Trans: LinhNhi

Beta: LinhNhi

Bạch Tiểu Hồ đã nuôi gà con được hơn một trăm năm rồi, hai bên ít nhiều cũng có tình cảm. Nếu câu chuyện được lan truyền ra ngoài và được người khác biết đến thì hẳn sẽ có thể viết nên một truyền thuyết cảm động về hồ ly và gà.

Vì vậy, bây giờ cô dựa vào cảm ứng của hai bên là có thể biết gà con đang ở đâu, sau đó cô nhận ra rằng, dường như nó đang khóc.

Cô ngay lập tức trở nên lo lắng, đã xảy ra chuyện gì sao.

Bởi vì Lục Át mang Trang Thanh Tái vào ký túc xá của tiểu đội Thắng Thiên, nhiều người khác cũng vào theo, bên ngoài càng ít người hơn, người nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Hồ cũng ít đi. Cô muốn đi tìm Mông Mông nhưng bên cạnh cô vẫn còn Thời Tiễn.

Cô nói với Thời Tiễn rằng cô muốn rời khỏi đây, nhưng sau khi đến tiểu đội Thắng Thiên, cô lại nói muốn đi một mình.

Thời Tiễn do dự nhìn Bạch Tiểu Hồ như nhìn một bông hoa, cô ấy thực sự lo lắng cô hành động một mình, nhưng hai người mới quen nhau chưa bao lâu, cô cũng không thể nói gì về quyết định của Bạch Tiểu Hồ, chỉ có thể nói: "Vậy cô cẩn thận một chút."

"Tôi biết rồi, cảm ơn cô." Bạch Tiểu Hồ chân thành cảm ơn cô ấy. Lúc nãy cô ấy đã giúp cô gánh lấy áp lực của Lục Át, thực sự rất giỏi. Nhưng việc mà cô muốn làm lại không thể nói cho cô ấy biết được.

Sau khi chia tay với Thời Tiễn, Bạch Tiểu Hồ căn cứ vào cảm ứng với Mông Mông đi vòng quanh bên ngoài tiểu đội Thắng Thiên một vòng, đến phía sau tiểu đội Thắng Thiên, nhìn bức tường trước mặt, gặm vài quả linh quả, sau đó cô nhẹ nhàng nhảy qua bức tường mà không phát ra tiếng động.

Cô vừa đi vào đã ngay lập tức nghe thấy tiếng khóc "chi chi", nghe cực kỳ khốn khổ. Bạch Tiểu Hồ có chút lờ mờ, khóc lóc thảm thiết đến vậy, hơn nữa nơi tiếng khóc truyền ra lại chính là nơi của Mông Mông.

Cô lập tức dùng liễm tức thuật*, lặng lẽ đi về phía tiếng khóc. Cô nhìn thấy một căn phòng nhỏ bình thường, Mông Mông đang ở trong đó, những người bị lây nhiễm cũng đang ở bên trong. Cô có thể nhìn thấy luồng ma khí nhàn nhạt tản ra từ căn phòng. Nhưng nhóm người bị lây nhiễm đều đang khóc, mà đằng trước của căn phòng cũng có rất nhiều người đang khóc.

*liễm tức thuật: phép thuật phong bế hơi thở của chính mình, khiến đối phương không phát hiện được.

Những người đang khóc là người thân của nhóm người bị lây nhiễm. Họ nghe thấy nhóm người bị lây nhiễm khóc lóc trong nhà thì cũng bật khóc.

Còn có hơn chục người cầm súng đứng thành hàng, giương súng đối diện với cánh cửa khóa chặt. Nếu người bên trong muốn xông ra ngoài sẽ không ngần ngại, lập tức bắn chết. Đây là mệnh lệnh, cũng là thiết lệnh. Chỉ là tay cầm súng của bọn họ lúc này đang run rẩy, đôi mắt đỏ hoe kìm nén nước mắt, vừa chua xót vừa phẫn nộ.

Bạch Tiểu Hồ ở phía sau nhà lén lút nhìn bọn họ. Bởi vì cô đã dùng pháp thuật nên họ không phát hiện ra cô, nhưng cô cũng không dám quá bất cẩn. Dù sao ở đây cũng có dị năng giả, cô không biết liệu pháp thuật của cô có thể hoàn toàn đánh lừa được họ hay không. Cô có chút không yên lòng.

Cô đi vòng ra sau căn phòng, nhưng phát hiện ra ngoài vài cửa sổ rất cao thì không có chỗ nào để đi vào cả, mà mấy cửa sổ đó cũng là cửa kính đóng kín.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nhảy lên, nắm lấy mép cửa sổ, duỗi ngón trỏ ra, linh khí ngưng tụ lại thành một con dao, cẩn thận cắt lên tấm kính thủy tinh một vòng tròn, sau đó dễ dàng lấy tấm thủy tinh ra.

Cô nhìn thấy gà con đang ngồi xổm trên thanh xà trong phòng. Trông nó có vẻ đang sợ hãi, đang nhìn đám người đang gào khóc bên dưới, đôi mắt nhỏ ẩn trong lớp lông vũ ẩn chứa vẻ khó hiểu.

Chẳng qua ma khí vẫn đang bị ăn không ngừng nghỉ.

Nó nhìn thấy Bạch Tiểu Hồ lập tức ngạc nhiên đến mức muốn kêu lên. Bạch Tiểu Hồ nhanh chóng ta hiệu cho nó đừng lên tiếng rồi trèo từ cửa sổ vào. May mà cửa sổ không nhỏ lắm, thân thể cô cũng dẻo, nếu không đã không thể vào được rồi. Sau khi cô cất tấm kính xong thì nhìn xuống đám người bị lây nhiễm bên dưới.

Không gian tùy thân lại có biến động. Rốt cuộc nó đang muốn cái gì?

Bạch Tiểu Hồ nhẹ nhàng nhảy xuống đất, đôi dép cao gót đế dày tám phân không phát ra tiếng động, những người bị lây nhiễm cũng không phát hiện ra cô. Chỉ là nếu cô không muốn chạm vào họ thì cô có rất ít chỗ để di chuyển, cô cẩn thận kéo váy của mình di chuyển.

Cô vươn tay tóm lấy một người bị lây nhiễm, ma khí bị cô xé nát, nhưng không gian tùy thân không có phản ứng. Nó quả thật không muốn ma khí.

Bạch Tiểu Hồ nhẹ nhàng bóp nát đám ma khí yếu ớt không có sức uy hiếp này.

Cô nhìn những người bị lây nhiễm này, cô nghĩ không ra trên người họ có thứ gì mà khiến không gian tùy thân của cô trở nên xao động như vậy.

Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó. Không gian tùy thân trong lúc cô cưỡng ép xuyên qua đã bị hao tổn, cho nên hiện tại thứ nó cần nhất chính là chữa trị.

Cấp độ không gian tùy thân của cô cực kỳ cao, là chỗ dựa lớn nhất mà cha mẹ và các anh trai để lại cho cô. Nó là sự tồn tại đạt đến cực hạn trên dưới tiên giới, có thể coi là một nửa tiên khí, thậm chí còn xuất hiện một chút linh thức, mà trong quá trình pháp khí tu thành linh thức cần có công đức.

Cái gọi là công đức, nói một cách tổng quát chính là diệt ác dưỡng thiện (diệt trừ cái ác và nuôi dưỡng cái tốt), trừ gian phù nhược (tiêu diệt kẻ ác và bảo vệ kẻ yếu).

--------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện