Lăng Dĩ Thần đỡ lấy cốc sữa trên tay Cố Nhiên, hắn thấy cô dường như tay run không cầm nổi nữa.
"Anh... nói gì? Là bạn anh trai tôi?"
"Ừ!"
Lăng Dĩ Thần đặt cốc sữa ra bàn, ngón tay bên kia nhẹ nhàng gạt ít sữa còn vương trên khoé miệng của cô.
Cố Nhiên đột ngột hất tay hắn ra mà ngồi lùi lại. Cô nhất thời chưa tin được lời kia của hắn.
"Cố Tư Thành không yên tâm để em ở Úc Châu một mình. Vừa hay tôi cũng ở đây."
Cố Nhiên sững sờ. Chắc cô điên mất! Anh trai cho người theo dõi cô, là bạn của anh, vậy mà cô còn làm tình với hắn. Thậm chí còn để hắn biết những chuyện mà cô đã làm ở Úc Châu, uống rượu, hút thuốc, dùng chất kích thích, chơi bời, bị bắt vào đồn,...
"Em yên tâm. Tôi chưa nói những chuyện em bị vướng phải với cậu ấy!"
Lăng Dĩ Thần như thể hiểu được Cố Nhiên đang nghĩ gì nên đã trả lời trước.
Cố Nhiên cứng họng, nhất thời không biết nói gì. Tâm trí cô vừa hỗn loạn mà cũng trở nên dè chừng với người đàn ông đối diện.
"Anh... là bạn của anh tôi. Tại sao tôi chưa từng thấy?"
Cô muốn kiểm tra hắn, muốn biết liệu hắn có phải là một kẻ lừa lọc không.
Lăng Dĩ Thần khẽ cười một tiếng trước vẻ mặt hoang mang kia.
"Em đang sợ à? Yên tâm, tôi không phải là người muốn hại em đâu!"
"Em đương nhiên không biết tôi, vì tôi là bạn của Cố Tư Thành nhưng thực ra cũng là người làm dưới trướng của cậu ấy thôi. Có vài chuyện bí mật cần người thực hiện trong bí mật."
"Tôi nói lời này liệu em có tin không?"
Lăng Dĩ Thần đột ngột chống tay xuống ghế, đẩy người tới rút ngắn khoảng cách với Cố Nhiên. Hắn để cô nhìn sâu vào đôi mắt kiên định của hắn, muốn cô bình tĩnh trở lại.
Gương mặt đẹp đẽ này, ánh mắt sâu thẳm này... quả thực khiến Cố Nhiên khó lòng mà nghĩ hắn là người xấu. Ở Lăng Dĩ Thần toát ra một sự vững vàng mạnh mẽ và cũng đáng tin, dù ở trong hoàn cảnh này thì Cố Nhiên cũng không thấy sợ hãi hắn.
"Anh không lừa tôi đấy chứ?"
Cố Nhiên chẳng qua đang hỏi để tự trấn an bản thân.
Lăng Dĩ Thần nhướng mày, hắn lại cười. Nụ cười của hắn rất đẹp.
"Nếu tôi đã muốn lừa em thì em hỏi vậy, chẳng lẽ tôi lại nhận?"
Những giọt nước trên mái tóc của hắn nhỏ xuống, rơi vào cánh tay cô. Bờ vai trần rắn rỏi cũng còn lấm tấm những hạt nước, trông qua nhìn như thể làn da hắn đang phát sáng dưới ánh đèn.
"Lau tóc đi kìa."
Cố Nhiên hắng giọng, cô muốn lảng tránh bầu không khí gượng gạo này.
Lăng Dĩ Thần giãn khoảng cách với cô, rồi thoải mái tựa người trên ghế.
Cố Nhiên đang lúng túng vì mới biết về mối quan hệ gần này, cô tu một mạch hết cốc sữa để bình tĩnh lại, mới nói:
"Anh là bạn anh tôi, vậy mà sẵn sàng làm tình với tôi. Muốn anh tôi giết cả hai sao?"
Về chuyện này, Cố Nhiên đúng là không có đường lùi. Cô bất giác vò tóc, tâm trí cũng rối bời.
"Em không cần lo. Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Lăng Dĩ Thần vẫn thản nhiên, trong khi Cố Nhiên thì trợn mắt.
"Chịu trách nhiệm cái gì chứ? Tôi với anh chẳng qua là lên giường với nhau vài lần..."
Cố Nhiên nói đến đây, giọng điệu cũng hơi nhỏ lại, xem ra là cũng gượng.
"Vài lần? Em đếm được không?"
Lăng Dĩ Thần cười cười. Cố Nhiên đột nhiên thấy mình giống như một con ngốc trong mắt hắn vậy! Quả thực là cô cũng không đếm được đã cùng hắn trải qua bao đêm nữa.
"Vậy thì sao chứ? Tôi nghĩ tốt nhất anh nên giữ miệng, đừng có mà nói linh tinh với anh tôi. Chúng ta cũng nên giữ khoảng cách đi. Anh là người biết rõ mối quan hệ này mà vẫn còn cố tình..."
Cố Nhiên muốn trách cũng không thể trách được, bởi lẽ người chủ động trước là cô.
"Mối quan hệ gì? Tôi không thể gần gũi với em gái của bạn được à?"
Lăng Dĩ Thần vẫn giữ dáng vẻ bình thản, ánh mắt lại mang theo ý cười, thật sự là chọc cho Cố Nhiên tức điên.
"Anh còn đùa cợt được vào lúc này? Tôi đang nghiêm túc đấy!"
Lăng Dĩ Thần "à" một tiếng, hắn rút chiếc khăn tắm choàng ở cổ, vứt ra một góc, rồi đột nhiên nhoài người về phía Cố Nhiên, ép sát cô vào thành ghế. Có vẻ như hắn rất thích đối diện với cô ở khoảng cách gần thế này, có thể nhìn được rõ vẻ xinh đẹp của cô.
"Xin lỗi vì đã để em hiểu lầm rằng tôi đang đùa cợt, nhưng tôi không đùa."
Lăng Dĩ Thần quả thật trở nên nghiêm túc khiến Cố Nhiên vô thức nuốt khan khi phải đối diện với sự kiên định trong ánh mắt hắn.
"Em có thể coi tôi là người qua đường, là kẻ để trút giận, giải toả, hoặc chỉ là công cụ làm tình..."
Trái tim Cố Nhiên đập hơi loạn, hắn đột nhiên lại nói ra lời thẳng thắn như thế, thật sự làm cô cũng có chút áy náy xấu hổ.
"... nhưng tôi thì thật sự thích em."
"Anh... nói gì? Là bạn anh trai tôi?"
"Ừ!"
Lăng Dĩ Thần đặt cốc sữa ra bàn, ngón tay bên kia nhẹ nhàng gạt ít sữa còn vương trên khoé miệng của cô.
Cố Nhiên đột ngột hất tay hắn ra mà ngồi lùi lại. Cô nhất thời chưa tin được lời kia của hắn.
"Cố Tư Thành không yên tâm để em ở Úc Châu một mình. Vừa hay tôi cũng ở đây."
Cố Nhiên sững sờ. Chắc cô điên mất! Anh trai cho người theo dõi cô, là bạn của anh, vậy mà cô còn làm tình với hắn. Thậm chí còn để hắn biết những chuyện mà cô đã làm ở Úc Châu, uống rượu, hút thuốc, dùng chất kích thích, chơi bời, bị bắt vào đồn,...
"Em yên tâm. Tôi chưa nói những chuyện em bị vướng phải với cậu ấy!"
Lăng Dĩ Thần như thể hiểu được Cố Nhiên đang nghĩ gì nên đã trả lời trước.
Cố Nhiên cứng họng, nhất thời không biết nói gì. Tâm trí cô vừa hỗn loạn mà cũng trở nên dè chừng với người đàn ông đối diện.
"Anh... là bạn của anh tôi. Tại sao tôi chưa từng thấy?"
Cô muốn kiểm tra hắn, muốn biết liệu hắn có phải là một kẻ lừa lọc không.
Lăng Dĩ Thần khẽ cười một tiếng trước vẻ mặt hoang mang kia.
"Em đang sợ à? Yên tâm, tôi không phải là người muốn hại em đâu!"
"Em đương nhiên không biết tôi, vì tôi là bạn của Cố Tư Thành nhưng thực ra cũng là người làm dưới trướng của cậu ấy thôi. Có vài chuyện bí mật cần người thực hiện trong bí mật."
"Tôi nói lời này liệu em có tin không?"
Lăng Dĩ Thần đột ngột chống tay xuống ghế, đẩy người tới rút ngắn khoảng cách với Cố Nhiên. Hắn để cô nhìn sâu vào đôi mắt kiên định của hắn, muốn cô bình tĩnh trở lại.
Gương mặt đẹp đẽ này, ánh mắt sâu thẳm này... quả thực khiến Cố Nhiên khó lòng mà nghĩ hắn là người xấu. Ở Lăng Dĩ Thần toát ra một sự vững vàng mạnh mẽ và cũng đáng tin, dù ở trong hoàn cảnh này thì Cố Nhiên cũng không thấy sợ hãi hắn.
"Anh không lừa tôi đấy chứ?"
Cố Nhiên chẳng qua đang hỏi để tự trấn an bản thân.
Lăng Dĩ Thần nhướng mày, hắn lại cười. Nụ cười của hắn rất đẹp.
"Nếu tôi đã muốn lừa em thì em hỏi vậy, chẳng lẽ tôi lại nhận?"
Những giọt nước trên mái tóc của hắn nhỏ xuống, rơi vào cánh tay cô. Bờ vai trần rắn rỏi cũng còn lấm tấm những hạt nước, trông qua nhìn như thể làn da hắn đang phát sáng dưới ánh đèn.
"Lau tóc đi kìa."
Cố Nhiên hắng giọng, cô muốn lảng tránh bầu không khí gượng gạo này.
Lăng Dĩ Thần giãn khoảng cách với cô, rồi thoải mái tựa người trên ghế.
Cố Nhiên đang lúng túng vì mới biết về mối quan hệ gần này, cô tu một mạch hết cốc sữa để bình tĩnh lại, mới nói:
"Anh là bạn anh tôi, vậy mà sẵn sàng làm tình với tôi. Muốn anh tôi giết cả hai sao?"
Về chuyện này, Cố Nhiên đúng là không có đường lùi. Cô bất giác vò tóc, tâm trí cũng rối bời.
"Em không cần lo. Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Lăng Dĩ Thần vẫn thản nhiên, trong khi Cố Nhiên thì trợn mắt.
"Chịu trách nhiệm cái gì chứ? Tôi với anh chẳng qua là lên giường với nhau vài lần..."
Cố Nhiên nói đến đây, giọng điệu cũng hơi nhỏ lại, xem ra là cũng gượng.
"Vài lần? Em đếm được không?"
Lăng Dĩ Thần cười cười. Cố Nhiên đột nhiên thấy mình giống như một con ngốc trong mắt hắn vậy! Quả thực là cô cũng không đếm được đã cùng hắn trải qua bao đêm nữa.
"Vậy thì sao chứ? Tôi nghĩ tốt nhất anh nên giữ miệng, đừng có mà nói linh tinh với anh tôi. Chúng ta cũng nên giữ khoảng cách đi. Anh là người biết rõ mối quan hệ này mà vẫn còn cố tình..."
Cố Nhiên muốn trách cũng không thể trách được, bởi lẽ người chủ động trước là cô.
"Mối quan hệ gì? Tôi không thể gần gũi với em gái của bạn được à?"
Lăng Dĩ Thần vẫn giữ dáng vẻ bình thản, ánh mắt lại mang theo ý cười, thật sự là chọc cho Cố Nhiên tức điên.
"Anh còn đùa cợt được vào lúc này? Tôi đang nghiêm túc đấy!"
Lăng Dĩ Thần "à" một tiếng, hắn rút chiếc khăn tắm choàng ở cổ, vứt ra một góc, rồi đột nhiên nhoài người về phía Cố Nhiên, ép sát cô vào thành ghế. Có vẻ như hắn rất thích đối diện với cô ở khoảng cách gần thế này, có thể nhìn được rõ vẻ xinh đẹp của cô.
"Xin lỗi vì đã để em hiểu lầm rằng tôi đang đùa cợt, nhưng tôi không đùa."
Lăng Dĩ Thần quả thật trở nên nghiêm túc khiến Cố Nhiên vô thức nuốt khan khi phải đối diện với sự kiên định trong ánh mắt hắn.
"Em có thể coi tôi là người qua đường, là kẻ để trút giận, giải toả, hoặc chỉ là công cụ làm tình..."
Trái tim Cố Nhiên đập hơi loạn, hắn đột nhiên lại nói ra lời thẳng thắn như thế, thật sự làm cô cũng có chút áy náy xấu hổ.
"... nhưng tôi thì thật sự thích em."
Danh sách chương