Phúc Khí chi chương(fanfic)

Tác giả:akiratieuthu



Phúc Khí chi chương

Từ khi biết nhận thức ,ta đã là một tiểu khất cái trên đường . Trong trí nhớ của ta ,để có thể sinh tồn ,ta có thể làm mọi thứ … trộm tiền ,trộm thức ăn ,giành thức ăn với đám trẻ ăn xin .

Không có một bữa ăn no đúng nghĩa .Sống trong ngôi miếu đổ nát ,mùa đông thì lạnh thấu xương ,mùa hè thì nóng như đổ lửa ,hễ mưa thì dột .Không cha ,không mẹ ,nhưng ta chưa từng than trách ông trời .

Có một lần ta vì quá đói ta ăn trộm một cái màn thầu ,bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết. Bị người ta đánh ta vẫn cứ ăn .Bởi vì ta đói ,ta chỉ biết làm theo bản năng.

-Hừ! dám trộm màn thầu của ta ! Chán sống rồi hả !

_Ta phải đánh gãy tay ngươi !

_Lại vẫn còn dám ăn ?



Cứ mỗi câu nói ,họ lại đánh ta một cái .Tay ,chân ,toàn thân ta đầy máu …

_Dừng tay !

.Bỗng nhiên có tiếng người la lên khiến tất cả mọi người chú ý mà quay đầu lại .Đó là một người trung niên ,mặc quần áo rất đẹp .Nhìn qua ta cũng bết đây là người phú quí .

_Cái màn thâu đó bao nhiêu ? ta trả cho ngươi .

_Đại hiêp à ! Chuyện hắn liên quan gì tới ngươi ? Chuyện ở đây không phải chỉ đơn giản là một cái màn thầu !Aaaaaaaa!



Người đại hiệp kia sắc mặt không đổi , động tác nhanh như chớp ,vặn tay chủ của hàng ra sau !

_Ta không muốn nhiều lời !

_ A…năm ….năm đồng .

_Tiền của ngươi đây !



Người thiếu hiệp nhanh chóng đến gần ôm lấy ta hỏi :

_Ngươi …có muốn đi theo ta không? Toàn thân đau đớn nhưng ánh mắt ta mở lớn ,nhìn người đó trân trối mắt người nọ .Ta tuy không hiểu nhưng ta cảm thấy nếu đi theo người này ,sau này ta không phải sống trong ngôi miếu đổ nát kia nữa ,sau này ta không phải đói khát nữa.Ta sẽ không phải giành giật miếng ăn với đám trẻ ăn xin giống ta.Ta sẽ không phải đi trộm thức ăn . Hơn nữa ta là một tiểu khất cái ,không có gì để mất .Ta gật đầu .Lúc đó ta không biết ,cái gật đầu đó vĩnh viễn thay đổi cuộc sống của ta .

-Hảo !

******************

Vì đau đớn mà ta ngất đi .Khi ta tỉnh lại là ở một nơi xa lạ .

Cố gắng mở mắt ,xung quanh là rất nhiều đứa trẻ .



-A! Lao thúc !Hắn tỉnh rồi !

Một người chạy nhanh từ cửa vào .Lao thúc ? Là vị đại hiệp đã cứu ta .

_Tỉnh? Ngươi ngủ mất một ngày rồi ,có đói không ?

Bụng kêu một trận như trống vang.Ta đỏ mặt xấu hổ cúi gằm xuống .Cả Lao thúc và bọn trẻ xung quanh cười lớn .

_ Ngươi tên gì ? Lao thúc hỏi

_ Ta …ta không có tên !

_Vậy ta đặt tên cho ngươi được không ? Lao thúc ánh mắt như sao

_Gọi là Tiểu Thường đi .Thế nào ?



Ta gật đầu ! Ta lần đầu tiên có tên . Ta không hiểu ý nghĩa của nó . Nhưng mà ta rất vui ! Mỗi khi ta trộm thức ăn ,mọi người gọi ta là đồ chết tiệt ,vương bát đản …nhưng tự ta biết đó không phải tên một người .

Ta nhìn kĩ xung quanh .Ở đây có gần 20 đứa trẻ ,cả lớn và nhỏ tuổi hơn ta . Ta đoán có lẽ bọn họ cũng giống ta ,được Lao thúc nhặt về .

_Được rồi ! Tất cả lại đây !Ta muốn nói rõ một lần nữa .Tất cả các ngươi ở đây đều là những đứa trẻ mang huyết mạch chu huyết .Ở đây ,thân phận các ngươi là như nhau .Sau này ,nếu ai được chủ tử chọn ,đó là phúc phận của người đó . Các ngươi phải cố gắng rèn luyện để xứng đáng hầu hạ chủ tử .Rõ chưa ?

_Rõ !

Tiếng tất cả bọn trẻ con đều vang lên ,trừ ta .Ta không rõ !

Thấy ta nhíu mày ,Lao thúc cười cười bảo .

_Tiểu Thường chưa hiểu cũng không sao !Sau này sẽ hiểu .

Đột nhiên Lao thúc thay đổi khẩu khí

_Tất cả mọi người về phòng của mình đi !

Bọn trẻ nhanh chóng đi ra ngoài ,chỉ còn lại ta và Lao thúc .

_Tiểu Thường !Sau này đây là phòng của ngươi ! Cứ nghỉ ngơi trước đi .

Lao thúc ra khỏi phòng .Chỉ còn lại một mình ta .Ta vẫn không hiểu .Vẫn là mệt mỏi ,ta trèo lên giường nằm . Giường rất lớn , chăm đệm rất đẹp, rất thơm. Ta vùi mặt vào gối ,hít một hơi thật sâu rồi an tâm mà ngủ .

Sau đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của ta .Ta không còn phải đói ,không còn phải mặc quần áo rách nát ,cũng không phải ngủ ở ngôi miếu ẩm thấp dột nát nữa .

Ta được đi học . Ta chưa bao giờ tưởng tượng quá mình có thể đi học . Khi ta viết nét bút đầu tiên ,ta vui gần như muốn khóc .Ta được dạy rất nhiều thứ .Ta biết được về lịch sử các đời Hoàng đế . Ta được học cả y thuật .Sau ,ta còn biết được chu huyết huyết mạch là dòng máu Thuỷ thần bạn tặng ,có tác dụng như thế nào . A! Vậy ra đó là lí do ngày đó Lao thúc nhặt ta ! Sau ta ,cũng có vài đứa trẻ nữa .

Bọn trẻ chúng ta gần như sống tách biệt .Mỗi người một phòng .Chỉ khi đi học mới gặp nhau mà ai cũng nghiêm túc học tập .Ai cũng cố gắng học ,cả văn lẫn võ ,vì mong muốn được chủ tử chọn .Ta chưa bao giờ gặp quá vị chủ tử đó ,hẳn nhiên đó là người không tầm thường đi .

Những ngày như thế cứ trôi qua . Cho tới một buổi tối ,Lao thúc cho gọi tất cả bọn trẻ chúng ta tới . Ở đó ,ngoài Lao thúc ra còn có hai người khác . Một người cao lớn ,mặc hoàng bào .Ngũ quan xinh đẹp , mày kiếm ,khí chất cao sang .Còn một người khác ,nói đúng hơn ,là đứa trẻ khoảng hơn 10 tuổi ,tuổi cũng chỉ tương tự như ta, vẻ ngoài với người cao lớn kia giống nhau tới 8 phần . Ánh mắt đứa trẻ này rất đẹp.Trong buổi tối đó ,ta thấy được mặt trăng khuyết ngưng tụ trong đôi mắt kia .Ta nhìn không nỡ chớp mắt

_To gan ! Gặp Hoàng …

_Không cần đa lễ ! Lao thúc còn chưa nói xong người mặc hoàng bào khoát tay nói trước. Giọng người này trầm ấm ,rất dễ nghe .



_Kha nhi! Con chọn một người đi !

Có lẽ tất cả đều cảm nhận được đây là vị chủ tử mà tất cả đang ra sức học tập, vì chủ tử cống hiến . Tất cả bon trẻ ở đó không ai bảo ai ,đều mang ánh mắt chờ mong ,trừ ta ,vì ta vẫn còn bị cuốn hút bởi đôi mắt kia .

Hắn quét mắt tất cả trong phòng ,bắt gặp ánh mắt ta thì dừng lại .Nhìn chăm chú ta một lúc ,đột nhiên hắn lên tiếng

_Phụ hoàng! Con chọn hắn !

Khi nghe được lời này ,ta không tin lấy tay chỉ vào mũi mình .Ta còn cảm giác nhột nhột .Nguyên lai là ánh mắt của tất cả đám trẻ trong đó đều hướng về phía ta ,có cả đố kị ,có cả ngưỡng mộ.

-Hảo! người mặc hoàng bào gật đầu .

-Tiểu Thường ! Còn đứng đó làm gì ?Mau tạ ơn thái tử đi .Từ giờ thái tử là chủ tử của ngươi ! Lao thúc vui mừng nói

_Tạ ơn chủ tử !

_Hảo !



****************

Sau đó,thỉnh thoảng chủ tử đến chỗ ta . Cùng ta nói chuyện.Chủ tử rất ôn nhu ,điềm đạm .Trên khoé môi chủ tử thường mang theo nụ cười nhàn nhạt .Ta không hiểu được nhưng ta luôn cảm giác chủ tử mang trên mình loại cảm giác cô đơn .

Một ngày Lao thúc đưa ta một bát dược ,đỏ như máu bảo ta uống .Ta do dự .

Ta đã được Lao thúc nói ta sẽ trở thành “diệu nhân” của chủ tử ,vì chủ tử mà sinh ,mà tử . Bát dược này liên kết hai chúng ta với nhau . Ta nghĩ ta sẽ rất hữu ích cho chủ tử sau này ,ta một hơi uống hết dược .

Số lần chủ tử tới chỗ ta ngày càng ít .

Một thời gian sau đó ,chủ tử gặp nạn . Chủ tử mất đi phụ thân ,Vân quốc mất đi một vị Hoàng đế anh minh .Chủ tử mất đi nghĩa huynh ,Vân quốc mất đi một vị tướng lĩnh tài giỏi . Bản thân chủ tử bị trọng thương hôn mê . Ta bị Lao thúc kéo tới một nơi rất lớn ,sau ta biết đó là Hoàng cung .Chủ tử nằm trên giường băng bó khắp người ,sắc mặt tái nhợt ,hơi thở yếu ớt tựa như không có . Lòng ta nhói đau .

Cần phải lấy máu của “diệu nhân” để giúp chủ tử khôi phục .Ta không do dự cắt tay mình .Đau ! Từng giọt từng giọt máu chảy xuống như từng chút một rút ngắn sinh mệnh ta ,nhưng chỉ cần vì chủ tử hảo ,ta không tái do dự .

Sau đó là lễ đăng quang ngôi vị .Chủ tử trở thành Hoàng đế -người có địa vị cao nhất Vân quốc .

-Hoàng thượng! Nên uống dược !

_Để đó đi !



Gần 100 ngày ,lấy máu mình chế dược cho Hoàng thượng ,Người đã khôi phục không ít. .Quốc sự ,tang sự ,thích khách …Hoàng thượng gần như không hề hảo hảo điều dưỡng ,mỗi ngày ta đều nhắc nhở Người uống dược ,nghỉ ngơi … dù có nhiều dược liệu trân quí vẫn khiến bệnh lưu lại .

Hoàng thượng giao cho ta điều hành Nguyệt ẩn .Nguyệt Ẩn kì thực không phải một người mà là một tổ chức gồm rất nhiều tinh anh . Nguyệt Ẩn chuyên xử lí những vụ việc thu thập tình báo ,xử trí các nhân vật không thể công khai giải quyết …

Hoàng thượng xử lí mọi việc gọn gẽ làm ta càng thêm kính phục . Ta lấy thân phận tổng quản thái giám ở bên cạnh Người .Hoàng thượng cho ta một cái tên mới :Phúc Khí . Ta đương nhiên hiểu ý của hắn,đây là hắn muốn cho ta hảo .

Hoàng thượng luôn ôn nhu ,lãnh đạm .Lần đầu tiên khi ta gặp Hoàng thượng,hắn mang vẻ cô đơn .Nhưng giờ hắn lại vô cùng cô độc .

Khi ta gặp Thương Nghi ,ta cảm thấy hắn có cái gì đó giống Hoàng thượng .Đúng ! Đó là cô độc . Cả hai bọn họ như tìm được chỗ dựa lẫn nhau . Ta cũng mừng cho Hoàng thượng .Từ bây giờ hắn đã có người để chia sẻ ưu phiền .

Điều ta không ngờ là thái độ của Hoàng thượng và Thương Nghi thay đổi sau một lần Thương Nghi xuất cung . Không lâu sau đó ,Thương Nghi không còn xuất hiện tại hoàng cung Vân quốc nữa .

****************

Ta xuất cung xử lí việc Hoàng thượng giao ,lúc trở về báo cáo kết quả . Hoàng thượng lại đưa cho ta đơn thuốc bảo ta đi Thái y viện lấy. Ta tuy rằng không giỏi y thuật nhưng nhìn qua cũng biết rõ ,đây là thuốc an thai a .

.

Âm thầm thăm dò, gặp Hoàng thượng mày nhíu lại, hình như có ưu sắc.



Mặc dù không biết người mang thai là ai, nhưng nếu thật sự là mang thai hoàng thượng con nối dòng, sớm muộn gì cũng là một nương nương.Hoàng thượng vui mừng ,ta đương nhiên cũng mừng .

Hoàng Thượng đến nay không có đại hôn, cũng không con nối dòng, mặc kệ này mang thai người ra sao thân phận, đều là đứa nhỏ đầu tiên của Người . Đối với huyết mạch tinh Vân quốc hoàng thất mà nói,đây chẳng phải là tin đại hỉ.

“Nô tài chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng.”

“Đứng lên đi.”

“Hoàng Thượng yên tâm, dược liệu này nô tài sẽ tự đi Thái y viện hảo hảo chuẩn bị, tuyệt không có sai lầm. Không biết là vị nương nương này là ai? Nô tài sai người cẩn thận hầu hạ.”

“Chủ nhân vĩnh Dạ Cung” Hoàng thượng thản nhiên nói,

“Nga! Là chủ nhân Vĩnh Dạ cung a ?”

Cái gì ? Này …

Chủ nhân Vĩnh Dạ cung là ai? Trong cung không người không biết, Vĩnh Dạ cung chỉ có một chủ nhân. Hoàng Thượng nói lên vĩnh Dạ cung, tuyệt không ám chỉ người khác. . .Chủ nhân Vĩnh Dạ cung -Thiên đại tướng quân của Vân quốc -Chiêu dương hầu Vân Dạ,trên danh nghĩa là cháu của Hoàng thượng , là người Hoàng Thượng tối sủng ái .Nghe được điều đó ,ta không khỏi kỳ quái . Chuyện Hoàng thượng và Chiêu dương hầu ta không rõ bởi sau ngày Hoàng thượng đăng quang ta mới ở bên cạnh …..Khả …

Khả. . . Khả. . . Khả chủ nhân vĩnh Dạ cung là nam a ?

.

“Hoàng Thượng, này. . . Này. . .”



“Trẫm muốn ngươi ngày mai đi làm một việc “

‘Vâng!”

“Sáng mai ngươi lập tức đi Bách Trạch nội hải, không được chậm trễ.”

Ta đột nhiên hiểu rõ .Chuyện nam nhân mang thai ở Vân quốc không hiếm lạ ,nhưng này đều là chuyện của cả mấy trăm năm trước ,nam nhân phải có được đản tử đan mới có thể có thai ,mà đan này chỉ có thể lấy được ở đảo Quỳnh Hoa ,ở Bách Trạch nội hải .

Ngay ngày hôm sau ta lập tức lên đường .Gần 2 tháng sau mang theo đại thần quan Vân Ly cùng về . Không biết Hoàng thượng và đại thần quan nói gì ,khi đi ra sắc mặt người chứa đầu ưu tư .

Từ khi biết Chiêu dương hầu có thai ,Hoàng thượng gần như thay đổi .Hầu hạ Người lâu như vậy ,ta chưa từng thấy quá Hoàng Thượng lo lắng, ưu sầu, phẫn nộ, vui sướng …đủ loại tình cảm .Vậy mà mấy tháng này lại được chứng kiến hết thảy .Lúc này ta mới phát giác, nguyên lai Hoàng Thượng bình tĩnh ôn hòa lại che dấu nhiều tình cảm đến thế .

(Tiếp)

*******************

Chiêu dương hầu bị bắt đi . Theo dấu vết Chiêu dương hầu để lại thì đây là người của Vạn Hoa Cốc mang đi .



Lần theo rối hương tên người Phong Cực ,chúng ta biết hắn đã tìm được Chiêu dương hầu . Nhưng Hoàng Thượng muốn một lượt bắt gọn thích khách cùng nội gian đã chịu một chưởng của thích khách ,bệnh cũ tái phát .Ta không do dự một lần nữa lấy máu mình vi Hoàng thượng .Mỗi ngày hạ một lượng thư thần tán trong bát thuốc của Hoang thượng khiến người trầm trầm mê mê phải nghỉ ngơi .

_

Từ ngày uống dược cổ ,tính mạng ta không chỉ thuộc về mình nữa .



Nguyệt Ẩn nguyện trung thành với đương triều Hoàng Thượng, bảo hộ vua của một nước. “Diệu nhân” trung tâm chính là chủ nhân của mình, hầu hạ chủ tử. Cho dù giang sơn đổi chủ, hoàng đế đổi chỗ, chủ nhân của ta vĩnh viễn chỉ có một, là chủ tử ‘ Vân Kha ’ không phải ‘Hoàng thượng’ .

Trong lòng ta ,tính mạng ‘chủ tử’ so với bất kì ai đều quan trọng hơn .

Cho nên , ta đã làm chậm trễ hành trình mà vẫn không bị chút trách phạt nào,tuy rằng lòng ta có chút hơi áy náy .

Chúng ta đã nhận được tin Phong Cực cùng Chiêu dương Hầu đã tới Vạn Hoa Cốc ,Hoàng thượng tiếp tục đuổi theo .

Vạn Hoa Cốc quả là tiên cảnh . Ở đây khí hậu ôn hoà ,trăm hoa đua nở nhìn hết tầm mắt . Có lẽ Cốc chủ yêu thích hoa sơn trà nên ở Vạn Hoa Cốc hầu như ngập chìm trong biển hoa trắng .

Đồng Khu sắp xếp chỗ ở cho ta và vài người đi cùng . Hoàng thượng mỗi ngày đều ở bên Chiêu dương hầu .Nhìn bọn họ bên nhau ân ái như một cặp vợ chồng bình thường ,nhưng mộng đẹp cũng chỉ được gần nửa tháng .

Tiền tuyến báo tin ,tam quân Viêm quốc đã bại, giờ đã tới Hàm Quan nhưng chưa tìm được cách công phá .Ta biết Hoàng thượng muốn báo thù cho tiên hoàng. Bất luận thế nào Hoàng thượng vẫn phải ra chiến trường ..Có lẽ vì việc này mà Hoàng thượng cùng Chiêu dương hầu cãi nhau một trận . Sau đó Hoàng thượng vẫn đi ,nói rằng trước Trung Thu sẽ quay lại .

Ta cùng Hoàng thượng và cả đại thần quan Vân Ly tới Hàm Quan . Ta thắc mắc chiến trường nguy hiểm ,tại sao chủ tử lại cho đại thần quan Vân Ly đi cùng . Vân Ly ngoài việc là thần quan cao nhất của Thuỷ thần điện ,còn là đệ đệ của Hoàng thượng . Nếu không giữ chức thần quan hẳn là Vân Ly cũng sẽ là thân vương trong triều . Nhưng ta lờ mờ đoán ra có lẽ lí do của hai người là như nhau .

Tới chiến trường ,điều ta không ngờ nhất chính là có thể gặp lại Thương Nghi và Đồ Càng tướng quân .Ta ít nhiều biết quan hệ của bọn họ . Hiên tại họ tới giúp công phá thành Hàm Quan .Nhờ phương án của họ và của Chiêu dương hầu đưa tới ,Hàm Quan trong một đêm bị phá . Ba ngày sau một mạch tiến vào hoàng thành Viêm quốc .

Quá nhiều việc cần xử lý khiến Hoàng thượng không thể ngay lập tức lên đường trở về Vạn Hoa Cốc .

Cuối cùng ,lúc chuẩn bị rời đi ,tàn dư hoàng tộc Viêm quốc tấn công .Nhìn 2 mũi tên bay nhanh tới ta phản ứng không kịp .Thương Nghi và Phong Cực đã nhanh chóng đỡ cho Hoàng thượng . Phong Cực chỉ bị thương nhẹ nhưng Thương Nghi thì không thể cứu .

Hoàng thượng sớm bệnh cũ chưa hảo ,gặp chuyện Thương Nghi đả kích tinh thần ,hôn mê bất tỉnh .Ta biết Thương Nghi có bao nhiêu trọng yếu với Hoàng thượng .Ngay sau khi tỉnh dậy người lo hậu sự cho Thương Nghi chu toàn .

Lúc Đồ Càng tướng quân biết tin ,hắn chạy đến thì đã muộn . Nhìn Thương Nghi nằm trong quan tài ,sắc mặt hắn bàng hoàng thẫn thờ không thể tin . Vừa mới đây người kia vẫn còn cười đùavới mình cười .Hắn cầm bàn tay Thương Nghi áp lên mặt ,như muốn truyền hơi ấm cho Thương Nghi . Sau đó lại ôm chặt Thương Nghi ,sống chết không để cho ai khác đụng vào . Vừa ôm vừa gọi tên Thương Nghi. Ta lo lắng nếu người nằm đó không phải Thương Nghi mà là Chiêu dương hầu ,liệu Hoàng thượng có phản ứng như thế không?

Hoàng Thượng chứng kiến hắn như thế cũng thẫn thờ .

Sau đó lại sốt cao hôn mê. Khi tỉnh lại lập tức đi Vạn Hoa Cốc .

Trên đường trở về Vạn Hoa Cốc ,tình trạng Hoàng Thượng vẫn không hảo . Ta không dám xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng ,ta sợ rằng việc mình lấy máu chế dược lại bị phát hiện .Tới cửa Cốc ,nghe được tin Chiêu dương hầu khó sanh ,sắc mặt Hoàng Thượng càng trắng bệch .

Hoàng thượn chạy nhanh vào nội thất với Chiêu dương hầu .Ta cùng mọi người ở ngoài chờ đợi .Thi thoảng nghe thấy tiếng kêu của Chiêu dương hầu .Tim đập thình thịch .

Khi trở ra ,vẻ mặt Người mông lung vô định .

Ta cùng tất cả mọi người đều ở ngoài chờ đợi ,thời gian căng thẳng cứ thế trôi qua .

Hoàng Thượng ở ngoại thất nghe tiếng Chiêu dương hầu vọng ra ,hai tay nắm chặt vào nhau . Đột nhiên Chiều dương hầu hét thảm một tiếng ,ta cũng biết là không ổn . Hoàng thượng muốn nhanh chóng chạy vào.

Hoàng thượng như mất hết thần chí .Ta cảm giác hắn giống như Đồ Càng tướng quân ngày đó ,phát điên giống nhau . Hoàng thượng dùng toàn bộ sức lực thoát khỏi khống chế của Đồng Khu và Bách Tùng .Nhưng điều đó là không có khả năng !Bọn Đồng Khu khó xử . Không còn cách nào khác ,ta đành điểm thụy huyệt cho hắn ngủ trong chốc lát .

Sau khi đứa nhỏ sinh ra ,Hoàng thượng nghe tin Chiêu dương hầu nguy hiểm tính mạng cũng hôn mê 3 ngày .Rồi khi tỉnh lại lập tức tới nội thất ‘Say trà cư’ ,ôm tiểu hoàng tử nói chuyện bên tai Chiêu dương hầu . May mắn ,ngày thứ năm Chiêu dương hầu tỉnh lại .



Chiêu dương hầu sau khi sinh ,ở lại Vạn Hoa Cốc nửa năm . Khi trở về Chiêu Dương hầu ngồi trên xe lăn không thể đi lại .Mà hắn tâm tính cao ngạo không để bất kỳ ai chạm vào xe lăn ,tự mình điều khiển .Ta thấy xót xa trong lòng

Rồi kì tích xuất hiện ,Chiêu dương hầu có thể đứng lên .Sau đó là những ngày ta thấy Hoàng Thượng giúp Chiêu dương hầu tập đi .Nhìn bọn họ ở lương đình nói chuyện ,Hoàng Thượng giúp Chiêu dương hầu lau mồ hôi ,ánh mắt ôn nhu họ dành cho nhau …Ta rất ngưỡng mộ .Bọn họ một nhà ba người khi bên nhau tràn ngập hạnh phúc .

Hạnh phúc của chủ tử cũng là hạnh phúc của ta . Ta sẽ ở bên chủ tử chúc bọn họ sống hạnh phúc lại thêm hạnh phúc.Ta sẽ ở bên chủ tử tới ngày cuối cùng ta rời dương thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện