Trans: LinhNhi

Lục Át nhìn cô gái đang hoảng sợ trước mặt, quả thật rất xinh đẹp, nhìn chắc cũng còn trẻ, đôi mắt nhìn chằm chằm khiến người ta liên tưởng đến con thỏ con bị thợ săn ép đến đường cùng.

Nhưng mà cách ăn mặc của cô có chút kỳ quái. Mạt thế đã được nửa năm rồi, còn có người vẫn giữ mái tóc rất dài, mặc một chiếc váy trắng dài nhiều lớp, lại còn chạy loanh quanh bên ngoài như vậy sao?

Hơn nữa, ngoài một ít bụi trên người thì cô không có vết thương nào khác, cả người rất sạch sẽ.

Người có thể duy trì trạng thái này, hoặc là người có lý lịch thâm sâu và có người bảo vệ mọi lúc mọi nơi, nhưng anh không thấy có người khác bên cạnh cô; hoặc là cô cực kỳ mạnh mẽ và không có chút sợ hãi nào, nhưng cái nhìn hoảng hốt của cô không giống như đang giả vờ...

Anh liếc nhìn thứ giống như một con gà đang rúc sâu trong lòng cô, chẳng nhẽ là vì có động vật biến dị bảo vệ sao?

Lại nhớ đến lúc chính mình còn đang ở trên mái nhà, những gì anh thấy chính là cảnh cô dù có khó khăn đến mấy cũng muốn uốn éo đi sờ mông của Trang Thanh Tái, vẻ mặt của anh lại trở nên kỳ quái.

Bạch Tiểu Hồ không biết rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hình ảnh của cô đã ở trong lòng của người đàn ông này dạo chơi mấy vòng rồi, là kiểu nữ lưu manh giả heo ăn thịt hổ, cùng với vận khí cực tốt, còn có thú cưng trung thành bảo vệ.

Cô bị anh nhìn đến nổi cả da gà, chỉ sợ anh sẽ ném một tia sét đến mình. Tình hình địch mạnh ta yếu, ngôn ngữ lại không giống nhau, cô đảo mắt nở một nụ cười nịnh nọt, lộ ra vài chiếc răng hồ ly trắng bóng.

Những tia sáng xuyên qua, hạt bụi lơ lửng chậm rãi trôi, cô ẩn mình trong bóng tối nhưng nụ cười này so với mặt trời còn chói mắt hơn. Ánh mắt của mọi người đều vô thức bị cô hấp dẫn.

Lục Át sững sờ, nhìn sang chỗ khác rồi ném dao cho Trang Thanh Tái đang ở bên cạnh: "Cởi trói, đi ra ngoài."

Anh nói xong quay người bỏ đi.

Trang Thanh Tái vội vàng bắt lấy con dao, bận rộn cắt dây trói cho những người khác, những người này dường như cùng một nhóm với cậu ta. Còn những người im thin thít như người chết lúc Trang Thanh Tái bị đánh cũng bắt đầu di chuyển, tranh giành nhau để được cắt dây trói trước.

Không có ai chú ý đến Bạch Tiểu Hồ, cô ngồi dựa vào bức tường, nhìn sợi dây đang trói tay và chân của mình. Mông Mông vừa mổ vừa cào cũng không gỡ sợi dây ra được. Cô chợt nhận ra cả hai bây giờ thật yếu ớt, lại nhìn về phía quả cầu bông trên dây buộc tóc của mình đang rủ xuống.

Cô thừa dịp không có người chú ý, xoay người, đưa tay về phía dây buộc tóc, tâm vừa động thì pháp bảo bản mệnh* vểnh lên, xoẹt qua dây trói một lần, dây thừng thô to như ngón tay này không tiếng động mà đứt đoạn.

*pháp bảo bản mệnh: pháp bảo tương quan cùng người tu luyện, tăng trưởng theo cảnh giới của người tu luyện trở nên mạnh hơn, cùng người tu luyện tâm ý tương thông, như một bộ phận trên người tu luyện.

"Này, cô!" Một tiếng hét gắt gỏng.

Bạch Tiểu Hồ nhanh chóng bỏ tay xuống, giữ hai đầu sợi dây đã bị đứt trong tay, trông giống như dáng vẻ vẫn bị trói, ngẩng đầu nhìn thanh niên đang đi tới gần mình.

Trang Thanh Tái nhìn cô gái xinh đẹp với vẻ mặt vặn vẹo: "Cô, vừa rồi cô sờ mông tôi làm cái gì?"

Bạch Tiểu Hồ chớp mắt, không nói gì, không hiểu cậu ta nói gì, lại nói không được, không có biện pháp lên tiếng.

Trang Thanh Tái nhìn vẻ mặt vô tội, dáng vẻ nhu thuận ngoan ngoãn của cô gái, trong mắt cậu có chút bối rối, chẳng nhẽ là cậu ta hiểu nhầm rồi? Hay là do cậu ta sinh ra ảo giác? Người này nhìn cũng không giống như người sẽ sờ mó mông của đàn ông.

Giọng nói lãnh đạm của Lục Át từ bên ngoài truyền vào: "Động tác nhanh lên."

Trang Thanh Tái vội vàng trả lời "vâng, vâng" rồi cắt dây trói cho Bạch Tiểu Hồ, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Bạch Tiểu Hồ nhìn con dao khó khăn cắt dây trói trong tay của cậu ta, trong lòng có chút lo lắng, xem ra nhân loại ở đây cũng không phải cũng mạnh mẽ như thế. Đám người ở đây rất yếu, mấy tên cao to bị đánh lúc nãy cũng thật yếu.

Cô nghĩ như vậy, cảm thấy có chút an tâm.

Cuối cùng thì sợi dây cũng đứt, cô giả vờ cởi sợi dây ra rồi ném xuống đất, sau đó tháo dây trói ở chân. Khi cô xong việc thì mọi người cũng đã gần xong rồi, sau một lúc chần chừ, cô quyết định cứ đi với họ trước đã.

Quả nhiên chỗ bọn họ bị nhốt là căn phòng ở bên trong, bên ngoài còn có một căn phòng khác, vừa to vừa cao, chất đầy đồ đạc. Mãi sau này Bạch Tiểu Hồ mới biết đây là một nhà kho bỏ hoang.

Lúc ra đến bên ngoài, người đàn ông kia vẫn còn ở đây. Anh đứng trước cổng, thấy mọi người đến rồi mới dửng dưng nói: "Sau khi rời khỏi đây tôi sẽ sắp xếp người đưa mọi người về căn cứ. Sau đó ai muốn làm gì thì làm, không còn liên quan gì đến tôi nữa."

Trang Thanh Tái vội vàng nói: "Anh không quản cả em sao? Đừng mà, em cùng thương đội đi ra để đi tìm anh mà!"

Lục Át thờ ơ nói: "Tôi không có bổn phận làm người giám hộ của cậu."

Trang Thanh Tái hét lên: "Anh đang trách em bị tóm đúng không? Em cũng không ngờ rằng ở đây có một nhóm lưu vong, nhưng mà không phải em đã để chị Lệ Đường trốn thoát tìm người giúp đỡ sao? Anh đến nhanh như vậy là do chị Lệ Đường đã thông báo đúng không?" Mặt cậu ta tỏ vẻ: em biết là anh sẽ đến mà.

Bạch Tiểu Hồ đứng sau đám người một khoảng cách không gần cũng không xa, đột nhiên ngửi thấy được hơi thở của con mèo nặng hơn. Cô kinh ngạc nhìn hai người đang đứng bên kia.

Là hơi thở từ trên người của cậu ta.

Nhưng mà trên cơ thể người thanh niên cũng không nặng như vậy, chẳng nhẽ là từ trên cơ thể của người đàn ông kia?

Cô kìm nén nỗi sợ hãi sấm sét trên người của anh, chen lên phía trước, muốn lại gần để đánh giá rõ hơn. Ai ngờ người nọ đột nhiên vung tay lên, một tia sét tím phóng ra, hai cánh cửa trước mặt bị nổ tung bay đi.

Bạch Tiểu Hồ: "! ! !" [Gào thét] [Gào thét]

Những sợi tóc của cô cũng bị kích thích mà bay lên, vội vàng lùi về sau, nhưng những người xung quanh cũng sợ hãi lùi lại, làm cô bị đẩy về phía trước, loạng choạng va vào cánh tay của người đàn ông.

Tia sét trên tay người đàn ông còn chưa biến mất, cơ thể cô tê dại vì bị giật điện, cảm giác tê dại quen thuộc như bị thiên lôi bổ xuống này khiến toàn bộ lông mao trên người hồ ly như muốn nổ tung, cô kêu một tiếng rồi nhảy sang một bên.

Lục Át: "..." Anh quay đầu liếc cô một cái.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Hồ vẫn còn kinh hoàng chưa bình tĩnh lại, mái tóc dài xõa ra rối tung ở trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Lục Át lại nhìn tia sét trong tay mình, đáng sợ như vậy sao?

Anh thu năng lượng lại, tia sét trên tay cũng biến mất, chỉ còn một chút tiếng "xẹt" rất nhỏ.

Bạch Tiểu Hồ nhìn anh dễ dàng thu lại tia sét như vậy, nói thu lại là thu lại, nói đánh người là lập tức đánh người thành than, nói phá cửa là lập tức phá nát cửa.

Rốt cuộc đây là cái thế giới gì? Người này rốt cuộc là ai?

Chẳng, chẳng lẽ là hiện thân của Thiên đạo?

Nếu như anh ta phát hiện ra mình đến từ một thế giới có phải sẽ lập tức ném mình trở về không? Cũng có thể... anh ta đã phát hiện ra thân phận của mình rồi!

Bạch Tiểu Hồ đang điên cuồng tự bổ não, đột nhiên đối diện với đôi mắt thâm thúy của đối phương, giống như đã nhìn thấu mọi thứ. Cô vội vàng tránh đi, run rẩy ông chặt gà con cũng đang run rẩy như mình.

Về phần hơi thở của con mèo gì đó, vào lúc người này chém ra tia sét đã chẳng còn lại chút gì nữa rồi. Cô cũng không dám thăm dò nữa, chỉ muốn tránh người này càng xa càng tốt.

Lục Át - người chỉ dùng một ánh mắt đã làm cho người ta hoảng sợ đến mức biến sắc tránh đi: "..."

Lúc Át đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt vừa kính vừa sợ đối với mình, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị một cô gái nhỏ sợ hãi coi mình như hổ dữ, như thể trên trán anh có dòng chữ "Ác bá", "Cầm thú" vậy. Trải nghiệm này quá mới mẻ, làm anh không nhịn được mà nhìn cô nhiều hơn một chút.

Bạch Tiểu Hồ như con cua nhỏ lùi ra xa vài bước, trên mặt còn đang cố gắng giữ bình tĩnh.

"..." Lục Át thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.

Cửa kho đã bị phá, ánh nắng tràn vào, mọi thứ đã không còn bị cản trở nữa. Đây là một nhà máy được xây dựng trên một sườn đồi ở ngoại ô, nhà kho chỉ là một phần nhỏ của nó. Toàn bộ nhà máy được bao bọc bởi một bức tường cao, lúc này bên ngoài bức tường đã dày đặc zombie, phóng tầm mắt nhìn sẽ thấy một mảng lớn cách một lớp lan can bằng sắt đang gầm rú và cào cấu, thậm chí còn có con đưa cả tay vào.

Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng chỉ thờ ơ, chỉ có Trang Thanh Tái hét lên: "Zombie!"

Bạch Tiểu Hồ cũng nhìn sang, sau đó lập tức sững người.

Trong mắt cô làm gì thấy rõ có phải là zombie hay không, chỉ thấy một màn sương mù đen dày đặc Dưới đám sương mù đen ấy có một thứ mờ ảo hình người đang cào cấu và va vào nhau, trông giống như một xác chết biết đi.

Cái này thì cũng thôi đi, điều khiến cô kinh ngạc chính là màn sương đen toàn ma khí!

Ma khí thật dày đặc!

Cô nhớ đến trước đây mình đã dùng trận pháp để tính toán, thế giới này chính là một thế giới đã bị ma khí xâm chiếm đến mức sắp sụp đổ rồi.

Cô nhìn vào khoảng không bên ngoài hàng rào, trên sườn núi cũng có rất nhiều ma khí, một đoàn ma khí ước chừng đại diện cho một hoặc một số "xác chết biết đi". Mà ở những nơi xa hơn, sông núi vẫn tốt, các tòa nhà mờ ảo trong thành phố và vùng đất xa hơn nữa cũng tốt, tất cả đều bị ma khí bao phủ. Thế giới tối tăm mù mịt, bầu trời bị một đám ma khí nhàn nhạt bao phủ, thậm chí còn tỏa ra một màu đỏ sẫm bất thường.

Nhân loại có thể không nhìn thấy được loại ma khí này, nhưng Bạch Tiểu Hồ lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Cô cảm thấy khó thở, chẳng trách cô luôn cảm thấy rất ngột ngạt và khó chịu khi lần đầu tiên hít không khí ở thế giới này.

So với núi Bạch Thủ, nơi luôn tràn ngập linh khi với những ngọn núi và vùng nước thần thì nơi này chẳng khác nào địa ngục.

Đồng thời cô cũng đã hiểu tại sao ma khí trong cơ thể Mông Mông lại trở nên dao động mãnh liệt khi đến thới giới này rồi.

Bởi vì ở đây có ma khí khắp mọi nơi, ma khí còn có thể sử dụng để tu luyện!

Mông Mông quả nhiên phấn khích ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn ma khí bên ngoài bức tường, sau đó kêu "chi chi" với Bạch Tiểu Hồ.

Nó đang hỏi Bạch Tiểu Hồ liệu nó có thể hấp thụ những ma khí đó hay không.

Sau khi được Bạch Tiểu Hồ thì nó đã không còn hấp thu ma khí nữa, tu vi của nó ít đến nỗi như có như không. Nó đã quen với việc trở thành một con thú cưng chỉ ăn với ngủ, bản tính của Ma tộc đã bị nó lãng quên từ lâu, nhưng lúc này nó lại cảm nhận được ma khí mạnh mẽ như vậy, nhịn không được mà rục rịch.

Nhưng nếu Bạch Tiểu Hồ không cho nó hấp thụ tu luyện, nó đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Bạch Tiểu Hồ hiểu ý nó, tâm trạng phức tạp vuốt đám lông tơ trên người nó.

Lúc còn ở thế giới của cô, Ma tộc đại diện cho cái ác, tàn khốc và khác loài. Nhưng vì cô đã âm thầm nuôi một con gà Ma tộc nên trong lòng cô tự nhiên cũng không có thành kiến gì nhiều đối với Ma tộc. Sở dĩ cô không để nó tiếp tục tu luyện là vì trên núi Bạch Thủ không có ma khí.

Nhưng mà bây giờ tu vi của cô đã bị tiêu hao rất nhiều, phía trước còn cả một chặng đường dài, nếu không để Mông Mông tu luyện thì hai người bọn họ chỉ sợ một ngày cũng không sống nổi.

Cô xoa đầu gà con, thì thào: "Tương lai của chúng ta dựa cả vào ngươi đấy, nhưng mà tu luyện tu vi thành công rồi cũng không thể làm hại những sinh vật vô tội, biết chưa?"

"Chi chi!" Chú gà con vui vẻ đáp lại.

Lục Át nghe thấy Bạch Tiểu Hồ đang lẩm bẩm gì đó, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nói ngôn ngữ anh chưa từng nghe qua, có loại nhịp điệu nói không nên lời, không nhịn được liếc nhìn hai người.

Trong nháy mắt, Bạch Tiều Hồ & Gà con: Không dám động, không dám động.

---------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện