Ba chữ Sát Sự Thính lọt vào trong tai Trọng Xung không làm y đổi sắc mặt, tim đập loạn. Y ung dung nhìn Tần Phi.

Danh tiếng của gã trẻ tuổi này đã truyền khắp nước Sở, tất cả những việc hắn làm, còn có chuyện như hắn tuổi còn trẻ, không chịu bó buộc, cứ thế ung da ung dung trèo lên vị trí Tổng đốc tạm thời cao ngất ngưởng, lúc nào cũng có thể lấy hai chữ "tạm thời" xuống được. Nếu Trọng Xung mà còn chưa từng nghe nhắc đến tên hắn thì hẳn không cần lăn lộn ở nước Sở làm gì nữa.

Còn tại sao Tần Phi mặc trang phục vệ sĩ, tại sao đứng ở trên đầu thành? Trọng Xung không muốn hỏi. Người ta chính là Tổng đốc tạm thời của Sát Sự Thính mà không làm được chuyện này thì chắc đã chết không biết bao lần từ lâu.

"Hai chữ ty chức của Tần Tổng đốc hình nhưng có chút lỗ mãng ." Trọng Xung cười cười, ria mép nơi khóe miệng giương giương lên: "Hẳn là ta tự xưng ty chức trước mặt ngươi thì thích hợp hơn."

"Chức quan lớn nhỏ thì đã làm sao? Trọng đại nhân bảo vệ Cấm Thành nhiều năm như thế, nếu nói về những cống hiến với dân chúng với nước Sở thì phải nhiều hơn ta không biết bao nhiêu lần. Với lại, cho đến khi hai chữ "tạm thời" còn chưa bị bỏ đi thì luận chức quan quả không đáng tiền." Tần Phi không thoải mái đáp lại.

Trọng Xung chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt quét xuống đám quân địch đang bố trí đội hình dưới chân thành, trầm giọng hỏi: "Tần tổng đốc hẳn cũng vì bọn chúng mới đến đây?"

Tần Phi gật đầu: "Cũng là bởi vì bốn trấn binh mã của Bắc Cương cấp tốc quay lại tiếp viện thì ta mới muốn biết là suy cho cùng Bắc Cương đang xảy ra chuyện gì mà khiến đám kiêu binh hãn tướng kia vội vàng như thế."

Trọng Xung chậm rãi thở dài, y chẳng quan tâm đến chuyện mới quen biết Tần Phi, cánh tay giương ra tóm chặt Tần Phi kéo vào bên cạnh lỗ châu mai, tay chỉ binh mã phía xa xa chân thành, thản nhiên bảo: "Chính là đám người này mới từ phía bắc Bắc Cương tới."

Năm nay, ở Bắc Cương tuyết rơi nhiều.. Bão tuyết này đối với Man tộc trên thảo nguyên thì không phải là sự lạ, bọn họ đã sớm quen với việc tiếp nhận khảo nghiệm của ông trời trong ngày mùa đông. Trâu dê chết rét thậm chí người bị chết đói cũng là chuyện thường ngày ở huyện. Nếu là lúc binh lực cường thịnh họ sẽ xua quân tiến vào Bắc Cương đại chiến với Yến vương một hồi để xem có thể cướp đoạt được lương thực trở về hya không. Vấn đề là hiện giờ Man tộc đang có nội chiến, không có sức vào Bắc Cương cướp đoạt.

Bọn họ không biết rằng ở phía bắc xa xôi, vượt qua Đại Mạc hoang vu, qua cả dãy núi non trùng điệp, lại vượt quá khu rừng nguyên sinh rậm rạp, chỗ đó cũng có người sinh sống. Họ cũng là những chiến sĩ sống trên lưng ngựa, tàn nhẫn hiếu sát. Nếu chỉ dùng một câu để khái quát bọn họ thì đấy là những kẻ giết người trời sinh. Họ chỉ quen cầm mã đao và búa rìu để tìm đường sống.

Vào mùa lạnh giá này ở bên đó còn kinh khủng hơn, những con sông đóng băng lại chẳng những có thể phi ngựa như bay mà còn có thể chịu được những chiếc xe ngựa khổng lồ đi lại. Nhiều động vật chết rét, ngay cả những tên tàn nhẫn hiếu sát cũng cảm thấy sống không nổi nữa. Nhưng trời cao luôn chừa một con đường cho dù con đường này có phải là con đường chết hay không.

Họ kinh ngạc phát hiện, trong tiết trời lạnh lẽo có thể vượt Đại Mạc rồi. Coi như vận khí của họ khá tốt, họ kết nhóm đi không gặp phải tai họa gì lớn, thiếu nước có thể tìm thấy nguồn, không có thức ăn thì thỉnh thoảng gặp được một vài con sói đói rũ rượi.

Đấu với loài người đói khát, những con sói đói cơ bản không giở được trò gì, chỉ có thể trở thành miếng lót dạ cho bụng những người này.

Cứ như vậy, hơn mười vạn người phương bắc trải qua trăm đắng ngàn cay tiến vào thảo nguyên phương Bắc. Tuy rằng Man tộc Bắc Cương cảm giác mình trải qua cuộc sống khổ không thể tả nhưng trong mắt người khác cuộc sống như vậy đã không tệ rồi. Vì thế đại chiến bùng nổ ngay lập tức chẳng cần chào hỏi gì cả. Ma tộc vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị đối thủ tập kích phải chạy tan tác. Chiến đấu trên thảo nguyên là khi không đánh lại thì lo mà chạy, không chạy được thì ta còn tẩn cho...Nhưng nếu kẻ địch thực sự chạy được thì sao nhỉ?

Cuối cùng Ma tộc không ngăn cản nổi, thậm chí còn muốn giảng hòa với Man tộc để cùng đối phó với đối thủ kinh khủng này. Nhưng không chờ họ tìm Man tộc để thương lượng, đối thủ đã kề dao lên cổ họng mất rồi. Sau đó, sự giàu có của Bắc Cương đập vào mắt bọn họ. Những kẻ lấy tham lam là bản tính, lấy cướp đoạt là nhiệm vụ đã không ngừng ra roi thúc ngựa phát động công kích với Bắc Cương.

Rất nhiều người cho rằng nguyên nhân chiến tranh có sự liên quan của chính trị nhưng với những người kia thì chiến tranh chính là vì ăn cơm no, vì đoạt đàn bà, vì phát tài, vì nô lệ để sai bảo. Đây cũng là con đường để địa vị của bọn họ được nâng cao, cũng là để bọn họ giành được danh hiệu dũng sĩ.

Bắc Cương ...cứ như vậy mà rơi vào lửa chiến.

Quân Sở trên mặt thành đã được bố trí ổn thỏa, các loại khí giới thủ thành đã sẵn sàng. Cung thủ phân bố ở chòi cao, sàng nỗ to lớn được điều chỉnh đúng hướng, ngắm chuẩn quân địch dưới chân thành.

" Tần tổng đốc, bọn họ rất khó đối phó." Trọng Xung hạ giọng bảo:: "Ngươi tới đây đúng là ngoài dự liệu của ta. Kẻ địch của chúng ta không phải là chỉ biết giết người phóng hỏa."

Tần Phi gằn giọng: "Những người này còn có thể giở trò gì?"

Vừa dứt lời thì ba cỗ xe ngựa màu đen từ trong trận tiến ra, nó tiến lên đầu trận hình thì dừng lại.

Quan binh trên mặt thành chưa hiểu chuyện gì, khí giới công thành rất nhiều không tới mức chỉ đưa ba chiếc xe ngựa tiến lên công thành đấy chứ? Ánh mắt Tần Phi từ từ ngưng trọng. Sông đào bảo vệ thành đang ở ngay trước mắt hắn, nước sông cũng được dẫn từ trong lòng núi ra, dòng chảy liên tục không ngừng. Nhưng càng lúc dòng nước càng chậm dần. Với tốc độ vô cùng quỷ dị, quá trình kết băng lan dần lan dần. Chỉ mới qua thời gian uống một chén trà, sông đào bảo vệ thành lớn như thế đã hình thành một tầng băng.

Mặt băng bóng loáng như gương phản chiếu ánh sáng quỷ dị. Quan binh trên mặt thành nhất thời xôn xao, không phải họ thấy hoảng sợ mà là tình huống vượt quá trí tưởng tượng bọn họ. Đám quan binh từ nhỏ đã lớn lên ở mảnh đất xó xỉnh Bắc Cương nên có thể nhìn thấy một cao thủ bát phẩm cũng mừng đến mức phải thắp hương bái Phật rồi. Giờ đột nhiên gặp cảnh sông đào bảo vệ thành đóng băng ... chuyện này còn khó tin hơn cả chuyện nhìn thấy sét đánh chết người trong mùa đông băng giá.

"Đối phương có Niệm tu!" Tần Phi lập tức lắc đầu: "Chúng hẳn không phải được gọi theo cái tên này."

Trọng Xung trầm ngâm hỏi lại: "Có biện pháp không?"

"Nếu là người khác tới thì ta không nói làm gì, thế nhưng ta khổ sở chạy đến đây lẽ nào lại muốn thấy các ngươi tròn mắt há mồm?" Tần Phi cười nói: "Vừa rồi ta cũng có cảm giác, trong ba chiếc xe ngựa của đối phương có truyền một thứ rất mạnh giống với niệm lực của niệm tu. Nếu không ngại nói thẳng thì ta bảo đó chính là niệm tu đó."

"Chúng dùng năng lực của mình làm đóng băng sông đào bảo vệ thành. Nếu trong khi song phương giao chiến thì với bản lãnh chúng phát huy vừa rồi có thế ảnh hưởng tới trận thế cung tên, vừa tăng cường cho xạ thủ bên mình vừa làm yếu bớt công kích bên địch. Nếu là như thế thì thế tiến công bọn chúng sẽ như chẻ tre. Thành trì tuy vững chắc nhưng trước sự công kích như thế, có thể giữ được hay không khó nói vô cùng."

Tần Phi cẩn thận nhìn lại ba chiếc xe ngựa. Thùng xe màu đen không có gì đặc biệt cả, chỉ cho người ta cảm giác là một hòm gỗ chắc chắn, bên trên không có hoa văn hay hình vẽ gì. Mỗi chiếc xe có hai xa phu, một người điều khiển còn một người là dự bị. Phía trước xe lại có hai người, bàn tay cầm nhiều loại vũ khí, bộ dáng bảo vệ người bên trong xe.

"Đối thủ có ba người mà ngươi chỉ một mình!" Trọng Xung thản nhiên bảo: "Kể cả khi Tần tổng đốc muốn mạo hiểm, ta cho rằng việc giết được một người cũng không dễ dàng đâu. Đối phương người đông thế mạnh, ngươi xuất hiện là đại đội nhân mã sẽ tràn lên. Thành trì chúng ta vốn mỏng manh, nếu lại phải cứu ngươi nữa thì tất bị tổn thương gốc rễ. Đến lúc đó thì cái thành này không cần giữ nữa, cứ dâng lên địch là xong."

Tần Phi không thèm để ý mà chỉ nói nhẹ bẫng: "Ba người không thể nào đều là cao thủ cùng cấp. Đương nhiên có cao tất có thấp, ta cứ thử một lần. Chỉ cần bắt được chủ soái thì hai người kia sẽ không phải là vấn đề lớn."

"Thử thế nào?" Trọng Xung vặn lại.

Tần Phi nhún người nhảy lên, hắn ngạo nghễ đững trên lỗ châu mai. Năm ngón tay khum lại hình hổ trảo. Ba đạo lưu quang niệm tiễn các màu sắc hiện ra trong tay.

Có tên, không có cung.

Tần Phi thò tay kia vào hông lấy ra một cây trường cung. Trọng Xung là người trong nghề nhìn một cái biết là đồ tốt, y nhìn chằm chằm vào cái cung, giọng nói vừa hâm mộ vừa ghen tỵ: "Cả thành của ta chắc không tim nổi một cái cung tốt như vậy."

"Người nước Ngô tặng cho ta đấy, Thiên Mục thần cung." Tần Phi cười nói: "Cung này đúng là sắc bén, mặc dù đeo nó theo vướng víu nhưng không nỡ vứt nó đi."

Trọng Xung không rõ sự lợi hại của Thiên Mục thần cung nhưng biết bản lãnh Tần Phi như thế nào rồi. Tần Phi bước đi như sói, cái nhìn như hổ cầm cung ngưng thần. Ba mũi niệm tiễn tuy là hư vô nhưng rất dọa người, công cụ giết người không rét mà run. Đám quan binh đứng gần Tần Phi không hẹn mà cùng lui ra xa một đoạn. Giống như chỉ cần ai lại gần cũng sẽ bị cung thần, niệm tiễn của Tần Phi giết chết.

Ba mũi niệm tiễn tỏa ra hào quang đẹp mắt. Một tiễn xuất ra uy thế kinh thiên động địa. Một tiễn của Đường Ẩn lúc trước làm cả Đông Đô kinh sợ. Bây giờ Tần Phi đối mặt quân địch dùng tam tiễn tìm người mạnh nhất bên phía đối phương, đương nhiên đã dốc toàn lực.

Quân địch ngoài thành đã nhìn thấy hành động của Tần Phi. Nhiều kẻ đã giương chắn đỡ lên theo bản năng, nhưng cái lá chắn đó liệu có thể đỡ nổi tam tiễn của Tần Phi không?

Tiễn rời cung như cầu vồng giữa ban ngày, dường như muốn xé tan đất trời thành mảnh nhỏ chỉ trong nháy mắt, tiễn ý với uy lực phá tan mọi chướng ngại như bẻ gãy cành khô. Mà khi niệm tiễn từ trên trời giáng xuống, bỗng tách ra làm hai thành sáu mũi tên, rồi lại chia ra làm hai thành mười hai mũi tên.

Trọng Xung mấp máy đôi môi như muốn hỏi tại sao lại chia tách mũi tên, chẳng phải là hợp nhất lại mới mạnh hơn sao?

Lời của y còn chưa thốt ra khỏi miệng, niệm tiễn đã xé trời, sáu gã xa phu đồng loạt bị găm trên xe. Mà sáu tên thủ vệ thì tốt số hơn một chút, bốn chết, hai bị thương.

Chiếc xe ngựa ngoài cùng mé phải dường như có ảnh hưởng tới thế phong cuồng của niệm tiễn. Mũi niệm tiễn như bão táp kia ma xui quỷ khiến thế nào lại xẹt qua người hai tên thủ vệ kia, tiễn ý mãnh liệt cực điểm làm chúng bị chấn thương, nhưng không lấy được mạng chúng.

Tần Phi gằn giọng bảo: "Hóa ra là ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện