Trans: LinhNhi

Cha mẹ Bạch Tiểu Hồ đều là cửu vĩ bạch hồ, nhưng trong gia tộc cửu vĩ bạch hồ lại càng phân chia rõ ràng hơn.

Ba ba của cô là một con chiến hồ siêu nguy hiểm với một đôi mắt màu đỏ lúc nào cũng rực lửa, vô cùng bạo lực, trời sinh hiếu chiến, đầu ông còn nổi một ít gân guốc, tướng tá cũng kỳ quái, rất không phù hợp với thẩm mỹ của loài hồ ly.

Cho dù ông đã qua tuổi cưới vợ, nếu không phải tình cờ gặp được mẹ Bạch Tiểu Hồ, còn đúng lúc hợp với khẩu vị của mẹ Bạch, chỉ sợ ông sẽ cô độc cả đời.

Mà mẹ của Bạch Tiểu Hồ lại là một con hồ ly xinh xắn, bất kể là hồ hình (hình dáng lúc biến thành hồ ly) hay là tính cách đều đặc biệt xinh đẹp mị hoặc. Bà có một đôi mắt xanh như nước hồ, cực kỳ thông minh, không thích chém giết, nói chuyện cùng làm việc đều vô cùng ôn nhu dịu dàng, nhưng sự mị hoặc trời sinh trong huyết mạch của bà còn mạnh hơn so với thủ đoạn bạo lực ngang ngược.

Đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết lực sát thương của mẹ cô còn đáng sợ hơn của ba ba.

So với đại ca kế thừa thiên phú của cha và nhị ca kế thừa thiên phú của mẹ, Bạch Tiểu Hồ được kế thừa cùng lúc thiên phú của cả cha và mẹ, vừa có thể bạo phát sức mạnh, vừa có năng lực mê hoặc lòng người.

Nhưng theo lời nói của anh hai thì hai điểm này có phần tương khắc. Cô trời sinh đầu óc đã không được nhanh nhạy, lại còn bị hai luồng sức mạnh này làm cho càng thêm ngốc. Đã thế hai thiên phú này còn bị mai một đến mức biến thành tầm thường. (đây là theo lười anh hai nói)

Bạch Tiểu Hồ không tin mình có chút ngốc, nhưng cô quả thực là người yếu nhất trong ba người, dù vậy thì cô vẫn có trí tuệ của riêng mình. Cô bị giam cầm năm trăm năm trên núi Bạch Thủ cũng không phải vô nghĩa, chính cô đã nghĩ ra biện pháp có thể tiến vào trạng thái siêu bạo trong một thời gian ngắn.

Ví dụ như trong tình huống khẩn cấp, thời điểm đang rất tức giận và cần phải gắng sức để đánh nhau, cô có thể chuyển hóa sức mạnh của mị hồ thành sức mạnh của chiến hồ. Khi đó đôi mắt xanh của cô sẽ biến thành màu đỏ và làm tu vi của mình tăng thêm một bậc.

Cũng có thể chuyển hóa ngược lại.

Lúc trước khi phải chống đỡ một đạo thiên lôi cuối cùng của thiên đạo, cô đã sử dụng sức mạnh cường đại được kế thừa từ cha của mình. Nếu không chỉ sợ sẽ không đơn giản chỉ là mất mấy cái đuôi thôi đâu, Còn bây giờ cô đang sử dụng là sức mạnh được kế thừa từ mẹ của mình.

Nếu là mị hồ, trời sinh đều sẽ biết dùng thuật sưu hồn này. Ngay khi những ngón tay của Bạch Tiểu Hồ chạm vào trán người đàn ông, những đoạn ký ức đổ vào biển tri thức của cô như thủy triều.

Một lúc sau, sắc mặt Bạch Tiểu Hồ tái xanh, rút ngón tay lại, lộ ra vẻ mặt khó tiêu như gà con.

Gà con hấp tấp hỏi: "Chi chi chi? Sao rồi?"

Bạch Tiểu Hồ ôm lấy đầu: "Thật nhiều thứ lung tung rối loạn." Nhiều nhất chính là ăn ăn uống uống, sau đó là âm thầm tính kế sau lưng người khác, hại người, ức hiếp phụ nữ, cảm xúc mãnh liệt nhất chính là ghen tị, ghen tị với những người mạnh hơn mình, ghen tị với những người sống tốt hơn mình, mưu toan chính mình một bước lên trời linh tinh các loại.

Bạch Tiểu Hồ cảm thấy đau đầu, đây là chuyện quái gì vậy! Cảm giác như ăn đầy một bụng đồ ăn hỏng, lại còn không nôn ra được. Thảo nào mẹ cô dặn rằng lúc sưu hồn phải thật thận trọng, nếu không chỉ làm cho chính mình nhận được một đống phế thải, tự nghẹn muốn chết.

Nhưng trong đống phế thải đó vẫn còn một số thứ hữu ích.

Ví dụ như cô biết được rằng thế giới này đã khác so với nửa năm trước. Lúc đó thế giới vẫn đang hòa bình, đời sống và công việc của mọi người vẫn từng bước phát triển. Đột nhiên có một ngày, một đám hắc khí xuất hiện giữa ban ngày, thế giới chìm trong bóng tối, rất nhiều công cụ liên lạc, điện lực gì đó đều bị tê liệt. Mọi người hoảng sợ bất lực, nhao nhao suy đoán. Sau đó xuất hiện rất nhiều hiện tượng hỗn loạn, nửa ngày sau đám hắc khí trên bầu trời mới tiêu tán nhưng không ít người lại rơi vào hôn mê.

