Tiếng loảng xoảng đổ vỡ khiến Cố Nhiên vừa giật mình vừa kinh ngạc. Bởi vì cô muốn trốn khỏi Lăng Dĩ Thần khi đang bị hắn đứng chắn phía trước nên đã vô tình xô vào tủ rượu phía sau lưng. Kệ tủ rung rinh đã được Lăng Dĩ Thần nhanh chóng đỡ lấy, nhưng có một vài chai rượu trưng bày ở hàng trên cao đã bị rơi xuống.
Lăng Dĩ Thần sợ Cố Nhiên bị thương, một tay hắn vừa đẩy kệ tủ trở lại vị trí, tay còn lại giữ chặt cô ôm ở trong lòng. Thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn che chắn hết cho cô, Cố Nhiên vẫn còn chưa hết sững sờ nhìn những mảnh vỡ lẫn trong rượu tung toé trên nền đất.
“Có sao không?”
Cố Nhiên nghe câu hỏi này thì không khỏi nuốt khan, cô thấy có chút xấu hổ vì đã gây ra sự lộn xộn này.
Ngay khi Lăng Dĩ Thần buông cô ra, một màu đỏ chảy dọc trên bờ vai trần của hắn khiến Cố Nhiên hoảng hốt. Cô còn tưởng đó là nước rượu, nhưng không phải. Là máu của hắn! Trong nhà như thể vừa xảy ra một trận đánh nhau, Cố Nhiên ỉu xìu mặt, vừa ngại mà cũng vừa khó xử. Cô ngồi trên giường cùng Lăng Dĩ Thần, cẩn thận lau những vết xước rỉ máu sau gáy, trên vai, trên tay, hắn.
Tấm lưng rộng yên ắng, hắn đã không nói gì một lúc rồi. Tuy vết thương không quá nặng, nhưng cũng là bị mảnh vỡ cứa vào. Cố Nhiên áy náy lựa mãi mới cất lời:
“Có cần đi bệnh viện không?”
Hỏi rồi, cô mới thấy ngoài trời vẫn đang mưa bão như vậy, xem ra là cũng không tiện.
Cố Nhiên nhẹ nhàng thấm thuốc sát trùng, hai mày cô đã hơi nhíu lại vì thấy xót hộ hắn, thế nhưng người đàn ông này thì vẫn yên lặng.
Ánh mắt hắn vẫn đang đặt ở đống lộn xộn dưới sàn nhà, bấy giờ lại thoáng thở dài.
Cố Nhiên tưởng cô mạnh tay quá nên phải hỏi:
“Anh đau à?”
Lăng Dĩ Thần lại nhàn nhạt đáp:
“Tôi đang tính số tiền rượu em vừa làm vỡ.”
Cố Nhiên nghệt mặt, cô thật không lường được tình huống này, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng đáp:
“Tôi sẽ trả cho anh.”
Lăng Dĩ Thần nhướng mày, hắn đột nhiên xoay người lại đối diện với cô.
“Trả tôi? Với số tiền em có hiện giờ sao?”
Cố Nhiên bị Lăng Dĩ Thần khui ra sự nghèo khó rồi, nhất thời không biết trả lời sao.
Lăng Dĩ Thần quả nhiên là bạn của anh trai cô, hắn chắc đã được Cố Tư Thành kể cho biết cô đã “mượn” một đống tiền của anh ấy để bỏ nhà đi. Đáng lẽ ra cô vẫn là người giàu, đủ ăn học thoải mái trên mảnh đất này.
Chẳng qua… Lăng Dĩ Thần còn biết nhiều hơn một chút, Cố Nhiên đã bị kẻ xấu lừa tiền, còn khiến cô dính vào nhiều vụ rắc rối, số tài sản hiện tại cô còn cũng đã hao hụt đi rất nhiều rồi, chỉ đủ chi trả tiền nhà và tiền học thêm nửa năm nữa.
“Tôi sẽ đi làm kiếm đủ số tiền trả anh là được chứ gì?”
Cố Nhiên vừa nói vừa lảng mắt đi, cô cầm dải băng để quấn vào những vết thương cho hắn.
“Bốn trăm hai mươi triệu. Em kiếm bao lâu?”
“Bốn trăm hai mươi…?”
Cố Nhiên sững người, cô phải thốt lên vì quá bất ngờ.
“Một, hai, ba, bốn. Vỡ có bốn chai rượu mà bốn trăm hai mươi triệu? Anh tính khống à?”
Lăng Dĩ Thần khẽ cười, hắn nâng cằm cô lên.
“Có giá dán ở đó, em có thể ra kiểm tra. Với lại, đó là mấy chai rẻ nhất rồi.”
Trời đất! Cố Nhiên đúng là không hiểu cái sở thích sưu tầm này của đàn ông. Ở nhà anh trai cô cũng kê vài tủ rượu, không thấy uống mấy, chỉ thấy để đó, hoá ra cũng toàn là tiền cả.
Thấy vẻ mặt bối rối không cam chịu của Cố Nhiên, Lăng Dĩ Thần phải bật cười một tiếng.
“Tôi không bắt em trả!”
Cố Nhiên cau mày, cô thắt nút băng quấn trên người hắn, còn liếc mắt lườm hắn một cái.
“Cảm ơn! Tôi không thích mắc nợ. Nhất là nợ tiền!”
Cố Nhiên chỉ lỡ lời sĩ diện một chút liền bị Lăng Dĩ Thần bắt bẻ.
“Nhưng em còn nợ tôi cả cái khác!”
Cố Nhiên ngạc nhiên: “Nợ gì chứ?”
Lăng Dĩ Thần đột nhiên hôn chụt vào môi cô một cái khiến cô không kịp phản ứng. Cố Nhiên che miệng, nhíu mày đầy bất bình.
Lăng Dĩ Thần lại tiến sát hơn nữa, khiến cô phải ngả ra sau. Hắn lại vòng tay giữ lấy eo cô, kéo vào người mình, hạ giọng nói nhỏ vào tai cô hai tiếng:
“Nợ tình.”
Cố Nhiên đẩy ngực Lăng Dĩ Thần ra, lần này hắn ôm cô chặt hơn khiến cô khó mà kháng cự.
“Bây giờ em có thể trả luôn đấy! Tôi trừ cả tiền rượu cho em.”
Lăng Dĩ Thần sợ Cố Nhiên bị thương, một tay hắn vừa đẩy kệ tủ trở lại vị trí, tay còn lại giữ chặt cô ôm ở trong lòng. Thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn che chắn hết cho cô, Cố Nhiên vẫn còn chưa hết sững sờ nhìn những mảnh vỡ lẫn trong rượu tung toé trên nền đất.
“Có sao không?”
Cố Nhiên nghe câu hỏi này thì không khỏi nuốt khan, cô thấy có chút xấu hổ vì đã gây ra sự lộn xộn này.
Ngay khi Lăng Dĩ Thần buông cô ra, một màu đỏ chảy dọc trên bờ vai trần của hắn khiến Cố Nhiên hoảng hốt. Cô còn tưởng đó là nước rượu, nhưng không phải. Là máu của hắn! Trong nhà như thể vừa xảy ra một trận đánh nhau, Cố Nhiên ỉu xìu mặt, vừa ngại mà cũng vừa khó xử. Cô ngồi trên giường cùng Lăng Dĩ Thần, cẩn thận lau những vết xước rỉ máu sau gáy, trên vai, trên tay, hắn.
Tấm lưng rộng yên ắng, hắn đã không nói gì một lúc rồi. Tuy vết thương không quá nặng, nhưng cũng là bị mảnh vỡ cứa vào. Cố Nhiên áy náy lựa mãi mới cất lời:
“Có cần đi bệnh viện không?”
Hỏi rồi, cô mới thấy ngoài trời vẫn đang mưa bão như vậy, xem ra là cũng không tiện.
Cố Nhiên nhẹ nhàng thấm thuốc sát trùng, hai mày cô đã hơi nhíu lại vì thấy xót hộ hắn, thế nhưng người đàn ông này thì vẫn yên lặng.
Ánh mắt hắn vẫn đang đặt ở đống lộn xộn dưới sàn nhà, bấy giờ lại thoáng thở dài.
Cố Nhiên tưởng cô mạnh tay quá nên phải hỏi:
“Anh đau à?”
Lăng Dĩ Thần lại nhàn nhạt đáp:
“Tôi đang tính số tiền rượu em vừa làm vỡ.”
Cố Nhiên nghệt mặt, cô thật không lường được tình huống này, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng đáp:
“Tôi sẽ trả cho anh.”
Lăng Dĩ Thần nhướng mày, hắn đột nhiên xoay người lại đối diện với cô.
“Trả tôi? Với số tiền em có hiện giờ sao?”
Cố Nhiên bị Lăng Dĩ Thần khui ra sự nghèo khó rồi, nhất thời không biết trả lời sao.
Lăng Dĩ Thần quả nhiên là bạn của anh trai cô, hắn chắc đã được Cố Tư Thành kể cho biết cô đã “mượn” một đống tiền của anh ấy để bỏ nhà đi. Đáng lẽ ra cô vẫn là người giàu, đủ ăn học thoải mái trên mảnh đất này.
Chẳng qua… Lăng Dĩ Thần còn biết nhiều hơn một chút, Cố Nhiên đã bị kẻ xấu lừa tiền, còn khiến cô dính vào nhiều vụ rắc rối, số tài sản hiện tại cô còn cũng đã hao hụt đi rất nhiều rồi, chỉ đủ chi trả tiền nhà và tiền học thêm nửa năm nữa.
“Tôi sẽ đi làm kiếm đủ số tiền trả anh là được chứ gì?”
Cố Nhiên vừa nói vừa lảng mắt đi, cô cầm dải băng để quấn vào những vết thương cho hắn.
“Bốn trăm hai mươi triệu. Em kiếm bao lâu?”
“Bốn trăm hai mươi…?”
Cố Nhiên sững người, cô phải thốt lên vì quá bất ngờ.
“Một, hai, ba, bốn. Vỡ có bốn chai rượu mà bốn trăm hai mươi triệu? Anh tính khống à?”
Lăng Dĩ Thần khẽ cười, hắn nâng cằm cô lên.
“Có giá dán ở đó, em có thể ra kiểm tra. Với lại, đó là mấy chai rẻ nhất rồi.”
Trời đất! Cố Nhiên đúng là không hiểu cái sở thích sưu tầm này của đàn ông. Ở nhà anh trai cô cũng kê vài tủ rượu, không thấy uống mấy, chỉ thấy để đó, hoá ra cũng toàn là tiền cả.
Thấy vẻ mặt bối rối không cam chịu của Cố Nhiên, Lăng Dĩ Thần phải bật cười một tiếng.
“Tôi không bắt em trả!”
Cố Nhiên cau mày, cô thắt nút băng quấn trên người hắn, còn liếc mắt lườm hắn một cái.
“Cảm ơn! Tôi không thích mắc nợ. Nhất là nợ tiền!”
Cố Nhiên chỉ lỡ lời sĩ diện một chút liền bị Lăng Dĩ Thần bắt bẻ.
“Nhưng em còn nợ tôi cả cái khác!”
Cố Nhiên ngạc nhiên: “Nợ gì chứ?”
Lăng Dĩ Thần đột nhiên hôn chụt vào môi cô một cái khiến cô không kịp phản ứng. Cố Nhiên che miệng, nhíu mày đầy bất bình.
Lăng Dĩ Thần lại tiến sát hơn nữa, khiến cô phải ngả ra sau. Hắn lại vòng tay giữ lấy eo cô, kéo vào người mình, hạ giọng nói nhỏ vào tai cô hai tiếng:
“Nợ tình.”
Cố Nhiên đẩy ngực Lăng Dĩ Thần ra, lần này hắn ôm cô chặt hơn khiến cô khó mà kháng cự.
“Bây giờ em có thể trả luôn đấy! Tôi trừ cả tiền rượu cho em.”
Danh sách chương