“Lâm Kỳ!”
“Dạ! Thiếu chủ!”
“Ta muốn đi tìm vài thứ, đỡ ta đi Thần Tinh các.” Vân Dạ buông bản đồ trong tay, muốn đứng dậy.
“Này… Này…. Thiếu chủ! Cốc chủ đã giao đãi, bảo ngài phải ở ‘Say trà cư’ hảo hảo nghỉ ngơi.” Lâm Kỳ hoảng thần bước lên phía trước nói.
Vân Dạ lạnh lùng trừng hắn một cái. “Ta muốn đi đâu còn chưa tới phiên ngươi tới quản! Giúp ta đứng lên!”
Lâm Kỳ không có biện pháp, bất đắc dĩ đành phải giúp Vân Dạ chậm rãi đứng dậy.
Nhược chờ Võ Lương Từ bọn họ công phá Hàm Quan tiến vào hoàng thành Viêm quốc, không biết còn phải chờ bao lâu. Vân Dạ cảm thấy không kiên nhẫn, hận không thể là chính mình nắm giữ ấn soái ra trận. Vân Dạ cúi đầu nhìn thoáng qua bộ dáng chính mình, trong lòng thầm hận, thật sự cái dạng này làm sao đi được.
Hiện tại không còn phương pháp nào khác, đành phải tự mình tìm cách, xem cha mẹ ở Thần Tinh các lưu lại gì có thể hay không trợ giúp cho trận chiến, hy vọng có thể khiến Vân Kha nhanh chóng đánh hạ Viêm quốc, mau mau trở lại.
Vân Kha đứng trên núi cao đối diện Hàm Quan, nhìn toàn bộ địa thế. Võ Lương Từ và Phúc Khí đi theo phía sau.
“Hoàng Thượng, ” Võ Lương Từ tiến lên từng bước, đứng bên cạnh Vân Kha, tay chỉ về hướng Hàm Quan nói: “Viêm quốc hiển nhiên đã tính toán ‘ăn cả ngã về không’, đem tất cả binh lực dựa theo trận hình mà sắp xếp, đại đội phần đuôi từ bộ binh trấn áp, hai bên sườn có dấu kị binh nhẹ. Một khi quân sĩ bên ta tiến lên công phá thành, bọn họ liền từ hai bên đánh bất ngờ. Bọn họ có lợi thế địa hình, chúng ta tìm không thấy nên phản công từ nơi nào.”
Vân Kha lẳng lặng chăm chú nhìn phía trước, đoán không ra suy nghĩ điều gì.
Võ Lương Từ trộm nhìn Vân Kha một cái, thấy hắn vẻ mặt túc mục (nghiêm túc), dáng vẻ uy nghiêm.
Hoàng Thượng năm ngày trước cùng đại thần quan đến Hàm Quan, lúc ấy mọi người trong doanh trướng vẫn đang suy nghĩ biện pháp khắc phục khó khăn chiến đấu mà không thể phản công. Hoàng Thượng vẫn chưa nói điều gì, tin tức hắn ngự giá tới tạm thời bị phong tỏa. Thế nên đại quân chỉ tưởng có mình đại thần quan Thủy thần điện tự mình đến vì bọn họ cầu phúc, mỗi người đều phấn chấn không thôi.
“Đã tấn công quá mấy lần?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, ba lượt.” Võ Lương Từ hơi cảm thấy hổ thẹn. Năm đó Vân quốc đệ nhất võ tướng Vân Hạo từng công phá Hàm Quan chỉ dùng một tháng công phu. Sau Viêm chủ cầu hòa, đưa đầu thái tử Quân Chính Liêm của Nam Hải quốc và cắt một số đất lớn Vân quốc mới lui binh. Chính là khi đó lại không nghĩ rằng Viêm quốc rắp tâm hại người, phái thích khách ám sát Tiên đế.
Vân Kha nhìn vẻ mặt Võ Lương Từ, an ủi: “Ngươi không cần hổ thẹn! Việc Hàm Quan năm đó bị phá, Viêm quốc khắc cốt ghi tâm, nhiều năm qua không ngừng sửa chữa, sớm đã cùng năm đó đệ nhất võ tướng Vân Hạo mang binh công phá thành không còn giống nhau. Viêm quốc sẽ không tái làm cho người ta dễ dàng đánh vào. Ngươi trong một tháng từ biên cảnh đại phá tam quân tấn công đến tận đây, Viêm quốc đã là ‘nỏ mạnh hết đà’. Ba lượt công thành cũng tổn thất không nhỏ, điều đó cũng khó làm được. Trẫm vẫn chưa khen thưởng ngươi “
Võ Lương Từ nghe xong cảm kích vạn phần, chỉ cảm thấy lúc này chính là vì Hoàng Thượng chết cũng nguyện ý. Thầm hạ quyết tâm, trong tháng này vô luận như thế nào cũng phải hạ thành Hàm Quan.
Vân Kha nhìn ra tâm tư của hắn, nói: “Ngươi không cần lo lắng. Đợi mấy ngày nữa chúng ta nhìn xem tình thế rồi nói sau.” Nói rồi xoay người xuống núi.
Vân Kha tuy rằng miệng nói thoải mái, nhưng trong lòng cũng trầm nặng, chỉ có vẻ ngoài bình tĩnh mà thôi.
Trở lại doanh trướng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi Phúc Khí: “Phong Cực an bài thế nào?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hắn tự nguyện đi đội tiên phong.”
Vân Kha gật gật đầu. “Hắn nguyên là nhất phẩm giáo vệ, điều đi tiên phong cũng coi như hợp tâm ý hắn.”
Trong lều ở chính giữa là bản đồ địa thế bắt chước Hàm Quan, Vân Kha nhìn bản đồ, mày nhíu lại.
Mười bốn năm trước nghĩa huynh mang binh đánh vào Hàm Quan, Viêm quốc tiến hành nhiều lần đại quy mô sửa chữa, tái không thể cùng so sánh với trước kia. Bất quá Vân Kha tin trên đời này không có chuyện có cổng thành nào mà không thể công phá, chẳng qua là chưa tìm được phương pháp thích hợp cùng thời cơ thích hợp.
Ngón tay khinh gõ trên bàn, Vân Kha ngưng thần suy tư. Võ Lương Từ đột nhiên tiến vào: “Hoàng Thượng, vừa rồi bên ngoài có người trình lên khối long quyết ngọc bội này cầu kiến bổn soái, thần thấy khối ngọc bội này là vật phẩm Hoàng Thượng khâm ban, cho nên đặc biệt thỉnh Hoàng Thượng xem qua.”
Vân Kha nhìn nhìn khối long quyết ngọc bội kia, cảm thấy kinh nghi (kinh ngạc+nghi hoặc).
“Có mấy người tới? Bộ dáng ra sao?”
“Thần chưa gặp họ, nghe bẩm báo nói là hai người.”
“Để bọn họ tiến vào!”
Một lát sau, hai người binh vệ dưới sự hướng dẫn của lính tráng đi vào trướng. Bọn họ vốn tính toán cầu kiến Võ Lương Từ, ai ngờ ở trong trướng nhìn thấy đương triều Hoàng Thượng, cả hai chấn động, song song quỳ xuống.
Vân Kha mỉm cười, nói: “Đồ tướng quân, Thương Nghi, đã lâu không gặp!”
“Dạ! Thiếu chủ!”
“Ta muốn đi tìm vài thứ, đỡ ta đi Thần Tinh các.” Vân Dạ buông bản đồ trong tay, muốn đứng dậy.
“Này… Này…. Thiếu chủ! Cốc chủ đã giao đãi, bảo ngài phải ở ‘Say trà cư’ hảo hảo nghỉ ngơi.” Lâm Kỳ hoảng thần bước lên phía trước nói.
Vân Dạ lạnh lùng trừng hắn một cái. “Ta muốn đi đâu còn chưa tới phiên ngươi tới quản! Giúp ta đứng lên!”
Lâm Kỳ không có biện pháp, bất đắc dĩ đành phải giúp Vân Dạ chậm rãi đứng dậy.
Nhược chờ Võ Lương Từ bọn họ công phá Hàm Quan tiến vào hoàng thành Viêm quốc, không biết còn phải chờ bao lâu. Vân Dạ cảm thấy không kiên nhẫn, hận không thể là chính mình nắm giữ ấn soái ra trận. Vân Dạ cúi đầu nhìn thoáng qua bộ dáng chính mình, trong lòng thầm hận, thật sự cái dạng này làm sao đi được.
Hiện tại không còn phương pháp nào khác, đành phải tự mình tìm cách, xem cha mẹ ở Thần Tinh các lưu lại gì có thể hay không trợ giúp cho trận chiến, hy vọng có thể khiến Vân Kha nhanh chóng đánh hạ Viêm quốc, mau mau trở lại.
Vân Kha đứng trên núi cao đối diện Hàm Quan, nhìn toàn bộ địa thế. Võ Lương Từ và Phúc Khí đi theo phía sau.
“Hoàng Thượng, ” Võ Lương Từ tiến lên từng bước, đứng bên cạnh Vân Kha, tay chỉ về hướng Hàm Quan nói: “Viêm quốc hiển nhiên đã tính toán ‘ăn cả ngã về không’, đem tất cả binh lực dựa theo trận hình mà sắp xếp, đại đội phần đuôi từ bộ binh trấn áp, hai bên sườn có dấu kị binh nhẹ. Một khi quân sĩ bên ta tiến lên công phá thành, bọn họ liền từ hai bên đánh bất ngờ. Bọn họ có lợi thế địa hình, chúng ta tìm không thấy nên phản công từ nơi nào.”
Vân Kha lẳng lặng chăm chú nhìn phía trước, đoán không ra suy nghĩ điều gì.
Võ Lương Từ trộm nhìn Vân Kha một cái, thấy hắn vẻ mặt túc mục (nghiêm túc), dáng vẻ uy nghiêm.
Hoàng Thượng năm ngày trước cùng đại thần quan đến Hàm Quan, lúc ấy mọi người trong doanh trướng vẫn đang suy nghĩ biện pháp khắc phục khó khăn chiến đấu mà không thể phản công. Hoàng Thượng vẫn chưa nói điều gì, tin tức hắn ngự giá tới tạm thời bị phong tỏa. Thế nên đại quân chỉ tưởng có mình đại thần quan Thủy thần điện tự mình đến vì bọn họ cầu phúc, mỗi người đều phấn chấn không thôi.
“Đã tấn công quá mấy lần?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, ba lượt.” Võ Lương Từ hơi cảm thấy hổ thẹn. Năm đó Vân quốc đệ nhất võ tướng Vân Hạo từng công phá Hàm Quan chỉ dùng một tháng công phu. Sau Viêm chủ cầu hòa, đưa đầu thái tử Quân Chính Liêm của Nam Hải quốc và cắt một số đất lớn Vân quốc mới lui binh. Chính là khi đó lại không nghĩ rằng Viêm quốc rắp tâm hại người, phái thích khách ám sát Tiên đế.
Vân Kha nhìn vẻ mặt Võ Lương Từ, an ủi: “Ngươi không cần hổ thẹn! Việc Hàm Quan năm đó bị phá, Viêm quốc khắc cốt ghi tâm, nhiều năm qua không ngừng sửa chữa, sớm đã cùng năm đó đệ nhất võ tướng Vân Hạo mang binh công phá thành không còn giống nhau. Viêm quốc sẽ không tái làm cho người ta dễ dàng đánh vào. Ngươi trong một tháng từ biên cảnh đại phá tam quân tấn công đến tận đây, Viêm quốc đã là ‘nỏ mạnh hết đà’. Ba lượt công thành cũng tổn thất không nhỏ, điều đó cũng khó làm được. Trẫm vẫn chưa khen thưởng ngươi “
Võ Lương Từ nghe xong cảm kích vạn phần, chỉ cảm thấy lúc này chính là vì Hoàng Thượng chết cũng nguyện ý. Thầm hạ quyết tâm, trong tháng này vô luận như thế nào cũng phải hạ thành Hàm Quan.
Vân Kha nhìn ra tâm tư của hắn, nói: “Ngươi không cần lo lắng. Đợi mấy ngày nữa chúng ta nhìn xem tình thế rồi nói sau.” Nói rồi xoay người xuống núi.
Vân Kha tuy rằng miệng nói thoải mái, nhưng trong lòng cũng trầm nặng, chỉ có vẻ ngoài bình tĩnh mà thôi.
Trở lại doanh trướng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi Phúc Khí: “Phong Cực an bài thế nào?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hắn tự nguyện đi đội tiên phong.”
Vân Kha gật gật đầu. “Hắn nguyên là nhất phẩm giáo vệ, điều đi tiên phong cũng coi như hợp tâm ý hắn.”
Trong lều ở chính giữa là bản đồ địa thế bắt chước Hàm Quan, Vân Kha nhìn bản đồ, mày nhíu lại.
Mười bốn năm trước nghĩa huynh mang binh đánh vào Hàm Quan, Viêm quốc tiến hành nhiều lần đại quy mô sửa chữa, tái không thể cùng so sánh với trước kia. Bất quá Vân Kha tin trên đời này không có chuyện có cổng thành nào mà không thể công phá, chẳng qua là chưa tìm được phương pháp thích hợp cùng thời cơ thích hợp.
Ngón tay khinh gõ trên bàn, Vân Kha ngưng thần suy tư. Võ Lương Từ đột nhiên tiến vào: “Hoàng Thượng, vừa rồi bên ngoài có người trình lên khối long quyết ngọc bội này cầu kiến bổn soái, thần thấy khối ngọc bội này là vật phẩm Hoàng Thượng khâm ban, cho nên đặc biệt thỉnh Hoàng Thượng xem qua.”
Vân Kha nhìn nhìn khối long quyết ngọc bội kia, cảm thấy kinh nghi (kinh ngạc+nghi hoặc).
“Có mấy người tới? Bộ dáng ra sao?”
“Thần chưa gặp họ, nghe bẩm báo nói là hai người.”
“Để bọn họ tiến vào!”
Một lát sau, hai người binh vệ dưới sự hướng dẫn của lính tráng đi vào trướng. Bọn họ vốn tính toán cầu kiến Võ Lương Từ, ai ngờ ở trong trướng nhìn thấy đương triều Hoàng Thượng, cả hai chấn động, song song quỳ xuống.
Vân Kha mỉm cười, nói: “Đồ tướng quân, Thương Nghi, đã lâu không gặp!”
Danh sách chương