Editor: Song Nhã
Còn chưa tới đầu thôn, khoảng cách chỉ còn mấy chục mét nữa thôi, Mạnh Nịnh đã thấy ba mình đừng chờ ở đầu cầu rồi. Hiện giờ cô không phải tới trường dạy, đang trong kỳ nghỉ, nhưng ba Mạnh đang lên lớp còn tranh thủ về đón họ. Ông mặc áo trắng kiểu Tôn Trung Sơn, hơi nheo mắt nhìn qua bên này, hai tay theo thói quen bắt sau lưng, thi thoảng lại chào hỏi người qua lại.
Mạnh Nịnh đã quá lâu rồi không trở về, Thi Vinh không thích cô về, cô cũng không muốn về. Đương nhiên không phải vì đã lãng quên quê hương cội nguồn của mình mà là mỗi khi về quê, cô đều nhớ tới những chuyện không hay lúc trước. Những năm gần đây ba Mạnh cũng không chịu đến thủ đô, vẫn luôn trông coi nhà cũ.
Cô ngẩng đầu, rời khỏi vai Thi Vinh, chờ con đỗ xe xong liền bước xuống. Thi Vinh đi theo cô, cả hai đều là người cực kì ưu tú, vừa xuất hiện đã gây chú ý. Mạnh phụ vỗ vỗ bả vai Thi Vinh trước, sau đó bắt lấy cánh tay của Mạnh Nịnh, cẩn thận quan sát xem cô có bị gầy đi không. Nhìn một lát, thấy con gái vẫn rất mạnh khỏe, sắc mặt cũng tốt mới yên tâm, cười với Mạnh Nịnh, nói: "Đồ ăn ba đã mua xong rồi, đi nào, ba về nhà nấu cơm cho!"
Mạnh Nịnh đáp một tiếng, được ba dắt đi, Thi Vinh nhắm mắt theo sát sau cô. Thi Huân đã sớm chạy xe đến cửa nhà một cách thông thạo, tuy nói rằng mấy năm nay ba Mạnh không chịu lên thủ đô, nhưng Thi Vinh vẫn có thể vươn tay đến thành phố Dung này, ngôi nhà nhỏ của nhà họ Mạnh được tân trang, lắp đặt thiết bị... đều do anh điều người đến làm, dù hàng năm không trở về được, nhưng vẫn chăm sóc được ba Mạnh đầy đủ.
Nhưng mà ba Mạnh không quen mặc quần áo đắt đỏ như thế này, ông vẫn thích kiểu áo Tôn Trung Sơn mộc mạc cùng đôi giày giải phóng giản dị, nếu không phải còn lên lớp dạy trẻ con, ông hận không thể bỏ luôn giày da. Người trong thôn[Song Nhãddlqd] đều bảo ông có phúc không biết hưởng, ba Mạnh lại cho rằng, con gái con rể có lòng thôi ông đã mãn nguyện rồi, dù nhà con gái rất có tiền, nhưng tiết kiệm chút vẫn hơn. Ông già nhà quê như ông đây đâu cần sống sung sướng quá làm gì đâu? Sau này Thi Vinh mới hiểu được, hễ có thứ gì có thể cất giữ, bảo quản được lâu dài, ba Mạnh đều giữ mà không nỡ dùng, vì thế anh hay gửi đồ ăn tới, mấy thứ này chỉ giữ được trong một thời gian ngắn, dù có tủ lạnh cũng không làm được gì. Ba Mạnh tiết kiệm quen rồi, đương nhiên sẽ không để cho đồ ăn thức uống bị hỏng đâu. Nói như vậy, trước tiên có thể đem cho ba Mạnh ăn chút đồ tốt cho thân thế, về phương diện khác cũng có thể biểu hiện một chút lòng hiếu thuận của mình.
Trừ Mạnh Nịnh, Thi Vinh tiêu tiền cho bất kì ai cũng phải tính toán kĩ càng từng đồng một. Xem đi, đến cả ba Mạnh vốn không quá ưa anh hiện giờ thấy anh cũng gần gũi hơn đấy thôi? Trái tim người[Song Nhãddlqd] ta cũng do thịt tạo nên, anh không tin mình không kiên nhẫn đợi đến ngày Mạnh Nịnh yêu anh được.
Thi Huân đỗ xe xong, vội mở ô đến che cho Mạnh Nịnh, rất tự nhiên mà bỏ qua Thi Vinh. Ba Mạnh thấy cháu ngoại đã trưởng thành thành một cậu thanh niên cao lớn, khỏe mạnh, lấy làm vui mừng, nhưng vẫn có chuyện khiến ông lo âu: "Quả Quả à, cháu đã hơn hai mươi tuổi rồi đấy, có bạn gái chưa?"
Thi Huân cười ha hả, nói: "Cháu còn chưa có đây! Ông ngoại định giới thiệu cô gái xinh đẹp nào cho cháu à?" Nói xong, một bàn tay khoát lên đầu vai ba Mạnh, mang dáng vẻ của anh trai "hai tốt".
Mạnh Nịnh khẽ chọt cậu: "Đừng xấc xược như thế."
Thi Huân lè lưỡi, vâng lời rút tay lại. Cậu vốn là đứa bé miệng ngọt, từ nhỏ đến lớn chỉ cần mở miệng liền nói rất khéo, bây giờ trưởng thành rồi, hiếm khi dỗ người khác như trước nữa, nhưng cậu biết ông ngoại quan trọng như thế nào trong lòng ba mẹ mình, cho nên sự hiếu thuận của Thi Huân đối với ba Mạnh cũng là thật lòng.
Người nhà họ Thi trời sinh lạnh nhạt, bạc bẽo khiến người ta phải sợ.
Ba Mạnh nở nụ cười: "Cái thằng bé này, lại kén cá chọn canh rồi, ông ngoại cũng không có cô bé xinh đẹp nào để giới thiệu cả." Thật ra ở trường còn nhiều cô giáo trẻ tuổi chưa kết hôn, như ba Mạnh cho rằng những cô gái đó không phù hợp với cháu ngoại của mình, không nói đến cái khác, chỉ xét ngoại hình và gia thế thôi cũng khó được đôi đường.
Tuy rằng giữa Mạnh Nịnh cùng Thi Vinh là mối hôn nhân không môn đăng hậu đối, hai người sống thật hạnh phúc, nhưng trong lòng ba Mạnh vẫn quan niệm hai người kết hôn với nhau phải cân nhắc gia đình của cả hai mới được. Thi Huân từng xuất ngoại du học, nhìn xa trông rộng, còn ham chơi, con gái bình thường vốn không thích hợp với cậu.
Nghe xong lời này, Thi Huân cười: "Cháu đây thà ít mà tốt, cũng đâu thể ra đường gặp người nào cũng kết hôn được đâu? Ông ngoại, ông yên tâm đi, nếu có thể gặp được người giống mẹ cháu, cháu liền kết hôn ngay và luôn!"
Ba Mạnh bật cười lớn: "Cháu nghĩ hay thật đấy, cô gái mà tốt như mẹ cháu ấy chưa chắc đã muốn mà được đâu."
Mạnh Nịnh ở bên cạnh nghe được mà cạn lời, thật sự cô đâu có tốt đến thế, nhưng từ ba đến con trai đều cho rằng cô là tốt nhất, thật sự là trong mắt người nhà cũng có thể hóa Tây Thi được. Trong lúc vô tình liếc thấy Thi Vinh, anh đang cười híp mắt nhìn mình, tuy rằng nét cười không quá rõ, nhưng thật sự là đang cười. Mạnh Nịnh thấy được, mặt đỏ lên, không phải ánh mắt kia của Thi Vinh của Thi Vinh cũng đang nói rằng em ở trong lòng anh cũng vậy sao? (Nhã: Cẩu lương vậy là quá đủ!!!)
Tới cửa nhà, ba Mạnh lấy chìa khóa mở cửa ra, vừa mở vừa kể với Mạnh Nịnh rằng hai năm nay ông nuôi một con chó, khá to lớn, bảo Mạnh Nịnh thấy đừng sợ. Từ nhỏ Mạnh Nịnh đã thích chó mèo rồi, với lại trong nhà còn có Bánh Ú cao ngang người rồi, cô còn sợ gì nữa?
Ba Mạnh nuôi chó quê, trên lông trắng như tuyết điểm mấy đốm vằn đen không theo một quy tắc nào cả, rất nghe lời, ban đầu sủa hai tiếng với ba người nhà Thi Vinh, ba Mạnh quát một câu, nó lập tức ngậm miệng lại, trở vào ổ của mình.
Mạnh Nịnh chỉ liếc một cái đã thấy thích chú chó to lớn tên Tiểu Báo này, bởi vì nhà mình nuôi chó nên cô hay mang một ít thức ăn cho chó cùng giăm bông theo người, nếu đi đường gặp chó lạc có thể cho ăn được, liền bảo Thi Huân lấy ít thức ăn cho chó trong xe ra đây. Thi Huân cũng rất thích chó, không nói hai lời liền lấy túi thức ăn lớn đổ vào bát, mới đầu Tiểu Báo còn nghe ngóng đầy cảnh giác, sau khi xác định được họ không có ác ý mới bắt đầu ăn từng chút một.
Thi Vinh dị ứng lông chó đành tranh thủ đến toilet rửa mặt, thuận tiện rửa luôn tay, đến khi ra ngồi sô pha ở phòng khách rồi vẫn chưa thấy hai mẹ con quay lại, liếc qua rèm cửa thì hai người đã hình thành quan hệ hữu nghị với Tiểu Báo, đang không ngừng vuốt ve đầu nó. Anh: "...." Chưa bao giờ lại hận mình là con người như lúc này.
Nếu anh cũng là chó, Mạnh Nịnh đã sớm yêu thương anh rồi.
Thi Vinh như muốn trụy tim mất.
Bữa trưa là do cả ba Mạnh và Mạnh Nịnh cùng làm. Đàn ông nhà họ Thi không thích nấu nướng, cũng không được trời ban cho khả năng ấy, cùng lắm thì tìm người giúp việc. Khi đang nướng cá, Mạnh Nịnh mới phát hiện không có rượu gia vị, ba Mạnh định đi mua lại bị Thi Huân giành trước: "Ông ngoại à, dù sao cháu cũng đang ngồi không, để cháu mua hộ cho!"
"Cháu biết siêu thị ở đâu sao?"
"Cháu biết mà." Lúc đến đã thấy rồi, bốn chữ "siêu thị tiện dân" to như thấy mà cậu còn không thấy sao?
Vì thế ba Mạnh gật gật đầu, buông tay để cậu đi.
Thi Huân vừa ra khỏi cửa nhà, liền phát hiện ra mình đã thành tiêu điểm chú ý của mọi người rồi. Phần lớn người dân trong thôn đã ăn xong bữa trưa, ngồi trước cửa nhà để hóng gió, tuy rằng nông thôn bây giờ không thể so với thành thị nhưng cũng không kém là mấy, đâu đâu cũng thấy nhà tầng san sát, trang hoàng không tệ chút nào. Nếu so về chất lượng không khí cùng diện tích mặt bằng thì phải đến 80% dân cư thành thị cũng phải chịu lép vế. Thi Huân vừa đi đường vừa tính toán, dù thành phố Dung là thành phố nhỏ loại bốn, nhưng hơn ở[Song Nhãddlqd] phong cảnh đẹp, không khí trong lành, vừa có sông lại có chỗ tham quan, nếu đầu tư một chút thì... Đầu óc cậu suy nghĩ cực nhanh, trong chốc lát đã ước đoán được tương lai của thành phố Dung rồi, quyết định trở về bàn bạc với ba mình chút, để xem có thể mở một chi nhánh ở thành phố Dung hay không.
Dù sao đây cũng là quê hương của mẹ cậu mà.
Đại thiếu gia nhà họ Thi vốn sát phạt quyết đoán trong công việc nhưng về mảng nấu nướng thì đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, cậu đứng trước cửa hàng, do dự một lúc lâu không biết nên mua rượu gia vị của hãng nào cho phải, cuối cùng nhắm mắt rút bừa một lọ. Đến khi xếp hàng để thanh toán đã có không ít cô gái trẻ tuổi liếc trộm cậu rồi. Thi Huân bắt gặp ánh mắt của đối phương thì nở nụ cười đầy tự nhiên.
Câu không giống với người ba mặt than của mình, từ lúc còn rất nhỏ cậu đã hiểu rằng một gương mặt điềm đạm dễ gần mới dễ tiếp cận được người khác.
Cho đến khi Thi Huân rời siêu thị rồi, còn có mấy cô vẫn mải nhìn theo bóng dáng cao lớn của cậu đầy say mê. Ở thành phố nhỏ có rất ít cơ hội thấy được người con trai vừa đẹp lại ngầu như thế, khiến người ta khó tin, hóa ra nam chính hoàn hảo trong tiểu thuyết cũng xuất hiện ngoài đời thực luôn.
Bữa trưa thật thịnh soạn, Thi Huân còn uống rượu, nhưng tửu lượng của cậu không được tốt lắm, còn kém cả ba Mạnh lâu lâu uống chút, mới được hai chén đã say đến không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc rồi.
Về phần Thi Vinh, lại uống đến mức ba vợ cũng chịu thua.
Đưa con trai và ba về được phòng cũng khiến Mạnh Nịnh muốn kiệt sức, cô đang chuẩn bị thu xếp bát đũa, lại bị Thi Vinh ôm vào trong ngực như búp bê, anh đặt cằm lên hõm vai cô càng không ngừng cọ cọ, Mạnh Nịnh bị anh làm cho ngứa ngáy, vội ngăn cản: "Đừng nghịch ngợm, mau trở về phòng tắm rửa đi, em còn phải rửa bát đã."
"Không tắm." Thi Vinh nói, "Đừng rửa bát nữa, tắm đi." Nói xong liền bế Mạnh Nịnh lên, đi tới phòng của cô.
Cuối tuần nào ba Mạnh cũng phơi chăn cho Mạnh Nịnh, phòng cô cũng được quét dọn thường xuyên, cho nên cực kì sạch sẽ. Sau khi tân trang nhà cửa, phòng Mạnh Nịnh cũng thay đổi, đồ dùng đều do Thi Vinh thay mới hoàn toàn, bày bố cũng khác trước, giường nhỏ một mét rưỡi được đổi thành giường lớn hai mét ba, đề dùng khi hai vợ chồng trở về.
Lúc này không còn chật chội nữa, Mạnh Nịnh bị Thi Vinh đè nặng trên giường, cô chỉ ăn tám phần no, nhưng vừa mới ăn cá, miệng có chút mùi... Thi Vinh cũng không chê, hôn một cách say mê, Mạnh Nịnh chẳng nỡ đẩy anh ra.
Nói hết hơi mới khiến anh đứng dậy được, cầm áo ngủ đi phòng tắm, trước kia ở phòng này Thi Vinh đã nghĩ đến sẽ có một ngày như thế, cho nên mỗi phòng ngủ đều có thêm một phòng tắm riêng, hôm nay lại tiện cho anh thật sự.
Còn chưa tới đầu thôn, khoảng cách chỉ còn mấy chục mét nữa thôi, Mạnh Nịnh đã thấy ba mình đừng chờ ở đầu cầu rồi. Hiện giờ cô không phải tới trường dạy, đang trong kỳ nghỉ, nhưng ba Mạnh đang lên lớp còn tranh thủ về đón họ. Ông mặc áo trắng kiểu Tôn Trung Sơn, hơi nheo mắt nhìn qua bên này, hai tay theo thói quen bắt sau lưng, thi thoảng lại chào hỏi người qua lại.
Mạnh Nịnh đã quá lâu rồi không trở về, Thi Vinh không thích cô về, cô cũng không muốn về. Đương nhiên không phải vì đã lãng quên quê hương cội nguồn của mình mà là mỗi khi về quê, cô đều nhớ tới những chuyện không hay lúc trước. Những năm gần đây ba Mạnh cũng không chịu đến thủ đô, vẫn luôn trông coi nhà cũ.
Cô ngẩng đầu, rời khỏi vai Thi Vinh, chờ con đỗ xe xong liền bước xuống. Thi Vinh đi theo cô, cả hai đều là người cực kì ưu tú, vừa xuất hiện đã gây chú ý. Mạnh phụ vỗ vỗ bả vai Thi Vinh trước, sau đó bắt lấy cánh tay của Mạnh Nịnh, cẩn thận quan sát xem cô có bị gầy đi không. Nhìn một lát, thấy con gái vẫn rất mạnh khỏe, sắc mặt cũng tốt mới yên tâm, cười với Mạnh Nịnh, nói: "Đồ ăn ba đã mua xong rồi, đi nào, ba về nhà nấu cơm cho!"
Mạnh Nịnh đáp một tiếng, được ba dắt đi, Thi Vinh nhắm mắt theo sát sau cô. Thi Huân đã sớm chạy xe đến cửa nhà một cách thông thạo, tuy nói rằng mấy năm nay ba Mạnh không chịu lên thủ đô, nhưng Thi Vinh vẫn có thể vươn tay đến thành phố Dung này, ngôi nhà nhỏ của nhà họ Mạnh được tân trang, lắp đặt thiết bị... đều do anh điều người đến làm, dù hàng năm không trở về được, nhưng vẫn chăm sóc được ba Mạnh đầy đủ.
Nhưng mà ba Mạnh không quen mặc quần áo đắt đỏ như thế này, ông vẫn thích kiểu áo Tôn Trung Sơn mộc mạc cùng đôi giày giải phóng giản dị, nếu không phải còn lên lớp dạy trẻ con, ông hận không thể bỏ luôn giày da. Người trong thôn[Song Nhãddlqd] đều bảo ông có phúc không biết hưởng, ba Mạnh lại cho rằng, con gái con rể có lòng thôi ông đã mãn nguyện rồi, dù nhà con gái rất có tiền, nhưng tiết kiệm chút vẫn hơn. Ông già nhà quê như ông đây đâu cần sống sung sướng quá làm gì đâu? Sau này Thi Vinh mới hiểu được, hễ có thứ gì có thể cất giữ, bảo quản được lâu dài, ba Mạnh đều giữ mà không nỡ dùng, vì thế anh hay gửi đồ ăn tới, mấy thứ này chỉ giữ được trong một thời gian ngắn, dù có tủ lạnh cũng không làm được gì. Ba Mạnh tiết kiệm quen rồi, đương nhiên sẽ không để cho đồ ăn thức uống bị hỏng đâu. Nói như vậy, trước tiên có thể đem cho ba Mạnh ăn chút đồ tốt cho thân thế, về phương diện khác cũng có thể biểu hiện một chút lòng hiếu thuận của mình.
Trừ Mạnh Nịnh, Thi Vinh tiêu tiền cho bất kì ai cũng phải tính toán kĩ càng từng đồng một. Xem đi, đến cả ba Mạnh vốn không quá ưa anh hiện giờ thấy anh cũng gần gũi hơn đấy thôi? Trái tim người[Song Nhãddlqd] ta cũng do thịt tạo nên, anh không tin mình không kiên nhẫn đợi đến ngày Mạnh Nịnh yêu anh được.
Thi Huân đỗ xe xong, vội mở ô đến che cho Mạnh Nịnh, rất tự nhiên mà bỏ qua Thi Vinh. Ba Mạnh thấy cháu ngoại đã trưởng thành thành một cậu thanh niên cao lớn, khỏe mạnh, lấy làm vui mừng, nhưng vẫn có chuyện khiến ông lo âu: "Quả Quả à, cháu đã hơn hai mươi tuổi rồi đấy, có bạn gái chưa?"
Thi Huân cười ha hả, nói: "Cháu còn chưa có đây! Ông ngoại định giới thiệu cô gái xinh đẹp nào cho cháu à?" Nói xong, một bàn tay khoát lên đầu vai ba Mạnh, mang dáng vẻ của anh trai "hai tốt".
Mạnh Nịnh khẽ chọt cậu: "Đừng xấc xược như thế."
Thi Huân lè lưỡi, vâng lời rút tay lại. Cậu vốn là đứa bé miệng ngọt, từ nhỏ đến lớn chỉ cần mở miệng liền nói rất khéo, bây giờ trưởng thành rồi, hiếm khi dỗ người khác như trước nữa, nhưng cậu biết ông ngoại quan trọng như thế nào trong lòng ba mẹ mình, cho nên sự hiếu thuận của Thi Huân đối với ba Mạnh cũng là thật lòng.
Người nhà họ Thi trời sinh lạnh nhạt, bạc bẽo khiến người ta phải sợ.
Ba Mạnh nở nụ cười: "Cái thằng bé này, lại kén cá chọn canh rồi, ông ngoại cũng không có cô bé xinh đẹp nào để giới thiệu cả." Thật ra ở trường còn nhiều cô giáo trẻ tuổi chưa kết hôn, như ba Mạnh cho rằng những cô gái đó không phù hợp với cháu ngoại của mình, không nói đến cái khác, chỉ xét ngoại hình và gia thế thôi cũng khó được đôi đường.
Tuy rằng giữa Mạnh Nịnh cùng Thi Vinh là mối hôn nhân không môn đăng hậu đối, hai người sống thật hạnh phúc, nhưng trong lòng ba Mạnh vẫn quan niệm hai người kết hôn với nhau phải cân nhắc gia đình của cả hai mới được. Thi Huân từng xuất ngoại du học, nhìn xa trông rộng, còn ham chơi, con gái bình thường vốn không thích hợp với cậu.
Nghe xong lời này, Thi Huân cười: "Cháu đây thà ít mà tốt, cũng đâu thể ra đường gặp người nào cũng kết hôn được đâu? Ông ngoại, ông yên tâm đi, nếu có thể gặp được người giống mẹ cháu, cháu liền kết hôn ngay và luôn!"
Ba Mạnh bật cười lớn: "Cháu nghĩ hay thật đấy, cô gái mà tốt như mẹ cháu ấy chưa chắc đã muốn mà được đâu."
Mạnh Nịnh ở bên cạnh nghe được mà cạn lời, thật sự cô đâu có tốt đến thế, nhưng từ ba đến con trai đều cho rằng cô là tốt nhất, thật sự là trong mắt người nhà cũng có thể hóa Tây Thi được. Trong lúc vô tình liếc thấy Thi Vinh, anh đang cười híp mắt nhìn mình, tuy rằng nét cười không quá rõ, nhưng thật sự là đang cười. Mạnh Nịnh thấy được, mặt đỏ lên, không phải ánh mắt kia của Thi Vinh của Thi Vinh cũng đang nói rằng em ở trong lòng anh cũng vậy sao? (Nhã: Cẩu lương vậy là quá đủ!!!)
Tới cửa nhà, ba Mạnh lấy chìa khóa mở cửa ra, vừa mở vừa kể với Mạnh Nịnh rằng hai năm nay ông nuôi một con chó, khá to lớn, bảo Mạnh Nịnh thấy đừng sợ. Từ nhỏ Mạnh Nịnh đã thích chó mèo rồi, với lại trong nhà còn có Bánh Ú cao ngang người rồi, cô còn sợ gì nữa?
Ba Mạnh nuôi chó quê, trên lông trắng như tuyết điểm mấy đốm vằn đen không theo một quy tắc nào cả, rất nghe lời, ban đầu sủa hai tiếng với ba người nhà Thi Vinh, ba Mạnh quát một câu, nó lập tức ngậm miệng lại, trở vào ổ của mình.
Mạnh Nịnh chỉ liếc một cái đã thấy thích chú chó to lớn tên Tiểu Báo này, bởi vì nhà mình nuôi chó nên cô hay mang một ít thức ăn cho chó cùng giăm bông theo người, nếu đi đường gặp chó lạc có thể cho ăn được, liền bảo Thi Huân lấy ít thức ăn cho chó trong xe ra đây. Thi Huân cũng rất thích chó, không nói hai lời liền lấy túi thức ăn lớn đổ vào bát, mới đầu Tiểu Báo còn nghe ngóng đầy cảnh giác, sau khi xác định được họ không có ác ý mới bắt đầu ăn từng chút một.
Thi Vinh dị ứng lông chó đành tranh thủ đến toilet rửa mặt, thuận tiện rửa luôn tay, đến khi ra ngồi sô pha ở phòng khách rồi vẫn chưa thấy hai mẹ con quay lại, liếc qua rèm cửa thì hai người đã hình thành quan hệ hữu nghị với Tiểu Báo, đang không ngừng vuốt ve đầu nó. Anh: "...." Chưa bao giờ lại hận mình là con người như lúc này.
Nếu anh cũng là chó, Mạnh Nịnh đã sớm yêu thương anh rồi.
Thi Vinh như muốn trụy tim mất.
Bữa trưa là do cả ba Mạnh và Mạnh Nịnh cùng làm. Đàn ông nhà họ Thi không thích nấu nướng, cũng không được trời ban cho khả năng ấy, cùng lắm thì tìm người giúp việc. Khi đang nướng cá, Mạnh Nịnh mới phát hiện không có rượu gia vị, ba Mạnh định đi mua lại bị Thi Huân giành trước: "Ông ngoại à, dù sao cháu cũng đang ngồi không, để cháu mua hộ cho!"
"Cháu biết siêu thị ở đâu sao?"
"Cháu biết mà." Lúc đến đã thấy rồi, bốn chữ "siêu thị tiện dân" to như thấy mà cậu còn không thấy sao?
Vì thế ba Mạnh gật gật đầu, buông tay để cậu đi.
Thi Huân vừa ra khỏi cửa nhà, liền phát hiện ra mình đã thành tiêu điểm chú ý của mọi người rồi. Phần lớn người dân trong thôn đã ăn xong bữa trưa, ngồi trước cửa nhà để hóng gió, tuy rằng nông thôn bây giờ không thể so với thành thị nhưng cũng không kém là mấy, đâu đâu cũng thấy nhà tầng san sát, trang hoàng không tệ chút nào. Nếu so về chất lượng không khí cùng diện tích mặt bằng thì phải đến 80% dân cư thành thị cũng phải chịu lép vế. Thi Huân vừa đi đường vừa tính toán, dù thành phố Dung là thành phố nhỏ loại bốn, nhưng hơn ở[Song Nhãddlqd] phong cảnh đẹp, không khí trong lành, vừa có sông lại có chỗ tham quan, nếu đầu tư một chút thì... Đầu óc cậu suy nghĩ cực nhanh, trong chốc lát đã ước đoán được tương lai của thành phố Dung rồi, quyết định trở về bàn bạc với ba mình chút, để xem có thể mở một chi nhánh ở thành phố Dung hay không.
Dù sao đây cũng là quê hương của mẹ cậu mà.
Đại thiếu gia nhà họ Thi vốn sát phạt quyết đoán trong công việc nhưng về mảng nấu nướng thì đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, cậu đứng trước cửa hàng, do dự một lúc lâu không biết nên mua rượu gia vị của hãng nào cho phải, cuối cùng nhắm mắt rút bừa một lọ. Đến khi xếp hàng để thanh toán đã có không ít cô gái trẻ tuổi liếc trộm cậu rồi. Thi Huân bắt gặp ánh mắt của đối phương thì nở nụ cười đầy tự nhiên.
Câu không giống với người ba mặt than của mình, từ lúc còn rất nhỏ cậu đã hiểu rằng một gương mặt điềm đạm dễ gần mới dễ tiếp cận được người khác.
Cho đến khi Thi Huân rời siêu thị rồi, còn có mấy cô vẫn mải nhìn theo bóng dáng cao lớn của cậu đầy say mê. Ở thành phố nhỏ có rất ít cơ hội thấy được người con trai vừa đẹp lại ngầu như thế, khiến người ta khó tin, hóa ra nam chính hoàn hảo trong tiểu thuyết cũng xuất hiện ngoài đời thực luôn.
Bữa trưa thật thịnh soạn, Thi Huân còn uống rượu, nhưng tửu lượng của cậu không được tốt lắm, còn kém cả ba Mạnh lâu lâu uống chút, mới được hai chén đã say đến không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc rồi.
Về phần Thi Vinh, lại uống đến mức ba vợ cũng chịu thua.
Đưa con trai và ba về được phòng cũng khiến Mạnh Nịnh muốn kiệt sức, cô đang chuẩn bị thu xếp bát đũa, lại bị Thi Vinh ôm vào trong ngực như búp bê, anh đặt cằm lên hõm vai cô càng không ngừng cọ cọ, Mạnh Nịnh bị anh làm cho ngứa ngáy, vội ngăn cản: "Đừng nghịch ngợm, mau trở về phòng tắm rửa đi, em còn phải rửa bát đã."
"Không tắm." Thi Vinh nói, "Đừng rửa bát nữa, tắm đi." Nói xong liền bế Mạnh Nịnh lên, đi tới phòng của cô.
Cuối tuần nào ba Mạnh cũng phơi chăn cho Mạnh Nịnh, phòng cô cũng được quét dọn thường xuyên, cho nên cực kì sạch sẽ. Sau khi tân trang nhà cửa, phòng Mạnh Nịnh cũng thay đổi, đồ dùng đều do Thi Vinh thay mới hoàn toàn, bày bố cũng khác trước, giường nhỏ một mét rưỡi được đổi thành giường lớn hai mét ba, đề dùng khi hai vợ chồng trở về.
Lúc này không còn chật chội nữa, Mạnh Nịnh bị Thi Vinh đè nặng trên giường, cô chỉ ăn tám phần no, nhưng vừa mới ăn cá, miệng có chút mùi... Thi Vinh cũng không chê, hôn một cách say mê, Mạnh Nịnh chẳng nỡ đẩy anh ra.
Nói hết hơi mới khiến anh đứng dậy được, cầm áo ngủ đi phòng tắm, trước kia ở phòng này Thi Vinh đã nghĩ đến sẽ có một ngày như thế, cho nên mỗi phòng ngủ đều có thêm một phòng tắm riêng, hôm nay lại tiện cho anh thật sự.
Danh sách chương