Vân Kha giúp Dạ Nhi uống ngay vài hớp nước súp, dìu hắn nằm quay về trên giường.

“Hoàng Thượng! Ngài tốt nhất ly thuê phòng, ra bên ngoài nghỉ ngơi một chút.” Thẩm Băng Phong đột nhiên nói.

“Cái gì!?” Vân Kha kinh ngạc ngẩng đầu. Bây giờ là loại thời điểm nào, Thẩm Băng Phong tài năng đầy mình sao ở thời khắc này để mình rời đi Dạ Nhi. Tuy rằng Vân Kha quả thật cảm giác mình có chút choáng váng khó nhịn, chứng khí hư vô lực, nhưng thống khổ này sao có thể so sánh cùng Dạ Nhi.

“Không! Ta phải ở lại chỗ này cùng Dạ Nhi.”

Vân Dạ ngã xuống giường thở gấp.

“Hoàng Thượng, lấy tình huống Vân Dạ trước mắt thai nhi tạm thời không thể xuống dưới. Thẩm mỗ muốn dùng những phương pháp khác, nếu chẳng may va chạm long thể thật sự không ổn! Hơn nữa Thẩm mỗ cũng không muốn người ở bên cạnh quấy rầy. Thỉnh ngài rời đi!” Thẩm Băng Phong ngữ khí kiên định, ngôn từ không để hắn từ chối.

Vân Kha không biết hắn phải làm gì. Hiện tại hắn không muốn rời đi, nắm thật chặt tay Vân Dạ.

Vân Dạ tuy rằng đau đến toàn thân thỉnh thoảng lại co rút nhưng ý thức vẫn thập phần rõ ràng. Hắn biết mình đã chịu như thế lâu, đứa nhỏ còn không có dấu hiệu đi ra, nếu tình trạng tiếp tục vậy nữa sẽ thập phần nguy hiểm. Vân Dạ tinh thông y đạo, lại sớm nghiên cứu quá tình huống nam tử chu huyết sinh sản, đã sớm hiểu được cậu phải làm gì.

Vân Dạ trong lòng có chút phát run.

Nếu là trước kia hắn tự cho mình chịu được. Nhưng khi đã trải qua hai ngày đau bụng sinh này, hắn đã bị loại đau đớn sống không bằng chết này tra tấn đến không còn chút khí lực nào. Hắn không biết mình còn có thể hay không chống đỡ thêm nữa.

Lại một trận đau đớn kéo tới, Vân Dạ dùng sức kéo bố khăn, mỏng manh rên rỉ.

“Dạ Nhi!” Vân Kha hoàng sợ nhìn hắn. Khuôn mặt tuổi trẻ tuấn mỹ bởi vì đau đớn thỉnh thoảng lại vặn vẹo, đôi môi sớm bị cắn xuất hiện vết máu nhè nhẹ. Vân Kha đau lòng hận không thể đem toàn bộ lực lượng mình cho hắn.

“Vân… Vân Kha… Ngươi…. Ngươi đi ra ngoài đi! Ân….. A…” Vân Dạ yếu ớt run rẩy đối Vân Kha nói. Hắn không muốn Vân Kha nhìn thấy bộ dáng khi mình chật vật nhất, thống khổ nhất. Hắn biết kế tiếp đợi chờ mình là sự tình tàn khốc. Hắn không muốn để Vân Kha đến lúc đó nhìn thấy hình ảnh yếu đuối, bất lực của mình. Huống chi Vân Kha hiện tại thân thể dường như cũng phi thường không tốt. Hắn tình nguyện chính mình đau chết cũng không hy vọng Vân Kha có gì không hay xảy ra.

Vân Kha nhìn bụng Vân Dạ cao cao hở ra, có thể thấy được bên trong thai nhi mấp máy rõ ràng, nó thỉnh thoảng lại đá bụng Vân Dạ một cái giống như hận không thể phá bụng mà ra. Vân Kha đột nhiên nhớ tới Thẩm Băng Phong từng nói qua cho hắn, có chút sáng tỏ hắn sẽ đối Dạ Nhi làm gì.

Vân Kha muốn ôm chặt lấy Dạ Nhi, rồi lại cảm thấy được hắn hiện tại yếu ớt mình dùng một chút lực sẽ làm hắn đau, chỉ nhẹ nhàng ôm hắn. Cả người cũng toát ra mồ hôi lạnh.

Nếu nhất định phải dùng phương pháp tàn nhẫn như thế mới có thể có được đứa bé này, Vân Kha hy vọng nó căn bản chưa từng tồn tại.

“Dạ Nhi! Kiên cường chút! Ngươi sẽ không có việc gì!”

“… Vân Kha…ngươi… ngươi đi ra ngoài… Ta…Ta không muốn để ngươi nhìn…ách…”

Nhìn Vân Dạ đau đớn, Vân Kha trong lòng từ chối hồi lâu, cuối cùng run rẩy ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói:

“Dạ Nhi! Ngươi nhất định phải bình an! Ta ở bên ngoài chờ ngươi!”

Hắn cả đời chưa từng làm trái tâm ý Dạ Nhi dù lớn dù nhỏ. Nếu hắn mở miệng bảo mình rời đi, không muốn để mình nhìn thấy bộ dáng hắn chật vật, như vậy Vân Kha liền rời đi.

Vân Kha không biết mình là như thế nào buông ra tay Dạ Nhi. Hắn cước bộ hỗn độn, toàn thân toan nặng, cũng không biết là lúc nào bị Lâm Kỳ mang ra ngoài cửa. Vân Kha chỉ cảm thấy đầu mình ong ong đau, bên tai từng trận ù tai nhưng tâm mới là đau nhất là.

“Hoàng Thượng!? Hoàng Thượng!?”

Vân Kha khôi phục thần chí, mới phát hiện mình tựa hồ mất ý thức hôn mê một thời gian ngắn.

“Ta xảy ra chuyện gì?… Dạ Nhi! …. Dạ Nhi thế nào?” Vân Kha kích động muốn đứng lên, trước mắt một mảnh mắt hoa.

Vân Ly vội vàng đỡ lấy hắn nói: “Chiêu Dương hầu còn ở bên trong. Tình hình vẫn không chuyển biến!”

Vân Kha ngồi ở tháp thượng ngoại thất, sắc mặt tái nhợt, nhìn Vân Ly hỏi: “Ta đi ra đã bao lâu? Hiện tại là canh giờ nào?”

“Ngài đi ra không đến nửa canh giờ, hiện tại đã qua giờ Thân.” Vân Ly lấy quá một chén không biết là chứa thứ gì, “Hoàng Thượng, ngài một ngày không ăn gì, uống chút cháo đi.”

Vân Kha run rẩy nhận lấy, mất hồn mất vía ăn hai thìa, quả thực không biết đang mình ở làm cái gì, đang ăn cái gì.

Đột nhiên, trong nội thất lý truyền đến một tiếng kêu mỏng manh. Vân Kha nhẹ buông tay, cháo bát đổ nghiêng trên mặt đất.

Vân Dạ mồ hôi đầm đìa, miệng cắn chặt khăn, nghẹn ngào, thở gấp. Đây là Thẩm Băng Phong sợ hắn đau quá mà cắn phải lưỡi, đành nhét một chiếc khăn vào miệng hắn

Thẩm Băng Phong hai tay không chút lưu tình đè bụng hắn, giúp thai vị đi xuống.

“Ngô ách… Ách…” Vân Dạ càng không ngừng lắc lắc đầu, miệng phát ra tiếng rên rỉ, thỉnh thoảng nâng lên thân, chống cự đau đớn khôn cùng.

Vì sợ không để hắn phản kháng mà lộng thương chính mình, Thẩm Băng Phong đã đem hai tay hắn trói lên đầu giường.

Cuối cùng, thai nhi đã đến chỗ xương chậu lại vì quá hẹp mà không thể đi ra.

Thẩm Băng Phong nhìn bên ngoài sắc trời đã gần đến chạng vạng, Vân Dạ thời gian không nhiều lắm. Nước ối đã ở vừa rồi do đè bụng hắn cơ hồ đã lưu hết.

Thẩm Băng Phong trên trán cũng chảy ra mồ hôi. Hắn đối Lâm Kỳ ý bảo một chút, lấy tình huống hiện tại, không thể không làm như vậy.

Vân Dạ đã hoàn toàn không còn cảm giác bốn phía ở phát sinh điều gì. Đầu óc hắn đã muốn bắt đầu hôn mê, suy nghĩ dần dần hỗn độn, không biết bay tới phương nào…

Đột nhiên, một cơn đau không thể dùng lời nói diễn tả được, không hề chuẩn bị trước, cảm giác vỡ vụn đau nhức kéo hắn tỉnh lại từ cơn mê.

“A!”

Vân Dạ kêu thảm một tiếng, cố gắng khởi động thân mình, ánh mắt mở lớn, toàn thân cứng còng một lát rồi hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Vân Kha nhảy dựng lên, liều lĩnh chạy vào nội thất.

“Dạ Nhi! Dạ Nhi! Buông! Buông! Các ngươi dám ngăn cản trẫm! Các ngươi không muốn sống nữa sao! Tránh ra! Tránh ra!” Vân Kha gần như đánh mất lý trí kêu to, liều mạng phải thoát khỏi ngăn trở của Vân Ly và Đồng Khu.

Một tiếng kêu thảm kia của Dạ Nhi cùng đau đớn lúc trước bất đồng. Đó là một tiếng áp lực từ sâu trong theo yết hầu phát ra, đau đớn thập phần rõ ràng! Vân Kha ở ngoài cửa nghe Vân Dạ lúc cao lúc thấp kêu đau một ngày, trong lòng run sợ. Chính là vừa rồi kia một tiếng như thế thảm thiết, như thế vang dội, Vân Kha có thể cảm giác được đến Vân Dạ lúc ấy có bao nhiêu đau! Vân Kha lúc này gần như phát điên.

“Các ngươi dám can đảm ngăn cản trẫm! Cẩu nô tài! Trẫm phải giết cửu tộc các ngươi! Tránh ra! Các ngươi dám ngăn cản trẫm! Các ngươi cũng dám ngăn cản trẫm! Trẫm muốn giết các ngươi! Dạ Nhi! Dạ Nhi!”

Vân Kha thân thể suy yếu, tay chân vô lực, như thế nào có thể thoát ra khỏi ngăn trở của Đồng Khu, Bách Tùng. Vẻ mặt hắn kích động, tâm trí điên cuồng, lại lấy đế vương tôn sư ép buộc, thật làm cho bọn Đồng Khu khó xử.

Hoàng Thượng sau cơn sốt lẽ ra mặt có chút tái nhợt nhưng giờ lại đỏ ửng không giống bình thường, Vân Ly không khỏi cảm thấy cả kinh, thầm kêu không ổn.

Phúc Khí buổi trưa cũng đã đuổi tới, Hoàng Thượng đi ra liền vẫn ở tại bên người, mà Hoàng Thượng không hề phát giác. Lúc này mắt thấy Hoàng Thượng tình thế không ổn, đại thần quan cũng hốt hoảng luống cuống, không khỏi cắn răng một cái, lớn gan tiến lên, nhắm ngay thụy huyệt Hoàng Thượng, một chưởng bổ xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện