Đêm qua đã làm mấy lần rồi...
... Cố Nhiên cũng không nhớ nữa. Cô mơ màng gạt tấm chăn mà ngồi dậy, vô thức đưa tay vò tóc vì cơn đau đầu còn âm ỉ, cơ thể dường như vẫn còn tồn tại lượng thuốc nhỏ nên cảm giác lâng lâng không tỉnh táo.
Cố Nhiên đưa mắt sang bên nhìn người đàn ông vẫn còn say giấc sau một đêm triền miên kịch liệt mới qua. Hắn nằm sấp, vạt chăn chỉ đắp đến ngang hông. Tấm lưng trần rắn rỏi lộ ra với những thớ cơ nam tính đến mê người. Ánh sáng le lói lọt qua rèm cửa kéo thành vệt dài vắt ngang trên làn da khoẻ khoắn. Sự quyến rũ trong phút chốc yên ả này thật sự khiến Cố Nhiên phải ngây ngẩn một hồi lâu.
Mười giờ sáng! Trời đã nắng đậm vậy rồi sao? Cố Nhiên hôm nay lại cúp học! Với cơ thể rã rời đầy dấu hôn, cô không thể lết xác đến trường. Thế nhưng cũng không quá quan trọng! Bởi vì cô chán ngấy cái ngôi trường hỗn độn đó, một ngôi trường không tôn trọng những du học sinh như cô thì không xứng đáng để cô luyến tiếc.
Cố Nhiên kéo ngăn tủ ở đầu giường để lấy bao thuốc lá. Ánh mắt cô va phải cảnh tượng hỗn loạn trên sàn nhà, quần áo vương vãi khắp nơi, bao cao su cả mới cả cũ cùng giấy lau vun dưới chân giường. Căn phòng này và cả căn nhà này không phải của cô nhưng thật sự trở thành một bãi chiến trường sau một đêm tình, cô trông mà cũng nhức mắt thay chủ nhà là hắn.
Cố Nhiên thở dài một tiếng, uể oải bật lửa châm điếu thuốc, nhớ lại cơn mê loạn của mình với người đàn ông đang nằm bên cạnh, không khỏi trầm ngâm một hồi.
"Hút thuốc trên giường, muốn cháy nhà sao?"
Lăng Dĩ Thần tỉnh rồi, hắn còn chưa cựa mình, chất giọng trầm trầm khi mới thức giấc của hắn là thứ mà Cố Nhiên nghe thấy khá thu hút. Thế nhưng mọi ngày sau khi tỉnh dậy, thường là đường ai nấy bước, hắn và cô không nói chuyện với nhau. Vì hôm nay cô không bỏ đi trước nên mới có thể nghe thấy giọng hắn vào buổi sáng, cũng không tệ.
Cố Nhiên không đáp lại, vẫn thản nhiên rít một hơi thuốc. Khói nhàn nhạt phả ra vương nhẹ xung quanh người.
Lăng Dĩ Thần chống tay ngồi dậy, hắn lấy được điếu thuốc của Cố Nhiên trong chớp nhoáng, vươn người về phía bàn và dập nó xuống gạt tàn.
"Hút thuốc không tốt!"
Lăng Dĩ Thần nói rất nhẹ nhàng nhưng Cố Nhiên đã biết hắn một thời gian, luôn cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong giọng điệu ấy.
"Tôi thấy anh cũng hút thuốc mà!"
Cố Nhiên kéo gối kê vào đầu giường, tựa người xuống. Cô nói chuyện mà không nhìn vào hắn nhưng vẫn thấy được ánh mắt của hắn rơi trên người mình.
"Tôi bỏ thuốc rồi! Còn em mới mười tám tuổi, không nên nghiện mấy thứ này!"
"Anh hút thuốc từ bao giờ?"
"Không nhớ rõ. Chắc là mười sáu!"
Cố Nhiên cười nhạt, vậy mà hắn còn dạy bảo cô?
"Khi nào thấy cần thứ để đỡ căng thẳng thì có thể ăn kẹo."
"Ăn kẹo?" Cố Nhiên bất ngờ. "Tôi không thích đồ ngọt!"
Vừa mới nhắm mắt một lúc để đỡ phải tìm một điểm để nhìn, Cố Nhiên lại không thấy Lăng Dĩ Thần nói gì nữa nên có chút tò mò.
Cô mở mắt thì đã chạm ngay phải ánh nhìn của hắn. Đôi mắt thâm sâu ấy... đã không ít lần cô nhìn trực diện. Thế nhưng kể cả lần này thì cô đều cảm thấy bản thân bị ánh mắt của hắn khiến cho nép vế. Hắn không đáng sợ nhưng lại có sự mạnh mẽ áp đảo người khác.
Cố Nhiên hơi ngượng, cô định tránh mắt đi, nhưng sự sĩ diện khiến cô không làm vậy mà cố gắng đối mắt với hắn và rồi tìm một lời nói làm lá chắn để che giấu đi cảm xúc lúc này.
"Lúc căng thẳng... chẳng phải tôi tìm đến đây để làm tình với anh sao?"
Không biết có phải Cố Nhiên nhìn lầm, nhưng cô thấy ánh mắt của Lăng Dĩ Thần có chút dao động.
Hắn hạ mắt thấp hơn một chút, nhìn xuống hai bầu ngực mơn mởn lấp ló dưới cánh tay đang khoanh trước ngực của Cố Nhiên, đôi mắt đẹp hơi hẹp lại.
"Nếu tôi không tiếp nhận em, vậy em làm cách nào?"
Cố Nhiên cũng không nhớ rõ đã lên giường với Lăng Dĩ Thần bao nhiêu lần. Nhưng kể từ lần đầu tiên cách đây nửa năm trước khi cô vừa bước sang tuổi mười tám... cho đến tận bây giờ, chưa một lần cô tìm đến mà hắn lại từ chối.
Cố Nhiên lúc này mới thật sự để tâm mà thắc mắc:
"Tôi cũng muốn hỏi anh... tại sao lại không từ chối tôi?"
... Cố Nhiên cũng không nhớ nữa. Cô mơ màng gạt tấm chăn mà ngồi dậy, vô thức đưa tay vò tóc vì cơn đau đầu còn âm ỉ, cơ thể dường như vẫn còn tồn tại lượng thuốc nhỏ nên cảm giác lâng lâng không tỉnh táo.
Cố Nhiên đưa mắt sang bên nhìn người đàn ông vẫn còn say giấc sau một đêm triền miên kịch liệt mới qua. Hắn nằm sấp, vạt chăn chỉ đắp đến ngang hông. Tấm lưng trần rắn rỏi lộ ra với những thớ cơ nam tính đến mê người. Ánh sáng le lói lọt qua rèm cửa kéo thành vệt dài vắt ngang trên làn da khoẻ khoắn. Sự quyến rũ trong phút chốc yên ả này thật sự khiến Cố Nhiên phải ngây ngẩn một hồi lâu.
Mười giờ sáng! Trời đã nắng đậm vậy rồi sao? Cố Nhiên hôm nay lại cúp học! Với cơ thể rã rời đầy dấu hôn, cô không thể lết xác đến trường. Thế nhưng cũng không quá quan trọng! Bởi vì cô chán ngấy cái ngôi trường hỗn độn đó, một ngôi trường không tôn trọng những du học sinh như cô thì không xứng đáng để cô luyến tiếc.
Cố Nhiên kéo ngăn tủ ở đầu giường để lấy bao thuốc lá. Ánh mắt cô va phải cảnh tượng hỗn loạn trên sàn nhà, quần áo vương vãi khắp nơi, bao cao su cả mới cả cũ cùng giấy lau vun dưới chân giường. Căn phòng này và cả căn nhà này không phải của cô nhưng thật sự trở thành một bãi chiến trường sau một đêm tình, cô trông mà cũng nhức mắt thay chủ nhà là hắn.
Cố Nhiên thở dài một tiếng, uể oải bật lửa châm điếu thuốc, nhớ lại cơn mê loạn của mình với người đàn ông đang nằm bên cạnh, không khỏi trầm ngâm một hồi.
"Hút thuốc trên giường, muốn cháy nhà sao?"
Lăng Dĩ Thần tỉnh rồi, hắn còn chưa cựa mình, chất giọng trầm trầm khi mới thức giấc của hắn là thứ mà Cố Nhiên nghe thấy khá thu hút. Thế nhưng mọi ngày sau khi tỉnh dậy, thường là đường ai nấy bước, hắn và cô không nói chuyện với nhau. Vì hôm nay cô không bỏ đi trước nên mới có thể nghe thấy giọng hắn vào buổi sáng, cũng không tệ.
Cố Nhiên không đáp lại, vẫn thản nhiên rít một hơi thuốc. Khói nhàn nhạt phả ra vương nhẹ xung quanh người.
Lăng Dĩ Thần chống tay ngồi dậy, hắn lấy được điếu thuốc của Cố Nhiên trong chớp nhoáng, vươn người về phía bàn và dập nó xuống gạt tàn.
"Hút thuốc không tốt!"
Lăng Dĩ Thần nói rất nhẹ nhàng nhưng Cố Nhiên đã biết hắn một thời gian, luôn cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong giọng điệu ấy.
"Tôi thấy anh cũng hút thuốc mà!"
Cố Nhiên kéo gối kê vào đầu giường, tựa người xuống. Cô nói chuyện mà không nhìn vào hắn nhưng vẫn thấy được ánh mắt của hắn rơi trên người mình.
"Tôi bỏ thuốc rồi! Còn em mới mười tám tuổi, không nên nghiện mấy thứ này!"
"Anh hút thuốc từ bao giờ?"
"Không nhớ rõ. Chắc là mười sáu!"
Cố Nhiên cười nhạt, vậy mà hắn còn dạy bảo cô?
"Khi nào thấy cần thứ để đỡ căng thẳng thì có thể ăn kẹo."
"Ăn kẹo?" Cố Nhiên bất ngờ. "Tôi không thích đồ ngọt!"
Vừa mới nhắm mắt một lúc để đỡ phải tìm một điểm để nhìn, Cố Nhiên lại không thấy Lăng Dĩ Thần nói gì nữa nên có chút tò mò.
Cô mở mắt thì đã chạm ngay phải ánh nhìn của hắn. Đôi mắt thâm sâu ấy... đã không ít lần cô nhìn trực diện. Thế nhưng kể cả lần này thì cô đều cảm thấy bản thân bị ánh mắt của hắn khiến cho nép vế. Hắn không đáng sợ nhưng lại có sự mạnh mẽ áp đảo người khác.
Cố Nhiên hơi ngượng, cô định tránh mắt đi, nhưng sự sĩ diện khiến cô không làm vậy mà cố gắng đối mắt với hắn và rồi tìm một lời nói làm lá chắn để che giấu đi cảm xúc lúc này.
"Lúc căng thẳng... chẳng phải tôi tìm đến đây để làm tình với anh sao?"
Không biết có phải Cố Nhiên nhìn lầm, nhưng cô thấy ánh mắt của Lăng Dĩ Thần có chút dao động.
Hắn hạ mắt thấp hơn một chút, nhìn xuống hai bầu ngực mơn mởn lấp ló dưới cánh tay đang khoanh trước ngực của Cố Nhiên, đôi mắt đẹp hơi hẹp lại.
"Nếu tôi không tiếp nhận em, vậy em làm cách nào?"
Cố Nhiên cũng không nhớ rõ đã lên giường với Lăng Dĩ Thần bao nhiêu lần. Nhưng kể từ lần đầu tiên cách đây nửa năm trước khi cô vừa bước sang tuổi mười tám... cho đến tận bây giờ, chưa một lần cô tìm đến mà hắn lại từ chối.
Cố Nhiên lúc này mới thật sự để tâm mà thắc mắc:
"Tôi cũng muốn hỏi anh... tại sao lại không từ chối tôi?"
Danh sách chương