Ở cái thế giới này, Đại tông sư chính là đứng ở chỗ cao nhất, xem ra những người này đều phong quang vô hạn. Người như bọn họ rất ít, cho dù là đại chiến phạt Ngụy vào thời quần hùng đỉnh lập cũng chưa vượt quá khỏi mười lăm người. Một ít trường đại chiến đã làm rất nhiều vị cường giả ngã xuống, cũng đã từng có vô số người hi vọng treo lên được đỉnh núi cao này, còn chưa kịp chứng kiến được quang cảnh đỉnh núi, đã bị mưa rơi gió thổi làm cho bay mất rồi.

Ngày hôm nay, có thể làm cho Bàng Chân thật sự kinh ngạc cũng không có nhiều người, đếm vài đốt ngón tay, một cái bàn tay cũng đã có thể đếm xong. Từ đó lão đã có thể hoài niệm ra được là người nào.

Trong nội cung nhận được tin tức cũng không chậm, loạn cục ở Đông Đô nhất thời xảy ra, Sở đế liền lập tức phái Bàng Chân đi đến biệt viện, tìm cho được thái tử. Chỉ có điều, thái tử đã đi, biệt viện trở thành vườn không nhà trống, Đông Đô to lớn như vậy, có lẽ nào chỉ trong chốc lát liền tìm ra được chứ? Bàng Chân vốn định rời đi, đến trong chỗ lốc xoáy phong bạo này để tìm kiếm tung tích thái tử, lại không nghĩ tới, lão quay đầu lại liền thấy được một vị lão nhân quen biết cũ.

Y phục của lão già đó loang lỗ vết dầu mỡ, thoạt nhìn tựa như một tiểu hài tử sau khi ăn đùi gà thuận tay trét thẳng lên vạt áo trước ngực. Bởi vì dính chút ít vết dơ bóng loáng làm cho người ta cảm thấy có chút chán ghét. Chóm râu cảu lão thì loạn thất bát tao, chồng chất ngay tại cằm, tóc tai của lão lại tùy ý vén lên, đôi mắt nhỏ ti hí lại mang theo nét buồn ngủ lười biếng, trên đôi giày vải thì dính đầy bùn đất.

Bàng Chân đột nhiên nở nụ cười: "Nếu như một vị đại tông sư đi vào Đông Đô muốn ẩn nấp tung tích, chỗ tốt nhất chính là nơi này sao?" Lão không đợi người đối diện trả lời liền tự mình nói ra: "nạn dân ở Đông Đô tính đến hàng nghìn người, chỗ ở xoàng xĩnh ở nơi giáo tràng nhỏ kia, người đưa cháo, phát thuốc miễn phí cũng chẳng buồn nhìn nhiều đến bọn họ vài lần. Ẩn nấp tại chỗ đó, đương nhiên là khó phát hiện."

"Đúng như vậy không? Tôn Hạc!"

Lão nhân gia hèn mọn bỉ ổi ngạo nghễ trách mắng: "Nới hươu nói vượn, lão nhân gia ta đây mà cần phải lẩn trốn sao?"

Bàng Chân mỉm cười, không tại lúc quan trọng này lại xảy ra cãi cọ, chỉ chăm chú hỏi tiếp: "Ngươi đã đến nơi này, xem ra ta tạm thời khó rời khỏi nơi đây được rồi. Mặc dù ta và ngươi không phải là bằng hữu, nhưng không gặp đã nhiều năm như vậy, nói chuyện phiếm vài câu không có vấn đề gì chứ?"

Tôn Hạc lắc đầu, giơ cánh tay hơi có vẻ gầy gò lên, vỗ tay phát ra tiếng vô cùng thanh thúy. Ở phía rừng cây xa xa, một người chậm rã đi ra. Cước bộ nàng rất nhẹ, lông mi nàng nhíu chặt, bạch y nàng trắng như tuyết, nàng rất thanh tú vô song. Chỉ có điều, sát ý nồng đậm lạnh đến thấu xương, khiến vẻ đẹp của nàng thoạt nhìn tràn đầy sắc thái quỷ dị!

"Hai người đánh một người?" Bàng Chân cau mày lại.

Tôn Hạc ngoáy ngoáy cái mũi, không biết có phải hay không kéo vài thứ trong lỗ mũi đi ra, ngón cái cùng ngón trỏ tùy ý chà xát hướng bên cạnh bắn ra, làm bộ dáng không thèm để ý nói: "Lão Bàng à, tuy rằng ngươi xem ra vẫn còn trẻ khỏe, nhưng cũng là người ngoài bốn mươi gần đến năm mươi rồi. Hai ta cũng đã đánh tới đánh lui, đánh tới nhiều lần rồi, tâm lý lẫn nhau cũng vô cùng nắm chắc rồi. Lão nhân gia ta tuy rằng vô địch thiên hạ, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, năm đó đánh ngươi cũng có chút cố gắng hết sức, hiện tại ta đã già đi chút ít, ngươi hãy vẫn còn là tráng niên. Lão nhân gia ta có chút sợ hãi, đương nhiên là tìm chút ít giúp đỡ thôi."

Không đợi Bàng Chân đáp lời, Tôn hạc liền giơ lên một ngón tay nhay nhay ở chóp mũi nói tiếp: "Đứng nói với ta mấy lời cái gì mà tôn nghiêm của Đại tông sư hết thảy đều đã nhàm chán rồi. Ngươi biết ta rồi đấy, thời điểm có thể chiếm được tiện nghi tuyệt đối là không chịu lỗ, nếu mắt thấy khôngt hể lao đến được chỗ tốt, ta tuyệt đối chạy trốn so với người nào khác đêu nhanh hơn rất nhiều."

Giải Linh dần dần tiến lại gần, đến sát Bàng Chân khoảng hai mươi bước rồi dừng lại, lạnh như băng nói: "Thời điểm ngươi cùng Dịch lão đầu giáp công Thủy đại sư đến không biết xấu hổ, chẳng lẽ lại muốn những người chúng ta đến báo thù cùng với các ngươi chú ý thể diện sao?"

Bàng Chân cười khổ không thôi, thục sự không muốn làm chuyện tranh đấu võ mồm, chứng kiến hai vị này không phải Đại tông sư của nước Sở hiện thân, lão đã đoán ra được ngọn nguồn. Nếu Ngụy Bính Dần diệt trừ Ngụy Vũ Tốt, biểu lộ ra thân phận hoàng tử, rồi lại trở về chấp chưởng nhóm đại nội mất thám. Nguyên nhân cái chết của Thủy Tình Không năm đó được miêu tả sinh động. Giải Linh chỉ là một nữ nhân, lại dám cùng ba người Bàng Chân, Dịch lão đầu, Liễu Khinh Dương ở trên Tuyết Sơn phải đồng quy vu tận. Thân phận hung phạm giờ đã lộ liễu, nàng nếu không đến mới chính là chuyện lạ đó. Mà Tôn Hạc kia, tám chín phần mười cũng là căn cứ vào nguyên nhân đồng dạng để xuất hiện vào lúc này.

Chỉ có điều, hai người bọn họ cùng cục diện quỷ dị của Đông Đô hiện nay, liệu có quan hệ gì không đây?

"Ta vẫn nghĩ quan hệ của ngươi cùng Thủy Tình Không chẳng hề tốt gì." Bàng Chân thật tình nói với Tôn Hạc.

"Đúng là không thể nào tốt được, hắn ta rất tài năng, quần áo vĩnh viễn sạch sẽ, phong thái luôn luôn chú ý lễ tiết, cho dù là giết người xem phong độ so với người bình thường còn tốt hơn nhiều. Ta với hắn cho tới bây giờ cũng không phải là bạn tốt..." Thanh âm của Tôn Hạc thấp chìm mang theo một tia hoài niệm, một phần thương cảm, chòm râu hoa râm run nhè nhẹ, khóe mắt đỏ nhòe ra.

"Không phải là bạn tốt, đối với trong mắt ngươi chính là yêu mến hắn." Tôn hạc thở ra một hơi dài: "Ngươi phải biết rằng, ta với hắn không giống nhau. Ta từ nhỏ xuất thân bần hàn, muốn ăn cơm phải làm mọi công việc lặt vặt, nếu không gặp cơ duyên xảo hợp, căn bản không có khả năng trở thành đại tông sư. Thủy Tình Không lại không giống như vậy, gia cảnh của hắn giàu có, lên ba tuổi thì có danh sư dạy hắn đọc sách tập võ. Hắn không màng đến cái giá của thế gia công tử, đối với người ngoài khiêm tốn, nhã nhặn hữu lễ."

Từ ngày ta biết được hắn, ta liền suy nghĩ, nếu lão từ khi còn bé ở trong nhà cũng có nhiều tiền, tám chín phần cũng sẽ có bộ dạng như vậy, nói chuyện dẫn vào thêm thành ngữ, phong thái lộ ra vẻ lễ nghi. Cho dù là đến kỹ viện, những vị hồng tả nhi kia đều nguyện ý vào lòng của hắn. Đáng tiếc, ta là ta, nhưng ta cũng không mong con của mình cũng ngồi chồm hổm ven đường làm ăn mày, cũng không hy vọng cháu của mình đặt chân lên tiên thiên cảnh chuyện thứ nhất làm chính là ghé qua phòng tắm nữ để nhìn lén. Ta hy vọng con cháu của ta phải tốt hơn, tài năng tính cách giống như Thủy Tình Không vậy."

"Kết quả, hắn lại bị ngươi giết chết." hai hàng lông mày Tôn Hạc dựng ngược, mở giọng mắng: "Tuy rằng ta hiện tại không có con, có thể sau này có con còn tính đến chuyện gửi cho Thủy Tình Không dạy. Người bị ngươi giết chết rồi, đứa con của ta tương lai sẽ không có lão sư, ngay đến cái tầm gương học làm người cũng bị mất. Ngươi con mẹ nó bồi thường như thế nào cho ta đây?"

"Ngươi nói sai rồi." Giải Linh bất mãn trừng Tôn hạc một cái, nhẹ giọng trách mắng: "Hắn không có bổn sự giết chết Thủy đại sư, là hắn cùng với Dịch lão đầu hai tên vô sỉ, còn có mấy ngàn ngự lâm quan, đại nội thị vệ đồng thời giết Thủy đại sư."

"Về phần bồi thường thế nào?" Giải Linh cười lạnh nói: "Nợ máu, dĩ nhiên cho tới bây giờ chỉ có thể dùng máu để trả lại!"

Nàng phiêu nhiên khẽ động, ống tay áo như nước chảy mây bay, lộ ra một đoạn cánh tay như sen nõn, ngón tay mảnh dẻ nhẹ nhàng bắn ra, trong khoảnh khắc tiếng gió vang lên mãnh liệt, thảm thiết thê lương như tiếng gào khóc, lá rụng dưới đất lượn xoay vòng, từng phiến lá giống như đao. Mưa lá đầy trời, như lồng giam như tường chắn, đem thân hình cao lớn của Bàng Chân bao phủ ở trong đó.

Mũi chân Tôn Hạc điểm một cái, bay hướng đến trước thân của Bàng Chân, chiêu số của lão không làm cho người ta hoa mắt, cũng không có hậu chiêu dư thừa sức lực. Lão chỉ đơn giản tung ra một quyền, quyền thế không thể thấy được, đến rất nhanh.

Bàng Chân đứng mũi chịu sào cảm thụ rất sâu sắc, quyền của Tôn Hạc nhìn như giản lược nhưng không hề đơn giản chút nào.

Nếu người ta bảo tẩm ngẩm tầm ngầm mà lại đấm chết voi, chính là nói đến điều này đây.

Lão rèn luyện suốt đời, trải qua vô số lần chiến đấu, đại tông sư cảnh giới hào quang vô thượng, tất cả đều dung hợp ở trong một quyền, so sánh bên dưới, diệp đao trận của Giải Linh nhìn như uy phong tám hướng, nhìn như chỉ có hào nhoàng ở bên ngoài.

Bàng Chân cũng không phải là lần đầu tiên cùng với Tôn Hạc giao thủ, chỉ có điều, hai người giao thủ lần trước đã là chuyện của hai mươi năm về trước rồi. Hai mươi năm sau gặp lại, chạm trán với một quyền oai phong này làm cho Bàng Chân tán thưởng ngớt không thôi — lão nhân này hai mươi năm qua quả không nhàn rỗi.

Nếu như hôm nay không có chuyện gì, bên cạnh lại không có lời của Giải Linh. Bàng Thực rất muốn nguyện ý muốn đem hết toàn lực cùng Tôn Hạc đại chiến một hồi. Ở giữa hai vị đại tông sư đánh giá quả rất khó khăn, hai mươi năm, Bàng Chân cùng Thủy tình Không đánh bán tràng, ở tuyết sơn cùng Giải Linh đánh một phần ba tràng!

Chỉ tiếc cục diện hôm nay, chính là cục diện sinh tử! Giải Linh cùng Tôn Hạc cùng gặp mặt, cùng lúc ra tay, làm như vậy là để giết chết được lão!

Quyền phong như sấm chớp, Bàng Chân một chưởng đánh lui, lòng bàn tay đối mặt với quyền, hai cỗ kình khí màu bạc đạt đến giới hạn chạm vào nhau, ầm ầm bạo nổ! Hai vị cao thủ có một không hai giao chiến, diệp đao trên xoáy khua vòng quanh lập tức bị xé rách. Mỗi một phiến lá biến thành hàng vô số mảnh, mà mỗi một mảnh phiến lá, lại vẫn là đao! Chính là mảnh đao vỡ!

Toái diệp sắc bén xé rách không gian chật hẹp, tiếng rít gió làm cho người ta sợ hãi, trong nháy mắt đã phá vỡ chân khí hộ thể của Bàng Chân, ngoại bào bị chém rách nát vỡ vụn.

Cho dù là Bàng Chân, lão cũng không thể nào đối mặt với hai vị đại tông sư mà bình yên vô sự được.

Tóm lại, trước sự kết hợp toàn lực của hai người, Bàng Chân đã rơi vào thế hạ phong.

Đánh không lại ư? Đương nhiên là phải chạy. Cho nên, Bàng Chân đệ nhất cao thủ thiên hạ quý trọng, không vì cái danh hiệu đệ nhất thiên hạ đối mặt với cái chết lại cắn răng tử chiến, cuối cùng bi tráng chịu cêết trận tại chỗ, trước khi chết, khóe miệng còn lưu giữ lại tơ máu, dùng ánh mắt khinh thường cùng phẫn nộ, trợn mắt liếc nhìn đối thủ vô sỉ.

Chết chính là chết. Đại tông sư chết cùng với tiểu lưu manh chết có khác gì nhau đâu. đều trở thành cái thi thể chẳng có ý nghĩa gì. Nếu như vậy việc gì phải quyết chiến đến chết chứ, ngu sao. Có bức bách lắm mới chết!

Bàng Chân đâu ngu ngốc, thế nên, hắn chạy!

Mượn một quyền hường về Tôn Hạc, Bàng Chân gào to một tiếng, chân khí du tẩu, kinh lạc phân tán, da thịt cững như kim thạch, ngạnh kháng ngạnh theo diệp đao trận phá ra một con đường.

Sau đó, quay đầu bỏ chạy.

Tôn Hạc không chút do dự, liền truy đuổi theo. Năm đó, lão và Dịch lão đầu cùng Bàng Chân đại chiến. Đánh thắng được liền đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, chiến lược quyền chủ động luôn luôn nắm trong tay, cũng bởi vì lão chạy trốn rất nhanh. Dù cho bây giờ đã là hai mươi năm sau, lão vẫn hoạt bát, nhanh nhẹn y như cũ.

Giải Linh càng như bóng với hình, khí lực nữ nhân vốn không bằng nam nhân. Nhưng lúc tu hành, vì tránh cho tương lai giống y chang như một người đàn bà đanh đá khó coi, đương nhiên sẽ chú trọng tu hành công pháp có một ít tư thế đẹp mắt tiêu sái. Vì vậy, cước bộ nữ nhân thường thường cũng rất nhanh.

So với đằng trước, Bàng Chân chạy quả nhiên có chậm hơn một chút.

Chậm vẫn là chậm, đến cảnh giới này, cái gọi là chậm cũng chỉ là hơn thua nhau một chút. Vốn chẳng phải Lưu Tường với Tôn Tường thi chạy cũng được như vậy thôi sao! Cho nên, hai vị đại tông sư ra sức đuổi theo Bàng Chân, ầm ầm xuất ra hai chiêu, tiếp tục tình thế truy đuổi.

Trận chiến này không chói mắt, cũng chẳng đặc sắc. Nếu như ném cho bọn họ cái tốc độ đủ kinh kinh thế hãi tục, vậy thì so với hai tên du côn đuổi theo một tên vô lại có khác gì nhau đâu. Ngươi truy ta đuổi hết sức, ba người đột nhiên trông thấy bên trong tầng mây ở phía xa xa làm cho người ta bị đè nén đến cực hạn, đột nhiên tách ra phóng xuất quang mang cực kỳ rực rỡ, chói mắt đến cực điểm, tựa như mặt trời mới mọc treo cao! Chỉ có điều, trong nháy mắt sau đó, hết thảy đều trở lại bình yên, sắc trời vẫn là ảm đảm, giống như là muốn mưa vậy!

Ba người không khỏi đồng thời cùng lên tiếng, cũng không phải do kinh ngạc bởi trường chiến đấu này, mà là kinh ngạc ở chỗ — chỗ kia phải có đến nhiều hơn hai người. Ở Đông Đô có khả năng bức ép đánh ra động tính lớn như vậy? Đều là hạng cao thủ, chẳng lẽ không biết an phận hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện