Chích thủ già thiên

Bên cạnh cái ao chứa nước rộng lớn, có mấy đại hán khỏe mạnh đứng đó, cánh tay để trần, ánh mắt của bọn họ đều tập trung tại mặt nước trong ao, đang có bong bóng nổi lên ùng ục…

Một lát sau, Tần Phi chậm rãi giơ tay lên, có mấy cánh tay dò xuống mặt nước, túm lên một nam tử, bị trùm vải đen. Đó là một bọc vải, bao kín đầu, dính sát vào mặt, vì hô hấp không được mà nổi lên vài cái bong bóng.

Mảnh vải trùm đầu bị kéo ra thô bạo, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, suy yếu, tiều tụy, hắn vội vàng hít không khí, yếu ớt kêu lên: “Ta nhận tội…”

Tần Phi mặt không biểu tình ép bàn tay, khăn trùm màu đen lại một lần nữa bao lại đầu của hắn, mấy cánh tay tráng kiện kia, lại một lần nữa ấn hắn vào trong nước.

Cứ lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần, người nọ dường như đến nói cũng không có sức nữa, khuôn mặt trắng bệch thảm hại tràn ngập tuyệt vọng, dại ra nhìn Tần Phi.

“Đây là Sát Sự Thính, không phải nơi mà ngươi muốn nhận tội là có thể nhận tội. Hiểu chưa? Lúc ta còn chưa cho ngươi nhận tội thì còn chưa đến lượt ngươi nhận.” Tần Phi vỗ tay với mấy đại hán, ý bảo: “Kéo ra.”

Nam tử ướt sũng từ trong ao bò ra, gã ngã sấp trên mặt đất, ánh mắt kinh hoàng đầy vẻ bất an nhìn bốn phía. Kể từ khi vào cửa của Sát Sự Thính, gã chưa hề phải chịu bất cứ loại cực hình nào, cái gì lạc thiết, lăn bàn đinh... Gã vẫn cho là mình rất may mắn. Cho đến khi bị trùm kín đầu ném vào trong ao, gã mới hoàn toàn tỉnh ngộ, gã hận không được đi lăn bàn đinh! Cái loại hít thở không thông hết lần này đến lần khác, nước cứ dần dần nuốt hết phổi của hắn, tư vị như vậy, không phải thứ con người có thể chịu được.

“Hiện tại ta hỏi ngươi, hi vọng ngươi không cần nghĩ ngợi mà trả lời ta, chậm một chút, ta sẽ lại ném ngươi vào.” Tần Phi cười cười: “Trên đời này, những thứ ngươi không hiểu còn rất nhiều, đừng tưởng rằng ghế hùm, hắt nước sôi đã là cực hình. So sánh với những đồ chơi trong tay ta thì ba thứ kia chỉ là trò trẻ con.”(Ghế hùm: hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau)

Người nọ yếu ớt gật đầu đáp ứng.

“Tên gì?”

“Vương Chi Hoán”

“Ngươi đang làm cái gì ở đại viện số tám đường Tế Liễu?” (Tế Liễu Nhai)

“Đội trưởng hộ viện, cai quản mười lăm người, chịu trách nhiệm tuần đêm.”

Tần Phi khua nước ven ao, lạnh lùng nói: “Người đã chết trong nhà kia là Bạch Hiểu Yến, có phải là bị dịch bệnh mà chết không?”

“Chuyện này…”

“Ném vào!” Tần Phi vẫy vẫy tay.

“Chờ chút…” Vương Chi Hoán ôm cứng lấy tảng đá ven ao, liều mạng hô to: “Đợi một chút, ta nói. Đêm hôm đó, trong viện có khách quý đến, Bạch Hiểu Yến tiếp hắn, không biết tại sao lại chết, người nhặt xác cũng không phải người của bọn ta. Chỉ dặn bọn ta, nếu có ai hỏi, nói là bệnh dịch mà chết.”

Gã rớt nước mắt, tâm thần bị dọa sợ đến mức mặt cắt không còn một chút máu từ lâu: “Bọn ta làm sao nghĩ được, một nữ nhân cũng để cho Sát Sự Thính tới điều tra… Nguời có thể bước vào viện cũng đều là những người tai to mặt lớn, là đại nhân vật, bọn họ nói gì, bọn ta đều phải làm theo a~!”

Tần Phi ung dung sửa móng tay, lười nhác nói: “Là đại nhân vật nào?”

“Nghe nói…là..”

Vương Chi Hoán khẩn trương ngẩng đầu nhìn Tần Phi, sợ hắn lại muốn tống mình xuống ao, gã cố lấy dũng khí nói: “Là… Tứ Hoàng Tử…”

Ngón tay Tần Phi vừa dùng lực, thiếu chút nữa là làm bong móng tay của mình. Ngày đó, Quân Sơn Thủy tìm đến hắn kể đến chuyện tế bái đêm khuya của tỷ muội Vãn Tinh và ý tưởng chuẩn bị cho đại nội mật thám chút phiền toái. Kế hoạch của y vốn rất tốt đẹp, để cho Bạch Hiểu Yến đến Sát Sự Thính báo án trước, sau đó bao vây viện này. Dù cho ông trùm giấu mặt đứng sau là một “đại nhân vật”, nhưng trong mắt Sát Sự Thính thì không một ai được xem là “đại nhân vật” hết. Muốn giải quyết chuyện này, ông trùm đứng sau, hoặc là sẽ tới “vuốt mông ngựa”, hoặc là sẽ tìm người có máu mặt đến đối phó Sát Sự Thính.

(Vuốt mông ngựa: nịnh nọt, tâng bốc…)

Chuyện “vuốt mông ngựa” này nhất định là vô dụng, Tần Phi chưa bao giờ chấp nhận việc. Mà trừ tổ chức đại nội mật thám mới xây dựng, còn người nào có tư cách để ý tới chuyện của Sát Sự Thính? Sẽ nhanh chóng chuyển chuyện phiền phức này cho Đại nội mật thám. Trong quá trình này thuận tiện túm được đuôi bọn chúng, chủ tính này thật hay.

Nhưng bây giờ một câu Vương Chi Hoán nói rằng: sau khi Tứ Hoàng Tử đến viện này, Bạch Hiểu Yến liền chết một cách khó hiểu, ngay cả người thu thập cũng là người của Ngụy Bính Dần, thì nữ nhân này khẳng định chết không rõ ràng.

“Đêm hôm đó, trừ Tứ Hoàng Tử còn có ai ở trong viện của các ngươi?” Tần Phi lớn tiếng hỏi.

“Công Bộ Thị Lang Mạc Ương cũng ở đó, hình như còn có xung đột với Tứ Hoàng Tử nên bỏ đi từ sớm” Vương Chi Hoán cẩn thận đáp.

“Tốt!” Tần Phi phân phó nói: “Dẫn hắn đi, cẩn thận canh giữ, không cho phép bất cứ ai, bao gồm trong đó là chính bản thân hắn, được phép thương tổn hắn. Nếu như hắn chết, mấy người các ngươi cũng đưa đầu tới gặp ta.”

Mấy đại hán đồng thanh ôm quyền nói: “Tuân lệnh!”

“Chuẩn bị danh thiếp, ta đi tìm Mạc Ương hàn huyên một chút.”

Hai ngày gần đây mí mắt của Công Bộ Thị Lang Mạc Ương cứ máy tới máy lui, trong lòng vô cùng bất an. Hiện giờ, chiến sự nổ ra, chức trách của Bộ Công không nặng nề cho lắm. Y cũng trốn được mấy ngày nhàn nhã, đi nghe hát uống rượu, câu cá. Mấy ngày trước lại tâm huyết dâng trào, một mình bí mật đến đường Tế Liễu, tiêu tiền, phong lưu một đêm.

Ngày đó với y mà nói cũng quá xui xẻo. Vốn là đang uống, đang hát rất cao hứng, bỗng nhiên thấy gian bên cạnh có người hét to. Phải biết rằng lá gan Mạc Ương không được coi là lớn. Tiếng hét đó làm y run rẩy sợ hãi. Bàn tay y run lên, nửa chén rượu vẩy vào đũng quần. Tim cũng đập thình thịch hồi lâu.

Cho nên, Mạc đại nhân tức giận lên tiếng mắng một câu. Thật không ngờ, trong nháy mắt thì hai tên thị vệ mặc hoa phục đã đạp văng cửa nhảy vào. Chúng chẳng nói chẳng rằng, hai ba cái liền đem tùy tùng của y đánh nằm sấp trên mặt đất. Sau đó chúng túm lấy Mạc đại nhân. Bọn chúng xuống tay vô cùng có chừng mực, từng cái đều đau tới tận xương cốt, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đặc biệt chọn phần thịt mà dồn sức đánh. Chỉ chốc lát sau, Mạc Ương bị đánh thành một cái đầu heo. Lúc này chúng mới hài lòng vỗ tay rời đi.

Mạc Ương đến lúc này mới có cơ hội báo lên tên mình. Y hiểu rất rõ ràng, cái chức Thị Lang này ở Đông Đô, tuyệt đối là cấp cao, chính là nhân vật nắm thực quyền trong tay. Có thể áp chế được y cũng không phải rất nhiều, mà những đại nhân vật kia cũng không thể hành sự lỗ mãng và dữ dằn như vậy, nói đánh là đánh.

Hai gã thị vệ kia chỉ nhíu nhíu mày, lạnh lùng ném lại hai câu: “Tứ Hoàng Tử đang uống rượu, ngươi khôn hồn cút ngay!”

Cái tên “Tứ Hoàng Tử” rơi vào trong tai Mạc Ương, không nghi ngờ gì nữa, làm cho trời long đất lở. Trước giờ, y vẫn cẩn thận, không bao giờ dám ở giữa phe phái các Hoàng tử lộ lập trường. Y là người tiêu biểu cho loại “cỏ mọc đầu tường” (gió chiều nào xoay chiều ấy). Người như thế, cần khéo léo, lại linh thông mọi tin tức. Chuyện của Tứ Hoàng Tử y đã có nghe qua, thậm chí còn biết, Đại nội mật thám sắp thành lập cũng sẽ được giao cho Tứ Hoàng Tử xử lý. Trong mắt rất nhiều người, vị Tứ Hoàng Tử thần bí này, cũng giống với Đoan Vương, là một hoàng tử có đầy đủ địa vị, tư cách khởi tranh ngôi vị Hoàng Đế.

Trong lúc vô tình đắc tội một vị Hoàng Tử như vậy, y trằn trọc trở mình, đêm không thể ngủ, thậm chí vết thương trên người cũng phải sợ hãi che che đậy đậy. Vô số lần y nghĩ đến chuyện vạn nhất Tứ Hoàng tử đăng cơ, chẳng phải mình chỉ có con đường chết? Bây giờ đi ôm chân Đoan Vương? Cũng không còn kịp rồi. Gần đây, Đoan Vương hào quang xán lạn, bao nhiều thượng thư, quan lớn đều đã đi ôm chân người ta, người ta đã nhìn mình không thuận mắt rồi.

Những người khác không nói, cấp trên của y là Công Bộ Thượng Thư, chính là đứng đầu phe Đoan vương.

Trà không tơ, cơm không tưởng, Mạc Ương tự giam mình trong nhà, không muốn gặp người. Cho đến khi tên gia đinh thở hổn hển đưa ra một tấm danh thiếp.

“Biến, lão tử đã nói mấy ngày nay không tiếp khách. Ngươi uống thuốc lú rồi hử? Ngay cả lời của lão tử cũng dám quên sao?” Trong lòng tức giậ,. Mạc Ương đạp tên gia đinh một cước nằm sấp trên mặt đất, chỉ vào danh thiếp mắng.

(Uống thuốc lú: Nguyên văn là “Mạnh bà thang” canh Mạnh bà: Món canh Quên Lãng của Mạnh Bà được nấu bằng thảo mộc của thế giới con người. Nó giống như rượu và có 5 vị: ngọt, đắng, cay, mặn và chua. Bất cứ ai muốn chuyển sinh sang kiếp khác cũng phải uống món canh này. Uống xong sẽ quên mọi thứ từ kiếp trước. theo google )

Tên gia đinh nơm nớp lo sợ không nói lên lời, chỉ dám chỉ chỉ vào tên trên tấm dnah thiếp.

Mạc Ương híp mắt nhỏ nhìn chữ trên tấm thiếp. Nhất thời y nhảy dựng lên, lại đá vào ngang hông tên gia đinh một cước: “Muốn chết sao? Tần Tổng đốc đại giá quang lâm, ngươi còn không lập tức báo lại? Biến, nhanh đi nghênh đón, không không không, ta tự mình đi đón. Ngươi lập tức dặn dò hạ nhân dọn dẹp phòng khách thu cho thật sạch sẽ, chuẩn bị pha trà.”

Đi được hai bước, Mạc Ương lại quay đầu kêu lên: “Vào thư phòng của ta, lấy trà trong hộp sứ đen ở hộc tủ, đó là Vũ Hoa Trà nổi tiếng nhất Giang Nam…” Y lẩm bẩm: “Tần Tổng Đốc hẳn là sẽ thích loại trà như vậy?”

Phòng khách được quét dọn lau chùi đến không còn một hạt bụi, Mạc Ương tươi cười đi trước dẫn đường, y đứng ở cửa mời khách vào ngồi, dâng trà, rồi mới dám đặt mông lên ghế. Y cười ha ha nhìn Tần Phi: “Tổng đốc đại nhân thăm hàn xá, có gì chỉ giáo?”

Tần Phi khiêm nhường nói: “Ta còn không phải là Tổng đốc, chẳng qua chỉ là Tổng đốc tạm thời mà thôi.”

“Ha ha, cả Đông Đô đều biết, hai chữ “tạm thời” này sẽ nhanh chóng được thay đổi. Tần Tổng đốc còn muốn khiêm tốn mãi sao?” Mạc Ương ý cười đầy mặt, làm như Tần Phi là lão bằng hữu (bạn lâu năm), thân mật nói: “Nếm thử trà này đi, thật sự không tệ.”

“Ừ, đúng là không tồi.” Tần Phi gạt gạt lá trà, tựa hồ không để ý nói: “A, khóe mắt Thị Lang đại nhân sao lại xanh tím thế kia? Chẳng lẽ là vô ý ngã?”

Mạc Ương lúng túng che trán, luôn miệng nói: “Đích thật là ngã, trời lạnh, đất đóng băng, trơn quá…”

Tần Phi dằn mạnh chén trà lên bàn: “Nói bậy, ta thân là Đại Lý Tổng Đốc (tổng đốc tạm thời) của Sát Sự Thính, vết đánh còn nhìn không ra thì còn làm được cái rắm. Vết thương của ngươi kia, rõ ràng là bị người khác nặng tay đánh mà thành. Ở Đông Đô, kẻ nào dám đánh Thị Lang của triều đình? Định làm phản sao?

Mạc Ương thầm nghĩ trong lòng, nếu là Tần Tổng đốc nhà ngươi thì chỉ sợ ngay cả Thượng Thư cũng đánh huống chi một Thị Lang ta đây, ở trong mắt người khác là cao không thể với. Ở trong mắt những kẻ chuyên đi lại trong bóng tối như các ngươi thì chẳng qua cũng chỉ là một con kiến mà thôi.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng không dám thốt ra miệng. Mạc Ương thở dài, vòng vo nói: “Chuyện này không nhắc tới cũng được.”

“Hả? Chứ không phải bởi vì người đánh ngươi là Tứ Hoàng tử?” Tần Phi cười nói: “Ba ngày trước, Mạc Thị Lang hẳn là đến cái viện kia ở đường Tế Liễu phải không?”

“Cái này… Làm sao ngươi lại biết” Mạc Ương kinh ngạc.

Tần Phi nâng ly trà lên, làm một bộ dạng bí hiểm, hai đầu lông mày chuyển động dường như muốn nói: “Lão tử dĩ nhiên là biết!”

“Tứ hoàng tử này, lòng dạ cũng không được rộng lượng lắm, đắc tội với hắn… Hắc hắc, nhất là khi trong tay hắn có đại nội mật thám, đối với văn võ bá quan thậm chí Sát Sự Thính của ta đều có quyền giám sát. Mạc Thị Lang ơi… Ngươi tự cầu đa phúc đi.” Tần Phi ai oán nói.

Mạc Ương đột nhiên khôn lên, trong tối tăm tựa hồ nhìn thấy điều gì, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, đến trước mặt Tần Phi nhún nhường nói: “Xin Tần Tổng đốc chỉ cho một con đường sống!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện