầu óc giết thời gianlà tốt nhất,không trách được bình thường ông Thi hay thích xem như vậy.
Đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên Thi Vinh nghe thấy tiếng thở. Anh vừa cúi đầu,D:D:L:Q:D hoá ra là Bánh Ú. Nuôi mười mấy năm, dù sao cũng có tình cảm, tuy anh vẫn dị ứng với lông chó. "Ra ngoài."
Chó lớn tủi thân mà rên rỉ vài tiếng, rồi vẫn nghe lời rời khỏi phòng bếp. Mạnh Nịnh thấy vẻ đáng thương của Bánh Ú, cười nói: "Anh cũng đừng bắt nạt nó chứ!"
"Hừ, chẳng khác gì chủ nhân của nó, chẳng có mắt gì hết." Thi Vinh cực kỳ ghét bỏ, mắng chó đồng thời mắng luôn cả con mình.
Mạnh Nịnh xem tivi trong phòng khách tiện thể ăn dâu tây Thi Vinh mới mua về, quả lớn nhiều nước thơm ngon vô cùng, cô đã sớm chuyển sang giảng dạy chính thức, nên bây giờ ít tiết học hơn trước. Cô vừa ăn, vừa tiếp cuộc điện thoại. Thi Vinh ở bên kia nói gì đó với cô, cô ừ đáp ứng, sau khi cúp điện thoại, gọi vọng lên: "Quả Quả, con xong chưa?"
Cô vừa gọi, Bánh Ú nằm trên đùi cô động đậy đôi tai, hé một con mắt ra nhìn xung quanh, lại nhắm lại.
Hai mươi giây sau, cửa phòng trên tầng mở ra, một thanh niên anh tuấn mặc tây trang màu đen thẳng thớm mới tinh đi ra. Bộ dạng cậu thanh niên rất đẹp, mặt mày như họa, đôi mắt đen láy, khóe miệng của cậu theo thói quen mà hàm chứa nét cười thoáng qua, vẻ tươi cười kia vừa xấu xa, lại cực dịu dàng, rất dễ khiến người ta lập tức sa vào cạm bẫy của cậu. Thân hình cao lớn thon dài, khoảng 1m85, tây trang màu đen mặc trên người cậu, trông có vẻ rất lịch sự lại nho nhã, nhưng chỉ có người quen của cậu ta mới biết rằng, đôi mắt đen kia loé ra ánh sáng giảo hoạt ra sao.
"Mẹ à, không cần phải thúc giục đâu, con đây không phải đã xuống rồi sao?" Thanh niên đẹp trai xuống tầng, khom lưng thơm một cái lên mặt Mạnh Nịnh, lại trộm một viên ô mai nhét vào miệng.
Quả Quả, không, bây giờ nên gọi cậu ta là Thi Huân, dù sao một người đàn ông trưởng thành hai mươi mấy tuổi còn gọi là Quả Quả, không khỏi có chút ấu trĩ. Cậu ta cười tít mắt nhìn mẹ mình ngồi trên ghế sofa: "Ba lại thúc giục con hả?"
"Ba con sợ con muộn thôi." Mạnh Nịnh vô thức giải thích thay Thi Vinh, lại nhìn đồng hồ: "Hôm nay là ngày đầu tiên con chính thức tiếp nhận chức vụ tổng quản lí, ông ấy coi trọng cũng là điều khó tránh khỏi."
Thi Huân nhăn mặt nhăn mũi: "Con cũng sẽ không làm ông ấy mất mặt đâu, mẹ cũng cho rằng con sẽ mất mặt à?"
"Đương nhiên không." Mạnh Nịnh vội vàng phủ nhận. "Nhưng vẫn phải nhanh lên không sẽ trễ mất, con vẫn mau mau lên đường đi, nếu đến muộn, ba con sẽ tức giận đấy."
Thi Huân hừ một tiếng: "Tức giận à, con mới không thèm theo ý ông ta."
Hai cha con này trước kia quan hệ không đến nỗi, nhưng quả quả càng lớn lên, hai người càng lúc càng như nước với lửa. Thi Vinh thì không quen nhìn Thi Huân lớn như vậy vẫn còn làm nũng với Mạnh Nịnh, Thi Huân thì xem thường Thi Vinh tuổi một bó rồi vẫn để ý không cho cậu lại gần mẹ mình, tóm lại tuy rằng cùng ở dưới một mái hiên, nhưng đôi cha con này dường như vừa thấy mặt liền cãi nhau, khắp nơi đều đầy mùi thuốc súng.
Thấy cậu ta vẫn tính trẻ con như thế, Mạnh Nịnh mỉm cười, cô vẫy tay, ý bảo con trai cúi người xuống, sau đó giúp cậu cởi cà vạt bị lệch ra thắt lại, nhìn theo góc độ của Thi Huân, dung nhan mỹ lệ cùng với khí chất dịu dàng của Mạnh Nịnh khiến cậu mềm cả tim. Nếu cậu cũng có người vợ như mẹ, chỉ sợ cậu cũng sẽ giống ba mất, không nỡ để người khác thấy được cô ấy.
Không thể không nói đây là hai cha con, về sở thích cũng giống nhau kinh người. Chỉ là Thi Huân càng biết nguỵ trang hơn, cũng biết cách mê hoặc người khác, biểu hiện ra mặt tốt hơn. Mà Thi Vinh không thích quanh co như thế, dù làm việc hay nói chuyện đều trực tiếp thẳngd.d.l.q.d thắn. Nhưng Thi Huân cảm thấy, ba mình như thế là quá ngu ngốc. Rõ ràng mẹ thích ăn mềm không ăn cứng, không trách được nhiều năm như vậy, ba đã để mẹ ăn sạch sành sanh: "Mẹ, tối nay con muốn ăn đậu hũ ma bà".
Nếu nói Thi Huân được di truyền cái gì từ Mạnh Nịnh, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp đẽ, chỉ sợ chính là khẩu vị nặng này, không cay không vui. Những năm gần đây Thi Vinh thật đúng là chịu khổ không ít... Một nhà ba người, chỉ có anh là khẩu vị thanh đạm, thằng nhóc hư Thi Huân này thường xuyên rắc bột ớt vào bát của anh, giận nhất là có một lần anh lấy kem matcha ra khỏi tủ lạnh, phía dưới rải một tầng mù tạt rất dày, sau đó thì... Thi Huân lặng lẽ nói với Mạnh Nịnh rằng cậu thích nhất hộp kem matcha kia, bảo Mạnh Nịnh đừng ăn. Mạnh Nịnh thương con trai, tất nhiên sẽ không động vào, nhưng Thi Vinh thì không như thế!
Thứ gì Thi Huân càng thích, anh lại càng muốn cướp của con!
Sau đó anh trúng! Chiêu! Rồi!
Mùi vị của kem matcha thêm mù tạt thật sự là quá đau xót không thể dùng lời nói mà hình dung được. Cho nên, sau khi mặt mũi bị bầm dập một thời gian dài, Thi Huân vẫn vui vẻ chịu đựng, ít nhất cậu đã khiến ba mình phải chịu khổ!
"Được rồi." Mạnh Nịnh thương yêu xoa đầu con trai... A, con trai của hiện tại đã rất cao rồi, cô phải kiễng chân lên mới có thể chạm tới. Thật hoài niệm cậu nhóc mềm mềm nho nhỏ của trước đây, bây giờ trưởng thành, chẳng dễ thương chút nào.
"Con đi đây, tạm biệt mẹ." Lại thơm Mạnh Nịnh một cái, Thi Huân thoả mãn đi. Bình thường ba ở nhà nên không được thơm, thừa dịp ông ta không ở đây, phải vội vàng đòi lại đầy đủ thôi!
"Đi đường cẩn thận nhé."
"Con biết rồi, tạm biệt mẹ!"
Từ sau khi Thi Huân mười tám tuổi, bọn họ về lại nhà cũ, dù gì ông Thi cũng cao tuổi, mà biệt thự nhỏ kia cũng không hợp với hai vợ chồng cộng thêm một đứa con đã trưởng thành. Chuyển về nhà cũ, vui vẻ nhất là Bánh Ú, nói lấy thân phận của một chú Samoyed, thành công kết thân với mấy con chó chăn cừu Đức, lại hơi hơi có tư thế của lão đại. Mạnh Nịnh ở trong nhà thoải mái hơn, nhà có ba tầng, tầng một ông Thi ở, tầng hai là hai vợ chồng bọn họ, tầng ba là Thi Huân ở. Chỗ ở rộng rãi, mọi người không cần xâm phạm lẫn nhau.
Đương nhiên, Mạnh Nịnh không cần nấu cơm nữa, nhưng thi thoảng cô còn có thể xuống bếp, làm mấy món ăn hai cha con Thi Vinh thích.
Hiện tại Thi Huân đã 23, thành thạc sĩ ngành kinh tế học, lại làm hai năm ở Thi thị, đứa bé này... Giống Thi Vinh từ nhỏ đã là học bá, đầu óc được dùng hiệu quả, dùng lời của ông Thi thì, mạnh hơn Thi Vinh rồi. Mà Thi Huân có Mạnh Nịnh dạy bảo, vẫn luôn là đứa bé ngoan, ít nhất là ở mặt ngoài. Mạnh Nịnh cũng không phải không biết đứa bé này sẽ nổi loạn, nhưng cô mở một mắt nhắm một mắt, con trai lớn lên, con đường tương lai do chính nó đi, cô lại không thể khiển trách cái gì.
Thi Huân đến công ty rồi, người bố của cậu đang chờ ở văn phòng đổng sự trưởng, ánh mắt lạnh như băng khiến Thi Huân rùng mình một cái. Nhưng qua nhiều năm như vậy, Thi Vinh vẫn luôn n hìn cậu với ánh mắt này nên cậu cũng đã thành thói quen rồi. Trừng thì cứ trừng đi, có thể trừng ra cái gì? Cậu cũng chẳng bị tổn hao gì.
Thi Huân rất tinh ranh, cho dù cậu có gây ra hoạ lớn hơn nữa, cùng lắm thì ba đánh c ho cậu một trận, xong rồi vẫn phải ngoan ngoãn thu dọn tàn cuộc cho cậu, ai bảo cậu có mẹ làm chỗ dựa chứ? Nhưn g trước mặt nguời cha uy nghiêm, cậu vẫn vui lòng tỏ vẻ biết lỗi, ngoan một chút cũng không chết được, cậu không gây chuyện, ba cũng không đánh cậu đâu!
"Ba."
"Đến rồi?"
"Dạ."
Thi Vinh thản nhiên hỏi: "Mẹ con ở nhà làm gì thế?"
Tuy rằng tuổi đã gần năm mươi, nhưng trên đầu anh không có một sợi tóc bạc nào, toàn thân tràn đầy sức sống, nếu đứng cùng với Thi Huân thì chẳng giống cha con chút nào mà càng giống hai anh em hơn. Thậm chí anh còn càng hấp dẫn hơn bởi vì anh mang trên mình sức hút của người đàn ông trưởng thành. Lại thêm ngoại hình tuấn mỹ, cho dù đã lớn tuổi, vẫn có không ít cô bé thầm thương trộm nhớ anh.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Thi Vinh là người đàn ông rất dễ hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ, Thi Huân đây thân là con trai cũng không thể không đồng ý. "Đang ăn dâu tây xem ti vi."
Thi Vinh gật gật đầu, đứng dậy khỏi bàn làm việc, cầm áo khoác tây trang trong tay, dáng vẻ như muốn đi. Thi Huân thấy thế mà sửng sốt: "Ba, ba đi đâu thế?"
“Về nhà."
"..." Thi Huân hết nói nổi. "Không phải bảo con đi gặp mấy người của hội đồng quản trị sao?"
"Sau này Thi thị là của con, đây là chuyện của con, ta mặc kệ." Thi Vinh lạnh lùng nói, vắt áo khoác lên khuỷu tay, xoay người rời đi.
Thi Huân trợn tròn mắt, này, đây là trả thù sao?!
Cậu muốn mách mẹ!
Lúc Thi Vinh đi qua đại sảnh, không ít nữ nhân viên cũng không nhịn được nhìn anh, lại xấu hổ chảy nước miếng nhìn chằm chằm, làm bộ như đang làm việc lại lặng lẽ dùng khoé mắt liếc một cái. Phần lớn các cô đều là hai ba mươi tuổi, Thi Vinh hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của các cô về đàn ông trungd,d,l,q,d niên, anh đẹp trai lại nhiều tiền, nghe nói còn là người cuồng vợ, thật sự là khiến người ta không thể không ghen tị với vị phu nhân kia! Kiếp trước nhất định là đã cứu vớt hệ ngân hà nên kiếp này mới có thể gả cho người đàn ông như đổng sự trưởng kia, sinh ra con trai như quản lý Tiểu Thi chứ? Thi Vinh trước giờ đều làm như không thấy ánh mắt của người khác. Anh làm như không thấy mà lướt qua các nhân viên, lên xe, Tiểu Chu, không, bây giờ nên gọi là lão Chu, hỏi: "Về nhà sao?"
Anh ừ một tiếng.
Về đến nhà, đúng lúc Mạnh Nịnh vừa ăn xong bát ô mai, thấy anh trở lại, cực kỳ ngạc nhiên: " Quả Quả đâu? Sao chỉ có mình anh trở về? Sao nhanh như vậy?"
"Nó thích ứng rất tốt." Thi Vinh không đỏ mặt không thở gấp mà nói dối. " Cho nên anh trở về trước."
"À." Mạnh Nịnh tin. "Còn ô mai đấy, anh có muốn ăn không?"
Thi Vinh gật đầu.
Mạnh Nịnh đặt đĩa trái cây dưới vòi nước đang mở, lại mở tủ lạnh lấy ra một hộp ô mai bọc kins bằng nilon, dáng vẻ cô hơi cúi khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự là đẹp, Thi Vinh ngắm nhiều năm như vậy còn không ngán. Anh tiến lên, ôm lấy Mạnh Nịnh từ sau lưng, hôn lên đôi má mềm mại của cô: " Hôm nay đã làm cái gì rồi hả?"
"Toàn xem ti vi thôi..." Mạnh Nịnh nói. Từ sau khi cô thăng lên giáo sư, cả ngày thật sự nhàn rỗi, thi thoảng dẫn dắt nghiên cứu sinh gì gì đó cũng rất nhẹ nhàng, vì thế bình thường ở nhà lại nuôi dưỡng một sở thích to lớn - xem ti vi. Nói đến cũng kì lạ, lúc còn trẻ con không chút hứng thú với mấy thứ này, thế mà đến tuổi trung niên lại ham mê. Cảm giác mấấy bộ phim truyền hình không cần dùng đến đầu óc giết thời gianlà tốt nhất,không trách được bình thường ông Thi hay thích xem như vậy.
Đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên Thi Vinh nghe thấy tiếng thở. Anh vừa cúi đầu,D:D:L:Q:D hoá ra là Bánh Ú. Nuôi mười mấy năm, dù sao cũng có tình cảm, tuy anh vẫn dị ứng với lông chó. "Ra ngoài."
Chó lớn tủi thân mà rên rỉ vài tiếng, rồi vẫn nghe lời rời khỏi phòng bếp. Mạnh Nịnh thấy vẻ đáng thương của Bánh Ú, cười nói: "Anh cũng đừng bắt nạt nó chứ!"
"Hừ, chẳng khác gì chủ nhân của nó, chẳng có mắt gì hết." Thi Vinh cực kỳ ghét bỏ, mắng chó đồng thời mắng luôn cả con mình.
Danh sách chương