Một ít người tỉnh lại, có người biến thành dị năng giả, cũng có người biến thành xác chết biết đi. À, người ở đây gọi đó là zombie.

Zombie không được coi là người sống. Bọn chúng nhìn thấy con người sẽ cắn, sẽ bị mùi của người sống thu hút. Chúng còn có thể lây nhiễm cho người sống và biến họ thành zombie. Một khoảng thời gian sau đó thế giới hỗn loạn, dân số giảm mạnh. Sau khi quốc gia phản ứng lại thì ngay lập tức thiết lập căn cứ an toàn tại chỗ để phòng thủ chống lại zombie.

Mà bây giờ đã nửa năm trôi qua, cùng với sự thức tỉnh của một nhóm dị năng giả và sự tiến hóa không ngừng của zombie, một số căn cứ đã phát triển mạnh mẽ, một số đã bị tiêu diệt, một số lại hợp nhất rồi tách ra.

Con người chiến đấu với zombie, nhưng cũng chiến đấu với chính đồng bào của mình. Bởi vì các loại tài nguyên sinh tồn bị tiêu hao và trở nên khan hiếm, lực lượng sản xuất lại chưa hồi phục, cũng bởi vì một số người sau khi thức tỉnh trở nên cực kỳ mạnh mẽ, không còn nghe lời những quản lý cũ nữa...

Tóm lại, khắp nơi đều là hỗn loạn.

Bạch Tiểu Hồ mở mắt ra, vẻ mặt có chút kỳ quái, Hóa ra người đàn ông mặc đồ đen có thể phóng ra sấm sét đó là một dị năng giả.

Hơn nữa, dị năng giả cũng chia ra rất nhiều loại. Có người có thể phóng ra lửa, nước và kim loại, còn thần kỳ hơn cả tu sĩ ở thế giới tu tiên. Tu sĩ cần linh lực mới có thể điều khuyển được pháp thuật, còn dị năng giả chỉ cần nghĩ một cái đã có thể phóng thích sức mạnh rồi.

Cô tiếp tục tìm kiếm những thông tin hữu ích trong đống thông tin mà cô có được. Một bên tìm kiếm, một bên còn dỡ cái giá bên cạnh ngồi xuống. Sau khi thực hiện thuật sưu hồn, chỗ linh khí mà cô vất vả lắm mới tích lũy được đã bị tiêu hao rất nhiều. Cô vội vàng cầm lấy linh quả ăn, sau khi ăn xong một quả lại tiếp tục ăn thêm quả nữa, cố gắng bổ sung linh khí của mình. Đồng thời cô cũng cảm thấy đói hơn.

Cô tìm kiếm trong đầu xem những thứ có thể ăn được ở thế giới này nhìn như thế nào và đi nơi nào sẽ dễ dàng tìm được thức ăn hơn.

Sau một hồi tìm kiếm rối loạn, trong ba lô của bốn người này dường như có thứ gì đó có thể ăn.

Một lúc sau, ba cái ba lô - Bạch Tiểu Hồ cũng lười lấy cái ba lô trên người tên bị dính trên tường kia - đều bị Bạch Tiểu Hồ lục tung lên. Mùi của ba chiếc ba lô này đúng là khó ngửi, bên trong chất đầy những thứ linh tinh, có quần áo bẩn, băng gạc, dao, chìa khóa, bao thuốc lá khô quắt, cũng có cả nước và một số đồ ăn, còn một ít tinh hạch và một đống thứ linh tinh khác nữa.

Bạch Tiểu Hồ cũng chẳng thèm lục lọi nữa, không chút khách khí hấp thu tinh thạch. Sau đó cô xem xét một vài thứ trông có vẻ ăn được.

Có một gói được gọi là mì ăn liền, bên trong đã bị vỡ thành vụn, một gói dầu ớt, ít thịt khô và một gói gia vị cùng một nửa hộp pate lợn.

Cô không muốn xem những thứ khác nữa, mấy thứ này trong tâm trí của người đàn ông kia có vẻ ăn khá ngon, cũng khá được hoan nghênh, còn được rất nhiều người coi như báu vật.

Cô nhìn xong lập tức không còn cảm giác muốn ăn nữa, những thứ con người ăn sau tận thế đều tệ như vậy sao?

Cuối cùng cô đành miễn cưỡng cầm lấy gói mì ăn liền chưa được mở ra rồi rời đi, những thứ khác đều không cần nữa.

Cũng không ai dám ngăn cô lại, ba người bị muối làm cay mắt đang ngồi run rẩy bên cạnh tường, trên mặt đầy máu, nghe thấy tiếng động cô rời đi liền muốn khóc.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào kỳ dị như cô, thậm chí còn không biết cô dùng muối để phá hủy đôi mắt của họ như thế nào.

Bọn họ nghe thấy cô đã đi rồi, lập tức hỗ trợ nhau, còn vô cùng cấp bách muốn tìm bác sĩ hoặc dị năng giả hệ chữa trị để xem có cứu được đôi mắt của mình hay không. Kết quả là chưa kịp đi thì lại có một đám người tới.

"Chính là bọn chúng, tôi ở đằng xa đã nhìn thấy bọn chúng đang bắt nạt một cô gái!" Một cô gái dẫn đường hét lên.



Đám người đến có mười mấy người, cả nam lẫn nữ, mặc quần áo màu đen là chủ đạo, trước ngực đều in hình mặt trời, trông giống như là đồng phục. Bên ngoài còn khoác một chiếc áo dài màu đen bán trong suốt, nhìn rất có khí thế.

----------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện