“Tỉnh rồi à?”

Vẫn là chất giọng trầm ấm quyến rũ ấy, Cố Nhiên không quá ngạc nhiên khi vừa cựa mình mở mắt ra thì đã nghe thấy tiếng của Lăng Dĩ Thần, đã nhìn thấy gương mặt của hắn ở sát gần bên.

Một đêm kịch liệt vừa qua đương nhiên Cố Nhiên còn nhớ, chỉ là lúc này thân thể có chút rệu rã. Hẳn là cô và hắn đã triền miên rất lâu nên hạ thân mới mỏi nhừ thế này.

Lăng Dĩ Thần thấy Cố Nhiên đã nhìn hắn một lúc mà không hề động đậy thì liền nhích sát người về phía cô thêm một chút, tay chống bên đầu.

“Có cần tôi bế em dậy không?”

Cố Nhiên thoáng kinh ngạc, chẳng lẽ hắn nghĩ cô mệt đến mức không cử động nổi luôn hay sao? “Không cần đâu!”

“Thật? Hôm qua em rất sung đấy!”

Lăng Dĩ Thần nhắc khiến Cố Nhiên hơi xấu hổ. Dù sao cô cũng bị hắn bắt gặp lén dùng chất kích thích mạnh, còn bị hắn ngăn cản rồi đè lên giường dùng cách quan hệ thể xác để kìm hãm cô.

“Xem ra việc tôi bị như hôm qua cũng có lợi cho anh nhỉ?”

Cố Nhiên ngượng quá nên chỉ còn biết kháy đểu hắn để tự giải toả cho mình.

Lăng Dĩ Thần nhướng mày, hắn đang mong đợi gì thế này, mong cô cảm ơn hắn sao? Đương nhiên là không rồi, đây mới là Cố Nhiên mà hắn biết.

Dưới lớp chăn, Lăng Dĩ Thần vòng tay qua chiếc eo nhỏ của cô, đột ngột kéo cô áp sát vào người mình.

“Cũng không có lợi lắm. Em nghĩ nếu tôi muốn có thân thể này của em còn phải đợi lúc em rơi vào tình trạng không minh mẫn như hôm qua sao? Tôi vẫn còn chưa được biết cảm giác làm tình lúc em đang tỉnh táo như thế nào đấy!”

Cố Nhiên không những giật mình mà còn phải vô thức nuốt khan một cái. Bụng cô đang dính vào người hắn, mà đùi cô còn bị vật to lớn của hắn cọ vào.

Vật dưới thân Lăng Dĩ Thần cứng và nóng quá, sao đến giờ này mới sáng sớm mà đã cứng như vậy?

“Đêm qua anh chưa giải quyết được à?”

Cố Nhiên không lảng tránh được nên liền bạo dạn hỏi.

Lăng Dĩ Thần cười nhạt.

“Tôi giải quyết cho em nhưng không ai giải quyết cho tôi.”

Bởi vì hắn làm với cô trong tình cảnh không kịp đeo bao, nên đã phải nhẫn nhịn rất khổ sở.

“Sao? Muốn giúp tôi à?”

Cố Nhiên cũng không hiểu sao, chỉ vì một lời nói này mà trong lòng cô bỗng gợn lên cơn rạo rực. Có lẽ vì giọng nói của Lăng Dĩ Thần có sức hút quá sao? Hay là do người bạn ở thân dưới của hắn đang chạm vào làn da cô quá mức kích thích.

“Tôi mệt lắm!”

Cố Nhiên buông một lời rồi xoay người lại để tránh bị hút vào ánh mắt sâu thẳm của Lăng Dĩ Thần. Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, cô vẫn nên ngủ thêm một giấc để hồi sức thì hơn.

Có điều…

Cố Nhiên không lường được khi cô xoay lưng về phía hắn, cặp mông của cô vừa vặn lại cọ sát với vật nóng bỏng kia.

“Hmm…”

Chết tiệt!

Cố Nhiên lỡ miệng rên một tiếng. Chỉ là sự bộc phát từ cơ thể thôi, cô nhăn mặt xấu hổ vì đã lỡ để tiếng ái muội đó thoát ra khỏi miệng. Cố Nhiên im lặng nhưng Lăng Dĩ Thần thì đâu có cho cô lảng đi.

Hắn quàng cánh tay cứng rắn ôm lấy bụng cô, không cho cô kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

“Em kêu cái gì thế?”

Vật lớn như cái chày kia của hắn vừa vặn đặt ở khe mông của cô rất nóng.

“Anh làm gì thế? Biến thái!”

Cố Nhiên muốn gỡ tay Lăng Dĩ Thần ra khỏi eo mình nhưng sức cô đâu có lại.

“Không phải em mới biến thái sao? Em nỡ rên rỉ như vậy trong khi tôi đang rất nhẫn nhịn. Với lại…”

“A…”

Cố Nhiên lại không nhịn được rên lên khi Lăng Dĩ Thần đột ngột luồn tay xuống nơi ở giữa hai chân cô.

“Em ướt thế này…”

Lăng Dĩ Thần hôn vào bên cổ Cố Nhiên khiến cô rùng mình.

“Chúng ta có nên tiếp tục khi em đã tỉnh rồi hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện