Quách Doanh nhàn nhạt liếc qua thiếu nữ trong góc doanh trướng, trong lòng có chút không tình nguyện lắm: "Tần Phi, việc ngươi có thể bắt được nàng đã vượt quá dự liệu của chúng ta. Thế nhưng chuyện này xử trí thế nào vẫn phải xem ý của ngươi. Ngươi thấy đấy, một thư sinh trói gà không chặt như ta, ngươi chỉ cần một chưởng đã đánh ta thành một bãi bùn. Thế nhưng nàng thì không thể có chuyện được. Nếu như nàng xảy ra điều gì không hay thì nơi đây sẽ phải gánh lấy lửa giận vô tận của Nhung Hoàng của chúng ta."
"Nhung Hoàng?" Tần Phi hơi nhíu mày.
Quách Doanh khẽ gật đầu: "Đi qua vùng đất của Man tộc, đi tiếp về hướng Bắc sẽ có một mảnh đất hoang tàn vắng vẻ. Rất nhiều người cho rằng đó là vùng đất cằn sỏi đá, cực ít có người dám đi qua mảnh đất ấy. Vì vậy cũng chỉ có cực ít người biết được, nơi ấy có một Nhung tộc vô cùng cường đại sinh sống. Chiến sĩ mang giáp của Nhung tộc là 30 vạn, người người đều dũng mãnh thiện chiến. Một khi gặp phải tình hình chiến đấu khẩn cấp thì hầu hết những nam tử trưởng thành trong nhà đều có chiến giáp cùng vũ khí tổ tiên truyền lại, nói hơi ngoa một chút thì chuyện xây dựng đại quân 70 vạn cũng không phải là không được."
Tần Phi lạnh lùng cười, nổ hử, ngươi cứ tiếp tục nổ đi.
Quách Doanh sao lại nhìn không ra Tần Phi vốn không tin tưởng hắn chứ? Chần chờ một lát hắn lại tiếp tục nói: "Nàng ấy là Đan Mộc, con gái thứ mười ba của Nhung Hoàng. Từ nhỏ nàng ấy đã được cao nhân dưới trướng Nhung Hoàng nhìn trúng, nguyện ý dốc hết sở học truyền dạy. Nhung Hoàng nhiều con, vẫn vô cùng yêu thương Đan Mộc. Bây giờ Nhung quân rải rác khắp nơi, nếu Đan Mộc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ta dám cam đoan Nhung Hoàng chắc chắn sẽ triệu tập tất cả binh mã đến đây, lấy máu tươi để rửa sách nỗi nhục cho con gái mình."
Tần Phi đứng dậy, giầy da trọng trọng đạp trên mặt đất rắn chắc trong doanh trướng, mặt đất cũng phát ra âm thanh không chịu nổi. Hắn bước từng bước một về phía Đan Mộc, khi đến gần trước mặt nàng, lúc này mới ngồi xổm xuống, không thèm để ý đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, tay nâng chiếc cằm xinh đẹp tinh tế của nàng lên, cười nói: "Thì ra còn là một công chúa cơ đấy."
"Lại nói đến lần đầu tiên lúc ngươi bị ta bắt đã lợi dụng ta một lần. Sau đó niệm lực vạn trượng hầm băng lại làm ta khổ sở một lần. Đã rất lâu đã không có ai có thể dồn ta đến mức ấy. Thời điểm lúc ta và ngươi quyết đấu, đánh cược chính là một cái mạng. Càng tới gần người ngươi thì thứ hàn khí bàng bạc không chịu nổi kia càng thêm bức người. Hoặc là ngươi biến ta thành tượng đá, hoặc là ta giết chết ngươi."
"Không biết là ngươi không may, hay là ta may mắn đây?" Tần Phi thản nhiên nói: "Không phải ngươi đã bị một thương của ta đâm tới cổ họng hay sao?"
Nếu thời gian quay lại khoảnh khắc lúc ấy quả nhiên là một điểm hàn mang tới trước, sau đó thương xuất như rồng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đan Mộc tràn đầy vẻ phẫn nộ, chỉ là nàng ta đã bị Tần Phi trói chặt, một thân tu vi không có cách nào khai triển được, mà ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng chỉ là hi vọng xa vời. Nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay của Tần Phi như có như không nhẹ nhàng vuốt ve trên cằm của nàng. Loại phẫn nộ này thật khó nói nên lời, mặc dù là bị Tần Phi bắt cũng chỉ là vì hi sinh cho thắng lợi của quân đội Nhung tộc, một cái chộp vào ngực lúc nãy của hắn cũng coi như là vì nước hi sinh rồi. . . =)))
Thế nhưng còn bây giờ? Bị Tần Phi bắt được lần thứ hai, hắn rõ ràng dám thò tay ra sờ. Chỗ này cũng giống như ngực, làm gì đã có nam nhân nào sờ qua? Nếu có thể chạy thoát được, Đan Mộc hạ quyết tâm, nhất định sẽ phải túm được Tần Phi sau đó thiến hắn hàng trăm lần, phải dùng cách Lăng Trì, băm cái cục thịt thối tha kia của hắn tới nát bét thì thôi. . . >”