Trans: LinhNhi

Nơi Bạch Tiểu Hồ tìm kiếm là một chỗ nhỏ trong rừng cây trên sườn đồi từ nhà máy đi lên. Cô ở trong rừng còn thoải mái hơn là ở trong phòng. Mông Mông bay lượn xung quanh bảo vệ cô. Cô cầm lấy viên tinh hạch kia đặt trong lòng bàn tay rồi nhìn một lát, thần thức bao phủ lấy nó, cố gắng hấp thụ linh khí bên trong đó.

Thần thức xâm nhập vào, cô liền phát hiện linh khí trong đó rất hỗn tạp, lại thưa thớt và hỗn loạn, trần ngập các loại tạp chất, làm cho cô cảm thấy khó chịu. Cô xem ra đã hiểu được cảm giác khi Mông Mông ăn đám ma khí kia đến mức muốn nôn ra rồi. Linh khí của tinh hạch này với cô mà nói, thật giống như một một quả trái cây ăn được, rơi vào một đống trái cây độc không thể ăn được. Cô phải tốn rất nhiều công sức mới có thể nhặt ra được quả có thể ăn.

Nhưng không nhặt lại không được, bởi vì nếu không ăn quả trái cây này thì chỉ sợ cô sẽ chết đói mất.

Cô từng chút một loại bỏ tạp chất, cẩn thận thăm dò rút một tia linh khí ra, rồi lại tốn rất nhiều thời gian mới hấp thụ được hết những linh khí ấy.

Mông Mông líu lo bay đến, hỏi cô thế nào rồi, có phải cảm thấy mạnh hơn nhiều không?

Bạch Tiểu Hồ cười khổ: "Như muối bỏ biển, nhưng mà có còn hơn không, gom góp nhiều hơn là được rồi!" Lại nhớ ra gì đó, hai mắt cô sáng ngời, nói: "Bên kia có phải còn rất nhiều xác chết biết đi không, chúng ta đi lấy những thứ này trong đầu bọn chúng, có thể gọi là linh hạch nhỉ? Đào hết ra thôi."

Một người một gà lại quay về xem xét. Wow, xác chết đầy trên mặt đất, không đến một nghìn cũng phải mấy trăm. Bạch Tiểu Hồ hấp thụ bao lâu, bọn chúng cũng nằm bấy lâu, bị ánh nắng mặt trời chiếu vào liền bốc lên một mùi tanh hôi.

Bạch Tiểu Hồ dùng tất cả linh khí vừa hấp thụ được phong ấn khứu giác của mình lại, chấp nhận số phận cùng Mông Mông đào linh hạch trong não những thứ này.

Một viên, hai viên, ba viên,... Cô dùng con dao nhỏ mà Lục Át để lại, con dao này cực sắc bén, không biết làm ra từ chất liệu gì, không những sắc bén mà khi cầm cũng rất thoải mái, sử dụng rất vừa tay, dao nhọn một đâm đã cạy mở được một cái đầu rồi.

Việc này cũng không thoải mái gì, Bạch Tiểu Hồ chỉ có thể tực thôi miên mình, cái cô cạy không phải là đầu, mà là một đống quả hạch rất to.

Mặt trời dần ngả về phía Tây, trước khi mặt trời lặn, cuối cùng hai người cũng đã cạy xong tất cả đầu của xác chết biết đi ở đây, thu về được một túi lớn linh hạch, xách ở trong tay kêu leng keng.

Cô mang theo túi đồ trở lại trên núi, tận dụng thời gian để hấp thụ linh khí.

Kể ra cũng thật lạ, màu sắc của những linh hạch này cũng không giống nhau, có xanh, đỏ, trắng cả vàng nữa. Trong linh khí cũng ẩn chứa những thứ khác nữa, Bạch Tiểu Hồ không hiểu nó là gì. Dù sao đều phải lọc tạp chất, linh khí cuối cùng mà cô hấp thụ là vô hình vô sắc, thỏa mãn được độ tinh khiết.

Cũng chính vì điều này, linh khí cô hấp thụ được trong mỗi viên linh hạch đều vô cùng ít ỏi, chưa kể một số linh hạch còn giống như phát triển không tốt, linh khí rất mỏng và ít.

Cô cứ như vậy một hơi hấp thụ và tu luyện tròn một ngày hai đêm. Trong khoảng thời gian này không phải không có xác chết biết đi đến gần, nhưng cũng không nhiều, đều bị Mông Mông giải quyết. Gà con cũng buộc mình hấp thụ một ít ma khí, miễn cưỡng mạnh hơn trước một chút.

Khi viên linh hạch cuối cùng vỡ tan trong tay cô, cô cuối cùng cũng mở mắt ra.

Gà con đang đứng trên cây cũng mở mắt ra, kêu to "chi chi".

Bạch Tiểu Hồ vừa cười vừa đứng lên, vươn người một cái rồi ôm gà con từ trên xuống: "Kết quả rất tốt. Mấy trăm viên linh hạch đã cho ta không ít linh khí, chỉ là ta bị thương quá nặng, những linh khí cũng không đủ, nhưng tạm thời bảo vệ bản thân cũng không có việc gì."

Gà con: "Chi chi chi?"

Bạch Tiểu Hồ lộ ra vẻ buồn bực: "Ngươi nói không gian tùy thân của ta sao, không biết có phải trong lúc xuyên qua đã bị ảnh hưởng hay không mà không mở ra được."

Nghe thấy những gì cô nói, lông tơ trên người gà con cũng rũ xuống.

Bạch Tiểu Hồ đột nhiên cười hì hì: "Lừa ngươi đấy, nhìn xem đây là cái gì?" Cô lật tay lên, trong tay có thêm hai quả trái cây đỏ rực to bằng nắm tay của trẻ sơ sinh. Vỏ của loại quả này màu đỏ căng mọng, còn có tinh quang nhàn nhạt lưu chuyển, vừa xuất hiện đã tỏa ra một hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, rõ ràng không phải là loại quả bình thường.

Trên thực tế, đây là một loại tiên quả không có tên, Bạch Tiểu Hồ gọi nó là Hồng Quả Quả. Nó có tác dụng chữa một chút bệnh, nhưng lại bị cô và gà con coi như đồ ăn vặt.

Bạch Tiểu Hồ đưa một quả đến bên miệng của gà con, nó ngay lập tức nhảy lên cẳng tay cô và bắt đầu vui sướng mà mổ. Bạch Tiểu Hồ lại cầm một quả khác lên, vừa hì hục gặm vừa nói: "Nhưng mà ta cũng không lừa ngươi, không gian thực sự có vấn đề. Hiện tại ta cũng chỉ có thể lấy những thứ nhỏ như thế này ra khỏi đó, những đồ vật to hơn đều không lấy ra được. Chúng ta ở bên ngoài cũng không thể vào trong được."

Cô nói xong có chút lo lắng. Không gian tùy thân của cô rất lớn, có thể coi là một thế giới thu nhỏ của cô, do bố mẹ và các anh trai của cô làm cho. Tất cả đồ đạc của cô đều ở trong đấy. Mặc dù cô cũng không biết hưởng thụ cuộc sống cho lắm, cũng không chăm sóc không gian thật tốt, lại càng không có nhiều tài sản, nhưng không có không gian tùy thân vẫn rất bất tiện.

Ví dụ như cô muốn nhảy vào linh tuyền để tắm rửa lại không có cách nào vào được. Pháp y đã bị hỏng rồi, cô muốn lấy một bộ mới để mặc cũng không lấy được.

Ăn xong một quả, linh khí trong thịt quả cũng thấm vào cơ thể, mang lại hiệu quả chữa trị cho vết thương của Bạch Tiểu Hồ không kém so với tự chữa trị. Điều Bạch Tiểu Hồ thích là cảm giác thoải mái của linh khí xâm nhập vào cơ thể, cùng với linh khí tinh khiết của không gian tùy thân.

Cũng biết vì lý do gì, từ mấy trăm năm trước cô đã không còn cảm thấy đói, ăn uống cũng chỉ hoàn toàn là vì háu ăn. Nhưng từ khi cô đến đây, sau khi trải qua hai ngày một đêm, bụng cô đã đói đến trống rỗng rồi.

Cô ngồi trên mặt đất, tiếp tục lấy trái cây từ trong không gian ra ăn, cứ như vậy cùng gà con ngươi một miếng, ta một miếng ăn hăng say. Nhưng rất nhanh sau đó cô liền phát hiện ra, tuy rằng loại quả này ăn rất ngon, chua ngọt vừa miệng còn mang theo linh khí, thế mà tại sao ăn mãi vẫn không thấy no?

Cô sờ đi sờ lại bụng của mình, xác nhận cơn đói thực sự vẫn còn liền ngẩn ra.

Trong không gian của cô cũng chỉ còn những loại quả tương tự, ngoài ra còn có một số chim bay cá nhảy nhưng lúc này cô không thể vào bắt chúng được.

Cô lấy những loại tiên quả khác có kích thước tương tự ra rồi bắt đầu ăn. Thậm chí có có loại quả lấy từ trong nước linh tuyền ra nhưng vẫn thể lấy đầy bụng của cô.

Cô và gà con nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy sự đói khát trong mắt nhau. Cô túm lấy chùm lông trên dây buộc tóc cọ cọ vào mặt: "Xem ra chúng ta vẫn phải xuống núi tìm ăn rồi."

Thức ăn của nhân loại ở đây không biết có thể làm bọn bọ (cô và gà con) no được không, bây giờ bọn họ chỉ có thể thử thôi.

Vì vậy hai người vừa rồi còn đang nhàn nhã lập tức lên đường với cái bụng đói kêu vang.

Sau khi họ đi khỏi khu rừng liền có người tới.

Ba người đàn ông và hai người phụ nữ, trên tay áo có đeo hai miếng vải màu xanh, cái này đại biểu cho nhiệm vụ hôm nay của bọn họ là người dọn dẹp. Đúng như tên gọi, dọn dẹp đống thi thể, zombie, người và cả động vật xung quanh căn cứ. Chỉ cần nhìn thấy, lập tức phải đốt cháy, tránh thời gian dài nảy sinh ra những loại vi khuẩn gây bệnh.

Loại nhiệm vụ này ngày nào trong Hiệp hội Lính đánh thuê của căn cứ thành phố Giang cũng có và không giới hạn số lượng người lẫn số lượng lần nhận. Nhìn thấy xác chết thì chụp một cái ảnh, sau khi thiêu xong lại chụp một cái nữa, quay về là có thể báo cáo kết quả. Chỉ là thù lao không quá cao, thường là những người ra ngoài tìm vật tư hoặc tiện tay đang làm nhiệm vụ khác mới nhận.

Nhưng hôm nay nhiệm vụ chính của nhóm người này là dọn dẹp, vì bọn họ nghe nói rằng bên trong và ngoài nhà máy bỏ hoang trên sườn đồi này có rất nhiều zombie, hơn nữa tinh hạch cũng chưa bị đào.

Một nhóm năm người này với vũ khí treo trên eo, cảnh giác đi lên núi. Đợi đến khi họ nhìn thấy thì quả thật chỉ có xác của zombie, biểu tình lập tức trở nên thoải mái.

"Nhìn này, những zombie này đều bị sét đánh chết."

"Là đội trưởng Lục làm đúng không? Không hổ danh là đội trưởng Lục, một người mà có thể giết được nhiều zombie như vậy."

"Ơ, đầu của con zombie này lại bị cạy mất rồi."

-----------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện