“Không có biện pháp khác sao?” Vân Kha run giọng hỏi.
Thẩm Băng Phong quay đầu đi, tựa hồ cũng không đành lòng đối mặt với sắc mặt Vân Kha. Thật lâu sau sau, thở dài, ngữ khí chậm rãi.
“Hoàng Thượng không cần phản ứng như thế. Chuyện này Dạ Nhi chỉ sợ cũng đã nghĩ đến. Hắn lúc trước cố ý vì ngươi nghịch thiên thụ thai hẳn là đã có chuẩn bị như vậy. Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện hắn tốt nhất có thể bình an thuận sản. Nếu không không còn phương pháp nào khác!”
Vân Kha không biết mình làm sao trở về phòng ngủ. Trong ánh hoàng hôn, Dạ Nhi nằm trên giường trầm trầm ngủ.
Trong tay nắm dược bình vừa rồi Thẩm Băng Phong đưa, tác dụng thân thể to lớn cùng với dược lúc trước Vưu thái y cấp giống nhau. Chính là hiện tại, bản thân làm sao có tâm tình làm loại chuyện này. Nghĩ đến Thẩm Băng Phong trong lời nói:
“Hắn hiện tại có bầu không đầy bảy tháng, ngài tốt nhất thừa dịp này cùng hắn làm nhiều lần, làm mềm sản đạo. Qua mấy ngày nữa, chỉ có thể dựa vào tác dụng dược vật.”
Đem dược bình để trên bàn, Vân Kha ngồi xuống bên giường, ngơ ngác chăm chú nhìn nhìn Dạ Nhi ngủ. Sau một lúc lâu, ánh mắt lại xuống phía dưới, chuyển qua bụng của hắn. Nhìn bụng hắn, Vân Kha vô ý thức nhăn mày.
“Xảy ra chuyện gì? Sao nhíu mày ghê vậy?” Vân Dạ không biết khi nào mở mắt ra, nhìn chăm chú Vân Kha.
Lấy lại tinh thần, Vân Kha cười cười nói: “Không có gì! Gặp ngươi ngủ lâu như thế, đang suy nghĩ có nên gọi ngươi đứng lên đi tản bộ không.”
Lời này nói không lưu loát, Vân Dạ đương nhiên không tin. Thoáng nhìn dược bình trên bàn, có vài phần hiểu rõ, sợ là cùng cậu hắn nói gì đó. Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, ngày mùa hè sắc trời vẫn sớm, nhân tiện nói: “Tốt lắm, chúng ta đi tản bộ đi.”
Vân Kha dìu hắn đứng lên, lại bị hắn cười đẩy ra, “Ngươi cho ta là tàn phế sao, chẳng lẽ mọi lúc đều cần ngươi giúp!”
Nói xong chính mình chậm rãi đứng dậy đứng lên.
Hắn lời này vô tình gợi lên tâm sự Vân Kha, nhất thời trong lòng hoảng hốt. “Đừng nói bậy! Ngươi chính là mang thai, làm sao nói tàn phế!”
Vân Dạ nghe vậy trong lòng vừa động, liếc liếc mắt một cái Vân Kha
Vân Kha cũng tự biết mình lỡ lời, vội vàng đứng lên, giúp Vân Dạ chậm rãi đi ra khỏi phòng.
“Đã nhiều ngày ta thấy trong cốc phong cảnh tú lệ, không biết còn có nơi nào chưa từng đi qua.” Vân Kha tùy ý nói.
Vân Dạ trầm ngâm trong chốc lát. “Thật ra có nơi ngươi có thể chưa đi qua. Ta dẫn ngươi đi xem xem.”
Hai người đi ra khỏi Say trà cư, Phúc Khí ở phía sau muốn đuổi theo, Vân Dạ lại lạnh lùng trừng mắt liếc hắn.
Phúc Khí âm thầm nuốt nước bọt đánh ‘ực’ một cái, nghĩ đến trước đây luôn xa xa đi theo phía sau hai người, lần này lại không biết có gì không ổn. Do dự nhìn Hoàng Thượng thăm dò ý tứ, ai ngờ Vân Kha lúc này tâm sự nặng nề, căn bản không chú ý tới Phúc Khí. Bị Chiêu Dương hầu uy hiếp, Phúc khí bất đắc dĩ không dám đuổi theo, đành phải chôn chân nhìn hai người rời đi.
Hai người bước chậm đi vào bên hồ, Vân Dạ mang Vân Kha chuyển quá một cái đường mòn bí mật, theo mép hồ chậm rãi đi, bất tri bất giác đi vào hồ khác.
“Ngươi xem! Nơi đó!” Vân Dạ chỉ nơi cách đó không xa, đứng sững ở bên hồ là một tòa kiến trúc.
Vân Kha vừa thấy, liền biết là tòa tiểu thần điện.
Khắp Vân quốc, phàm là nơi có nước, đại đa số đều lập miếu cung phụng Thủy thần. Thủy thần là chủ thần Vân quốc, được hưởng tôn vinh vô thượng cùng thờ phụng. Vốn đang suy nghĩ, một mảnh khói nhẹ mênh mông trong hồ nước rộng lớn, sao không cung phụng Thủy thần, nguyên lai là ở chỗ này.
Hai người đến gần, Vân Kha trông thấy bên trong quả nhiên có một tượng Thủy thần.
“Ngươi xem Thủy thần kia giống ai?”
Vân Kha có chút khó hiểu, nhìn tượng thần kia.
“Ngươi không biết hắn rất giống ngươi sao?” Vân Dạ cười nói.
“Giống ta?” Vân Kha hiếu kỳ, buông tay nhẹ nhàng giúp Dạ Nhi ngồi xuống một hòn đá, đi về phía trước vài bước, tới trước mặt tượng thần.
Tinh tế vừa thấy, chỉ thấy thần tượng này cùng nơi khác cũng không có gì khác biệt, chính là bộ dạng tựa hồ tuổi trẻ một ít, này hai tròng mắt khảm hai khỏa ngọc lưu ly.
Vân Dạ thấy hắn còn không rõ, liền nói thẳng: “Ngươi xem hai mắt của hắn, không phải cùng ngươi giống nhau như đúc sao!”
Vân Kha nghe vậy, tái quay đầu lại nhìn kỹ, quả nhiên tượng thần ánh mắt quen quen, ngọc lưu ly đón ánh sáng lưu chuyển vẻ cùng hai tròng mắt mình có vài phần tương tự.
Vân Dạ nhìn trời chiều nhợt nhạt thản nhiên chiếu vào trên người hắn, cùng bên cạnh Thủy thần rất rõ ràng tương đối giống, tựa như Thủy thần lâm thế, trong lòng rung động, nhẹ nhàng tán thưởng.
“Ngươi có đôi mắt ngọc lưu ly giống Thủy thần mà!”
Vân Kha nhớ tới năm đó mới gặp mặt, hắn cũng tán thưởng như thế này. Nhất thời không khỏi cảm khái, năm xưa như nước, nhân sinh thay đổi. Ngay lúc đó chính mình lại có thể nào nghĩ đến cùng Dạ Nhi sẽ có hôm nay.
“Dạ Nhi…” Vân Kha mở miệng, nhưng không biết muốn nói gì.
“Ngươi đừng nói nữa.” Vân Dạ đừng dậy đi về phía trước, hơi hơi cảm thấy có chút mỏi mệt, thân mình trầm nặng, liền kéo Vân Kha cùng ngồi xuống trên cầu thang trước thần điện.
“Cậu cùng ngươi nói cái gì?”
“…” Vân Kha im lặng. Vân Dạ một tay nhẹ nhàng cầm tay hắn đặt trên bụng.
“Ngươi đang lo lắng đứa bé này?”
“Dạ Nhi, ngươi… ngươi có nghĩ tới hay không, đứa nhỏ xuất thế… Vạn nhất…” Nghĩ đến tương lai sinh sản, Vân Kha không biết như thế nào mở miệng.
Vân Dạ lặng yên không nói, tựa vào trong lòng Vân Kha
Xa xa khói nhẹ lởn vởn, ánh trời chiều dội xuống, ánh nắng hoàng hôn trên mặt hồ xích diễm như máu, mỹ lệ tận cùng, như báo trước một điềm xấu.
Thẩm Băng Phong quay đầu đi, tựa hồ cũng không đành lòng đối mặt với sắc mặt Vân Kha. Thật lâu sau sau, thở dài, ngữ khí chậm rãi.
“Hoàng Thượng không cần phản ứng như thế. Chuyện này Dạ Nhi chỉ sợ cũng đã nghĩ đến. Hắn lúc trước cố ý vì ngươi nghịch thiên thụ thai hẳn là đã có chuẩn bị như vậy. Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện hắn tốt nhất có thể bình an thuận sản. Nếu không không còn phương pháp nào khác!”
Vân Kha không biết mình làm sao trở về phòng ngủ. Trong ánh hoàng hôn, Dạ Nhi nằm trên giường trầm trầm ngủ.
Trong tay nắm dược bình vừa rồi Thẩm Băng Phong đưa, tác dụng thân thể to lớn cùng với dược lúc trước Vưu thái y cấp giống nhau. Chính là hiện tại, bản thân làm sao có tâm tình làm loại chuyện này. Nghĩ đến Thẩm Băng Phong trong lời nói:
“Hắn hiện tại có bầu không đầy bảy tháng, ngài tốt nhất thừa dịp này cùng hắn làm nhiều lần, làm mềm sản đạo. Qua mấy ngày nữa, chỉ có thể dựa vào tác dụng dược vật.”
Đem dược bình để trên bàn, Vân Kha ngồi xuống bên giường, ngơ ngác chăm chú nhìn nhìn Dạ Nhi ngủ. Sau một lúc lâu, ánh mắt lại xuống phía dưới, chuyển qua bụng của hắn. Nhìn bụng hắn, Vân Kha vô ý thức nhăn mày.
“Xảy ra chuyện gì? Sao nhíu mày ghê vậy?” Vân Dạ không biết khi nào mở mắt ra, nhìn chăm chú Vân Kha.
Lấy lại tinh thần, Vân Kha cười cười nói: “Không có gì! Gặp ngươi ngủ lâu như thế, đang suy nghĩ có nên gọi ngươi đứng lên đi tản bộ không.”
Lời này nói không lưu loát, Vân Dạ đương nhiên không tin. Thoáng nhìn dược bình trên bàn, có vài phần hiểu rõ, sợ là cùng cậu hắn nói gì đó. Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, ngày mùa hè sắc trời vẫn sớm, nhân tiện nói: “Tốt lắm, chúng ta đi tản bộ đi.”
Vân Kha dìu hắn đứng lên, lại bị hắn cười đẩy ra, “Ngươi cho ta là tàn phế sao, chẳng lẽ mọi lúc đều cần ngươi giúp!”
Nói xong chính mình chậm rãi đứng dậy đứng lên.
Hắn lời này vô tình gợi lên tâm sự Vân Kha, nhất thời trong lòng hoảng hốt. “Đừng nói bậy! Ngươi chính là mang thai, làm sao nói tàn phế!”
Vân Dạ nghe vậy trong lòng vừa động, liếc liếc mắt một cái Vân Kha
Vân Kha cũng tự biết mình lỡ lời, vội vàng đứng lên, giúp Vân Dạ chậm rãi đi ra khỏi phòng.
“Đã nhiều ngày ta thấy trong cốc phong cảnh tú lệ, không biết còn có nơi nào chưa từng đi qua.” Vân Kha tùy ý nói.
Vân Dạ trầm ngâm trong chốc lát. “Thật ra có nơi ngươi có thể chưa đi qua. Ta dẫn ngươi đi xem xem.”
Hai người đi ra khỏi Say trà cư, Phúc Khí ở phía sau muốn đuổi theo, Vân Dạ lại lạnh lùng trừng mắt liếc hắn.
Phúc Khí âm thầm nuốt nước bọt đánh ‘ực’ một cái, nghĩ đến trước đây luôn xa xa đi theo phía sau hai người, lần này lại không biết có gì không ổn. Do dự nhìn Hoàng Thượng thăm dò ý tứ, ai ngờ Vân Kha lúc này tâm sự nặng nề, căn bản không chú ý tới Phúc Khí. Bị Chiêu Dương hầu uy hiếp, Phúc khí bất đắc dĩ không dám đuổi theo, đành phải chôn chân nhìn hai người rời đi.
Hai người bước chậm đi vào bên hồ, Vân Dạ mang Vân Kha chuyển quá một cái đường mòn bí mật, theo mép hồ chậm rãi đi, bất tri bất giác đi vào hồ khác.
“Ngươi xem! Nơi đó!” Vân Dạ chỉ nơi cách đó không xa, đứng sững ở bên hồ là một tòa kiến trúc.
Vân Kha vừa thấy, liền biết là tòa tiểu thần điện.
Khắp Vân quốc, phàm là nơi có nước, đại đa số đều lập miếu cung phụng Thủy thần. Thủy thần là chủ thần Vân quốc, được hưởng tôn vinh vô thượng cùng thờ phụng. Vốn đang suy nghĩ, một mảnh khói nhẹ mênh mông trong hồ nước rộng lớn, sao không cung phụng Thủy thần, nguyên lai là ở chỗ này.
Hai người đến gần, Vân Kha trông thấy bên trong quả nhiên có một tượng Thủy thần.
“Ngươi xem Thủy thần kia giống ai?”
Vân Kha có chút khó hiểu, nhìn tượng thần kia.
“Ngươi không biết hắn rất giống ngươi sao?” Vân Dạ cười nói.
“Giống ta?” Vân Kha hiếu kỳ, buông tay nhẹ nhàng giúp Dạ Nhi ngồi xuống một hòn đá, đi về phía trước vài bước, tới trước mặt tượng thần.
Tinh tế vừa thấy, chỉ thấy thần tượng này cùng nơi khác cũng không có gì khác biệt, chính là bộ dạng tựa hồ tuổi trẻ một ít, này hai tròng mắt khảm hai khỏa ngọc lưu ly.
Vân Dạ thấy hắn còn không rõ, liền nói thẳng: “Ngươi xem hai mắt của hắn, không phải cùng ngươi giống nhau như đúc sao!”
Vân Kha nghe vậy, tái quay đầu lại nhìn kỹ, quả nhiên tượng thần ánh mắt quen quen, ngọc lưu ly đón ánh sáng lưu chuyển vẻ cùng hai tròng mắt mình có vài phần tương tự.
Vân Dạ nhìn trời chiều nhợt nhạt thản nhiên chiếu vào trên người hắn, cùng bên cạnh Thủy thần rất rõ ràng tương đối giống, tựa như Thủy thần lâm thế, trong lòng rung động, nhẹ nhàng tán thưởng.
“Ngươi có đôi mắt ngọc lưu ly giống Thủy thần mà!”
Vân Kha nhớ tới năm đó mới gặp mặt, hắn cũng tán thưởng như thế này. Nhất thời không khỏi cảm khái, năm xưa như nước, nhân sinh thay đổi. Ngay lúc đó chính mình lại có thể nào nghĩ đến cùng Dạ Nhi sẽ có hôm nay.
“Dạ Nhi…” Vân Kha mở miệng, nhưng không biết muốn nói gì.
“Ngươi đừng nói nữa.” Vân Dạ đừng dậy đi về phía trước, hơi hơi cảm thấy có chút mỏi mệt, thân mình trầm nặng, liền kéo Vân Kha cùng ngồi xuống trên cầu thang trước thần điện.
“Cậu cùng ngươi nói cái gì?”
“…” Vân Kha im lặng. Vân Dạ một tay nhẹ nhàng cầm tay hắn đặt trên bụng.
“Ngươi đang lo lắng đứa bé này?”
“Dạ Nhi, ngươi… ngươi có nghĩ tới hay không, đứa nhỏ xuất thế… Vạn nhất…” Nghĩ đến tương lai sinh sản, Vân Kha không biết như thế nào mở miệng.
Vân Dạ lặng yên không nói, tựa vào trong lòng Vân Kha
Xa xa khói nhẹ lởn vởn, ánh trời chiều dội xuống, ánh nắng hoàng hôn trên mặt hồ xích diễm như máu, mỹ lệ tận cùng, như báo trước một điềm xấu.
Danh sách chương