Trans: LinhNhi

Căn cứ thành phố Giang là một căn cứ cực kỳ lớn. Khi tận thế vừa ập đến, căn cứ này chỉ có những người của thành phố Giang. Nhưng sau nửa năm, nhiều căn cứ xung quanh không thể trụ vững được, hầu hết những người sống sót trong các căn cứ đó đều chạy về căn cứ thành phố Giang. Vì vậy căn cứ này không ngừng mở rộng, từ diện tích của một trấn đã phát triển thành quy mô của một huyện, dân số cũng đã tăng lên hàng chục triệu người.

Từ đầu này đến đầu kia của căn cứ, đi bộ nửa ngày chưa chắc đã đến nơi. May mắn là một số tuyến xe buýt và dịch vụ vận tải tư nhân vẫn hoạt động tốt, miễn là không quá nghèo, đi ra ngoài đều có thể đi bằng ô tô.

Mà đối với một căn cứ như vậy thường có hơn chục cửa ra vào, vào mỗi buổi tối vẫn còn những hàng người rất dài chờ vào căn cứ.

Chiều nay, ở cổng thành có một hàng dài, người trong hàng vừa bàn tán vừa phàn nàn đoàn di chuyển quá chậm, đồng thời cũng lo lắng có zombie đột nhiên xuất hiện.

Đúng lúc này, có một chiếc xe máy gầm rú lao đến.

Mọi người đều dồn dập nhìn sang.

"Ai vậy, lái xe máy ồn ào như vậy không sợ thu hút zombie đến à?"

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, nhìn kỹ xem người đó là ai?"

"Sao có thể là Lục... cho dù là anh ta cũng không được, nếu thu hút zombie đến thì phải làm sao?"

"Ngu ngốc. Ông cho rằng mỗi mình ông biết điều đó à. Đối với cao thủ như anh ta, nếu có zombie đi theo sai thì đã bị quét sạch chỉ bằng một cái vung tay rồi. Làm sao zombie có thể theo đến căn cứ được nữa?"

"Mấy người nhìn xem, người phụ nữ ngồi sau là ai, trời ơi, xinh quá!"

"Ăn mặc giống như diễn kịch vậy. Nhưng mà đẹp thật, trước đây chưa từng thấy."

"Không phải tiểu đội Trọng Dượng sắp có chuyện vui rồi chứ, nếu đúng là vậy thì không biết bao nhiêu trái tim của các cô gái tan vỡ nữa."

Những lời bàn luận cũng không lọt vào tai Bạch Tiểu Hồ. Lỗ tai cô đang tràn ngập tiếng gió, tầm mắt bị căn cứ trước mặt chiếm giữ.

Bức tường thành dưới ánh hoàng hôn rất cao, nhưng cũng không hoành tráng lắm vì vật liệu không đồng đều, chỗ thì màu tối chỗ thì màu sáng, còn nhiều chỗ đang tu sửa. Rất nhiều người đang vác theo dụng cụ đi đến bức tường đập đập gõ gõ.

Đây là nơi tập chung của những người sống sót sau tận thế sao?

Ngoài căn cứ có những cánh đồng rộng lớn đang trồng lúa, nhìn thoáng qua không thấy điểm dừng. Lúc này trời còn xanh, trên ruộng có rất nhiều người đang bận rộn, Bạch Tiểu Hồ liếc nhìn khắp đồng ruộng rồi nhìn hàng dài người đang chờ vào căn cứ.

Có người ngồi trong xe, có người đang đứng, có người quần áo đơn giản, có người mang theo túi to túi nhỏ, có người đang vui vẻ cười nói, lại có người đang đau đớn.

Sau khi đã sống hàng trăm năm và đột nhiên gặp nhiều người như vậy, một hồ ly một gà có chút căng thẳng..

Bạch Tiểu Hồ vô thức siết chặt quần áo trên eo của Lục Át. Vẻ mặt của Lục Át có chút ngưng trọng, nhìn xuống eo của mình.

Anh điều khiển xe chạy qua đoàn người, chạy tới cổng mới dừng lại, chống một chân xuống đất, hơi nghiêng xe rồi quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Hồ: "Đây là căn cứ thành phố Giang."

Bạch Tiểu Hồ gật đầu.

Trong cổng lập tức có người chạy ra, trên cổ đeo dải băng giấy phép lao động màu xanh, nịnh nọt nói với Lục Át: "Đội trưởng Lục, anh về rồi à? Không cần kiểm tra đâu. Vị này là... vui lòng cho tôi xem giấy chứng nhận của cô."

Lục Át nói: "Cô ấy chưa có giấy chứng nhận, làm giấy thông hành tạm thời cho cô ấy trước đi." Anh quay đầu lại nói với Bạch Tiểu Hồ: "Xuống xe trước đã."

Bạch Tiểu Hồ bước xuống xe, Lục Át cũng bước xuống rồi đẩy xe vào cổng. Những người trong hàng đợi chỉ có thể nhìn họ một cách ghen tị.

Cũng chẳng trách được, thế giới đã thay đổi rồi, những người có quyền lực và năng lực mới có đặc ân. Nhưng đối với Lục Át, phần lớn mọi người đều ghen tị chứ không bất mãn, bởi vì trong những đợt zombie tấn công trước đây, tiểu đội Trọng Dương luôn có đóng góp rất lớn.

Nhất là lần thi triều* đầu tiên, lúc còn chưa có tiểu đội Trọng Dương, quản lý căn cứ tương đối hỗn loạn, lòng người dao động, cường giả đều giữ sức. Nếu không phải sức mạnh sấm sét mạnh mẽ của anh lật ngược tình thế thì căn cứ thành phố Giang đã nằm trong danh sách các căn cứ bị phá hủy rồi.

*thi triều: thủy triều zombie, rất nhiều zombie đến cùng một lúc.

Bạch Tiểu Hồ không biết những chuyện này, cô theo sau Lục Át thuận lợi vào cổng. Nhân viên làm thủ tục nhìn thấy cô sạch sẽ, gọn gàng, thanh tú hơn so mới người thường, hận không thể bảo cô cởi quần áo ra để kiểm tra. Chủ yếu là do Lục Át đứng bên cạnh cô với khí thế cường hãn, tư thế giống như một hộ pháp.

Nhân viên công tác nhất có mắt nhìn bỏ qua hết trình tự, chỉ ân cần hỏi han: "Cô có mang theo chứng minh thư không?"

Bạch Tiểu Hồ đang nghĩ xem chứng minh thư là cái gì, sau đó lắc đầu. Cô hoàn toàn không có thứ đó.

"Vậy coi như mất rồi đi, không sao, tình huống này rất phổ biến. Cô điền vào phiếu này đi." Người phụ trách lấy ra một tờ đơn rồi đưa cho Bạch Tiểu Hồ.

Bạch Tiểu Hồ cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy tờ giấy đó. Sau đó cô mới ý thức được, người đàn ông bị dính trên tường kia là người nửa mù chữ.

Cô nhìn chằm chằm vào những ô vuông trên giấy, có vài chữ cô hoàn toàn không nhận ra, những chữ còn lại thì có ấn tượng mơ hồ, nhưng vẫn không thể phân biệt được.

----------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện