Mấy ngày gần đây, cái tên Nhất Ngôn Đường ở Đông đô từ từ vang dội. Ai ai cũng biết, Nhất Ngôn Đường tiếp quản địa bàn cùng tài phú của bang Trường Hà, còn có một vị cao thủ cấp Tông Sư đang giúp tên Đường chủ trẻ tuổi trấn áp tứ phương!
Thật quá vô sỉ! Hắc đạo ở Đông Đô không phải là không có cao thủ cấp Tông Sư, nhưng những cao thủ sao có thể tự hạ thân phận, tới trợ giúp bang hội bé tí ti đánh đánh giết giết đây? Phần lớn cao thủ hắc đạo cấp tông sư hoặc là hoàn lương, hoặc là hành sự độc lập!
Nhưng bây giờ Nhất Ngôn Đường cũng thật là quá đáng, mời ra một vị cao thủ cấp Tông Sư, trong vòng vài ngày hoàn toàn nắm giữ toàn bộ sản nghiệp của bang Trường Hà và Phương An Nhiên! Bang hội Đông đô người người cảm thấy bất an, chuẩn bị kết minh tự vệ.
Cũng may Nhất Ngôn Đường sau khi chiếm cứ xong địa bàn, liền buông xuống không khuếch trương nữa. Chính là đối mặt một vị cao thủ cấp Tông Sư chống lưng, không một bang hội nào dám chủ động tuyên chiến. Ôn nhu hương, cứ như vậy một cách tự nhiên thành sản nghiệp Thành Tín!
Kỹ viện mở cửa chính là muốn làm ăn, mỗi ngày ôn nhu hương vẫn giống như trước khách nhiều như mây, chính là kỹ viện đứng đầu Thành Nam Đông Đô. Hôm nay Ôn nhu hương nghênh đón hai vị khách quý.
Tần Phi cùng Sở Trác hai người sóng vai đi vào ôn nhu hương. Gã sai vặt vừa nghe Tần Phi nói có quan hệ với lão bản, nhất thời mồ hôi rơi như mưa. Đây là anh em kết nghĩa với Thành Tín đấy! Khuya hôm nay nếu hầu hạ không tốt, để cho vị gia này một không hài lòng. Tiền đồ của gã trong kỹ viện coi như là dìm trong nước sôi rồi!
Gã sai vặt nhanh chóng sắp xếp đâu vào đấy, Tần Phi cùng Sở Trác cùng hai vị hộ vệ đi lên lầu hai, khai mở nhã gian.
"Nếu đã đến nơi này, ngươi ngàn vạn lần không nên gọi ta là điện hạ, cứ gọi Trác công tử là được." Sở Trác cười ha hả nói: "Dù sao, nếu như các Ngự sử biết ta tới chỗ này uống rượu, chắc chắn sẽ hạch tội ta một trận."
Tần Phi thuận miệng nói: "Yên tâm đi, Ngự sử ở Đông đô, mười phần đến chín đều là khách của ôn nhu hương. Bọn họ còn sợ ở chỗ này gặp phải người quen đây."
"Đúng, đúng, đúng, phương diện này kinh nghiệm của ta chưa đủ, khuya hôm nay trông vào sắp đặt của Tần huynh." Sở Trác rất khiêm tốn, nhìn các cô nương nối đuôi nhau vào, chọn lấy hai người bồi tiếp. Nhưng ngay sau đó nói: "Tần huynh, cô nương này vì sao cứ nháy mắt ra hiệu với ngươi thế?"
Tần Phi lập tức ngẩng đầu nhìn. Hắn thấy một cô gái xinh đẹp, liếc mắt đưa tình, tự tiếu phi tiếu nhìn mình.
Tần Phi nhất thời chột dạ, đây không phải là hảo Vãn Tinh lúc trước sao? Đêm đó hắn giết Hoa Văn Vũ, chính hắn cởi sạch y phục, hôn tít mù vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, chỉ thiếu chút nữa bản năng nổi lên. Ăn thịt nàng ta rồi.
Tần Phi lúng túng ho khan hai tiếng, chỉ chỉ Vãn Tinh: "Tới đây đi, chính là ngươi đó."
"Hai người các ngươi ra sau cửa đứng đi." Sở Trác phất phất tay, ra hiệu cho hai hộ vệ ra ngoài.
Cửa phòng mới vừa mở ra, Vãn Tinh như con cá chui tọt vào lòng Tần Phi, ngón tay nhỏ dài chỉ vào tim hắn, gắt giọng: "Ngươi cái tên xấu xa này đó, thật không có lương tâm... Đêm đó..."
"Khụ khụ! Khụ khụ!" Tần Phi lấy tay che miệng ho khan hai tiếng, lầm bầm nói to: "Kỳ quái, sao còn chưa mang thức ăn lên thế?"
Mắt Sở Trác thấy Tần Phi và Vãn Tinh chắc chắn có việc gì đó không muốn cho ai biết nên không đả động gì đến. Hắn chỉ nhẹ giọng đáp: "Thời gian ta và ngươi đi vào vẫn chưa tới một chén trà, làm sao có thể mang thức ăn lên?"
Hắn cũng là hào phóng vô cùng, một tả một hữu ôm hai cô bé gái, hôn bên trái ôm bên phải hết sức thỏa thích, mặc dù động tác có chút ngượng nghịu không giống như tay già đời trong chốn hoan trường. Bản tính nam nhân chính là hiếu sắc, muốn phóng túng cũng phóng túng rất nhanh. Cả hai chơi bời một hồi.
Vãn Tinh mặc dù ngây thơ nhưng dù sao nàng cũng trà trộn trong hoan tràng nhiều năm rồi. Nàng cũng biết Tần Phi là anh em kết nghĩa với ông Trùm giấu mặt của Ôn nhu hương. Vậy Tần Phi cũng chẳng khác nào là lão bản. Nàng làm nũng đập đập, ngồi bên cạnh Tần Phi cho hắn ôm trọn cánh tay, bả vai.
Ôn nhu hương biết là Tần Phi đến, thủ hạ phá lệ ra sức, không để cho bọn họ đợi lâu, rượu và thức ăn cũng đã ào ào như nước chảy đưa lên. Chỉ chốc lát công phu cả bàn đã đầy ắp rượu thịt. Rượu tất nhiên là rượu ngon lâu năm. Rượu vừa mở ra hương thơm nức mũi, làm tâm thần mọi người sảng khoái.
Các cô nương khéo léo làm cho hai vị khách nhân hài lòng. Sở Trác bưng chén rượu lên, nhìn rượu trong vắt, cười nói: "Tần huynh, lần này ta coi như là ưu ái để cho ngươi mời ta ăn cơm. Ngày khác, trong nhà ta thiết yến, ngươi không thể không đi."
"Không cần khác khí như vậy đâu." Đoan Vương mời thì không phải là chuyện thường, muốn được ngồi đó không phải là cần có chức vị lớn sao? Các cô nương đàn hát cũng phải có tiếng ở Đông Đô. Như vậy còn là ăn cơm sao? Đó chính là thưởng thức mà!
"Tần huynh, ta có vị bằng hữu, trong lòng có chuyện khó khăn, hắn lịch duyệt quá mỏng. Ta cứ nói ra chuyện của hắn, để cho Tần huynh xem xét cặn kẽ một phen."
Tần Phi biết rõ vị bằng hữu kia chính là bản thân Sở Trác. Nếu hắn muốn nói cứ để cho hắn nói xem sao.
Sở Trác thản nhiên nói: "Bằng hữu của ta, gia đại nghiệp đại. Quanh mình phụ thân y đều có người tài ba tương trợ, tạo lập được cơ nghiệp to lơn. Xót xa chính là ai rồi cũng phải già đi, cho nên phụ thân sẽ phải chọn trong đám nhi tử một người để thừa kế sản nghiệp."
"Đám con của người có của chắc chắn là không ít nhưng phần lớn cũng đều là hạng người giá áo túi cơm, không đáng nhắc đến. Vị phụ thân này trong lòng biết gây dựng sự nghiệp khó khăn, gìn giữ chúng càng khó hơn. Cho nên, vị này muốn chọn nhi tử xuất sắc nhất để thừa kế."
Vãn Tinh gục ở Tần Phi đầu vai, lười biếng nói: "Nếu là gia nghiệp lớn như vậy, ắt hẳn đám con này có đánh vỡ đầu nhau cũng muốn đoạt. Cái gì gọi là tình huynh đệ đều hoàn toàn chẳng cần quan tâm."
Vãn Tinh nói rất đúng sự tình, chỉ là nàng không biết thân phận Sở Trác. Những lời này thức sự quá hiện thực, cho dù bụng dạ Sở Trác thâm sâu, cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng, sắc mặt hắn hồng lên, nói tiếp: "Ban đầu, vị này phụ thân nói chắc chắn, nam tử nào có bản lãnh, sẽ đem gia nghiệp cho người nấy. Nếu như nói như vậy, trong đám nhi tử có ba người có hi vọng có thể thừa kế gia nghiệp. Nhưng sau lại, bởi vì nhiều nguyên nhân, hết lần này tới lần khác trong ba người không có ai có bản lĩnh nổi bật hẳn lên. Cuối cùng cái tên có độ lượng kém nhất lại trở thành người thừa kế gia nghiệp."
Tần Phi chống cằm vào hai ngón tay, hời hợt nói: "Nếu hai huynh đệ còn lại không phục cái tên nhi tử tóm được gia nghiệp, trong huynh đệ tất có đấu tranh."
"Đúng vậy đó." Sở Trác như có điều suy nghĩ. Hắn nhìn Tần Phi: "Thật ra tên nhi tử có quyền thừa kế kia căn bản cũng không vững. Hắn trông cậy hết vào gia tộc bên ngoại. Nhưng chính hắn cũng không biết, nhiều năm trước ông ngoại và cậu cãi nhau với mẹ hắn đến mức trở mặt với nhau. Nếu không phải hắn là trưởng tử thì cái gia nghiệp này đến tay ai thì chưa rõ nhưng chắc chắn không tới phiên hắn."
Vãn Tinh cười ha ha nói: "Thế thì quá đơn giản rồi, nếu như là đã không có ý định làm huynh đệ thì hãy làm đến cùng đi. Chỉ cần mua chuộc quan phủ, tìm tội danh tống đứa con trai này vào đại lao, tốt nhất là phán cho tội chết, giết xong rồi không phải là giải quyết hết mọi chuyện sao!"
Hai nam nhân nhất thời ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp này. Vãn Tinh bĩu môi sẳng giọng: "Các ngươi tại sao lại nhìn ta bằng ánh mắt này? Người ta cũng bắt chước từ nhân vật trong kịch mà. Đừng nói là các con tranh giành gia sản. Nghe nói, trước kia ở nước Nguỵ, có ba hoàng tử đoạt vị, lão đại cùng lão Tam là một nhóm, lão Nhị phái binh mai phục trên đường vào cung bắt giết lão đại lão Tam. Sau đó y ép phụ thân thoái vị. Chuyện này chả nổi danh sao!"
Sở Trác cười khổ một tiếng, không có nói gì.
Tần Phi dĩ nhiên biết nổi khổ tâm riêng của hắn. Hiện tại thái tử không phải là dễ giết như vậy. Không nói đến đám đại nội thị vệ ở bên cạnh thái tử có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần vị đại tông sư Bàng Chân đủ trấn áp cả Đông đô. Không người nào dám ở địa bàn của Bàng Chân động thủ.
Hơn nữa, muốn giết sẽ phải giết hai người đủ tư cách cùng thái tử tranh đoạt quyền thừa kế, trừ Sở Trác ra, nghe nói còn có một vị Sở Ly. Muốn cùng một lần giết chết thái tử và Sở Ly, cái này khó khăn quá lớn, căn bản không ai dám nghĩ.
"Tần huynh, bằng hữu của ta muốn nhận được quyền thừa kế, cần rất nhiều lực lượng gia tộc bên ngoài ủng hộ." Sở Trác thành khẩn nói: "Ngươi hiểu chứ!"
Phế thái tử không phải là một chuyện đơn giản, trừ phi Sở Trác có thể nhận được rất nhiều thế lực trong triều ủng hộ. Phải khiến cho Sở đế suy tính là nam tử này thích hợp duy trì ổn định Sở quốc hơn. So sánh với nhau thì Đông cung thái tử không thể tiếp xúc với thế lực bên ngoài dễ dàng như Đoan Vương được.
Liên quan với chuyện tranh giành hoàng vị, tất cả các đại thần đều không ngốc, đây là chuyện chết chém hàng loạt. Làm mà sai nhất định có tử lộ chờ mình.
Huống chi, quan viên cao tầng, cũng đều là trực tiếp thần phục Sở đế, bọn họ sẽ không tùy tiện làm ra hành động thân mật quá đáng với bất kỳ một vị hoàng tử nào. Cho dù bọn họ muốn biểu hiện, cũng là nhắm hướng đông cung thái tử biểu hiện, như vậy mới nắm chắc nhiều phần thắng trong tay.
Cho nên, Sở Trác đưa ánh mắt ngắm vào các nhân vật có thể có thế lực đời sau. Không thể không nói, hắn đầu tư dài như vậy cũng có nguy hiểm, nếu thành công thì không cần nói rồi.
Tần Phi hiểu phân lượng của mình, hôm nay rơi vào tình huống cả thiên hạ chăm chú nhìn hắn gia nhập Sát Sự Thính. Nếu như nói hắn không phải là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của Sát Sự Thính, chỉ sợ đến một kẻ lỗ mãng ven đường cũng không tin tưởng.
Sát Sự Thính luôn luôn là một trong những thế lực lớn nhất trung thành với Sở đế. Sở quốc trừ hệ thống quan văn, quân đội thì là hệ thống giám sát! Có Sát Sự Thính ủng hộ, chẳng khác gì là có một phần ba sự ủng hộ của Sở quốc! Trừ phi thái tử có thể được tuyệt đại đa số quân đội ủng hộ, nếu không phần thắng rất nhỏ.
Về phần quan văn, trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị đẫm máu, vẻ nho nhã thư sinh, bình thường không giúp được gì! Chỉ có thực lực mới có thể dẫn tới thắng lợi cuối cùng không có con đường thứ hai.
Sở Trác thành khẩn nhìn Tần Phi, kỳ vọng hắn có thể cho mình một câu trả lời thuyết phục. Đoan Vương thoạt nhìn phong quang vô hạn, nhưng trừ sự ủng hộ của gia tộc Thục phi ra thì Đoan Vương cũng không còn thế lực đáng bận tâm khác. Hắn chỉ có thể tìm sự ủng hộ của nhân vật đời tiếp theo! Tần Phi chính là nhân vật chói mắt nhất đời ở Sát Sự Thính, tất nhiên là mục tiêu trọng yếu.
Tần Phi chần chờ một chút, muốn trả lời ngay cũng không dễ dàng. Trước đã cự tuyệt lời mời của thái tử, hôm nay đối mặt với Sở Trác. Không thể không nói, phong độ cùng lời nói của Sở Trác dễ nghe hơn so với thái tử. Dù được hớn hở trong lòng nhưng không có nghĩa là Tần Phi muốn cùng một cái thuyền với Sở Trác.
"Ta nghĩ, bằng hữu của ngươi cần phải nhận được sự ủng hộ của nhiều người nữa." Tần Phi thản nhiên nói.
Trong mắt Sở Trác loé lên một tia thất vọng, nhưng sau đó hắn lặng lẽ che dấu sự thất vọng, mỉm cười bưng chén rượu lên: "Tần huynh, ngươi làm một cái cân đi, thời điểm này hai bên không sai biệt lắm, trên bàn còn có một kiếp mã cuối cùng. Tấm kiếp mã này có thể quyết định cái cân sẽ nghiêng về bên nào. Bình thường, kiếp mã sẽ ở bên đối phương. Ta nói không sai chứ?"
Tần Phi không khỏi phải tán thưởng vị Vương gia trẻ tuổi này. Hắn cười ha hả nâng chén cụng ly: "Ngươi nói rất đúng!"
Vãn Tinh mở to hai tròng mắt xinh đẹp, lắc đầu quầy quậy, lầm bầm trong miệng:"Không hiểu các ngươi đang nói cái gì, thật giống như ở đánh đố."
"Ngươi nhá!" Tần Phi cười ha ha bẹo vào mặt Vãn Tinh, chỉ vào Sở Trác ngồi đối diện nói: "Ngươi thay vì nằm bò ở bên cạnh ta, không bằng đi dụ dỗ vị công tử này, làm hắn thật vui vẻ, hắn chính là đại thổ hào đó, đi nhà cầu cũng chỉ muốn dùng vàng thỏi lau mông. Tiện tay khen thưởng ngươi một nghìn lượng chắc không là vấn đề đâu."
Vãn Tinh hai mắt tỏa sáng, còn chưa kịp đối đáp, cô gái hai bên trái phải Sở Trác liền nhao nhao lên, hờn dỗi chen vào trong ngực Sở Trác, cố dùng cặp núi sung mãn tươi tốt đè vào xương sườn Sở Trác, cử chỉ cực kỳ quyến rũ.