Con ngựa chở cô nhanh chóng đi xa.

Hắn biết mình không nên để cô một mình, nhưng con ngựa này đã đến cực hạn, mà đội kỵ binh đã đuổi theo sát nút. Hắn dùng hết mọi cách nhưng vẫn không cắt đuôi được bọn chúng. Bây giờ gió tuyết ngừng sẽ chỉ khiến đội kỵ binh đuổi theo hai người bọn họ nhanh hơn mà thôi.

Khả năng cưỡi ngựa và truy tìm tung tích của đám người Mông Cổ này tốt đến chết tiệt.

Ngay từ đêm đầu tiên hắn đã không dám dừng lại nghỉ ngơi nhiều, hắn biết đội kỵ binh chỉ tạm thời quay về, chờ Lạp Tô tỉnh, hắn ta sẽ phái người đuổi giết họ.

Lạp Tô sẽ không cho phép binh lính vì tuyết lớn mà buông tha cho bọn họ.

Bị hắn uy hiếp là một loại sỉ nhục, huống chi hắn còn khoét mất một con mắt của hắn ta. Lạp Tô nhất định sẽ muốn làm thịt hắn để rửa sạch nỗi nhục này.

Đáng lý ra hắn nên khi làm thịt tên kia khi có cơ hội, nhưng lúc đó hắn cần giữ Lạp Tô làm con tin, hắn ta phải sống mới có giá trị. Hắn chỉ cảm thấy may mắn vì khi ấy không có tướng quân nào có địa vị cao ở đó, để hắn nhân cơ hội lợi dụng tên kia trốn thoát.

Hắn không dám dừng ngựa, hắn phải đưa cô chạy xa khỏi doanh trại, càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt.

Hắn cần tranh thủ thời gian và khoảng cách, nếu có thể thoát khỏi khu thảo nguyên, tiến vào núi rừng phương Bắc, bọn họ còn có khả năng thoát khỏi chúng. Cho nên hắn ăn ngủ trên ngựa, rất ít khi dừng lại.

Hắn vốn còn ôm chút hi vọng, nhưng hắn quá nặng, thể lực của con ngựa đã cạn. Hắn biết hôm nay hắn và cô sẽ bị đuổi kịp.

Đối với Lạp Tô, cô không có giá trị gì, nhưng hắn thì khác.

Người Lạp Tô muốn là hắn, muốn bắt hắn, muốn làm thịt hắn.

Mục tiêu là hắn chứ không phải cô, tiếp tục ở cạnh hắn sẽ chỉ khiến cô chết oan chết uổng.

Con ngựa này không thể chở hắn và cô thoát khỏi kỵ binh, nhưng nếu chỉ có mình cô, tốc độ của nó sẽ nhanh hơn rất nhiều, cô còn cơ hội thoát khỏi sự truy lùng của kỵ binh.Tuyết lớn sẽ che giấu vết tích của cô; lương khô và rượu sữa ngựa trong túi trên yên ngựa cũng đủ cho cô cầm cự được mười ngày nửa tháng.

Cô rất thông minh, rất có sức chịu đựng, cô bắn tên cũng chính xác kinh người. Hắn biết cô sẽ sống sót. Gió nổi lên, những hạt tuyến từ tầng mây xám dày lại lác đác rơi xuống.

Nhìn bóng một người một ngựa chạy như bay đến núi rừng phía bắc xa xa kia, hắn cầm đại đao trong tay, xoay người, một mình trong gió tuyết đối mặt với đội kỵ binh đang đến gần.

Tay hắn nắm chặt cán đao, hít thật sâu.

Hắn không muốn chết, cũng không muốn đưa tay chịu trói, nếu chúng cho rằng hắn sẽ không chống cự chút nào vậy thì nhầm to rồi.

Có lẽ vì hắn cứ đứng không nhúc nhích nên chúng không bắn tên, hắn đoán Lạp Tô muốn chúng bắt sống hắn.

Một kỵ binh giục ngựa đi đến phía trước, đang muốn mở miệng nói chuyện với hắn, hắn đột nhiên từ trạng thái hoàn toàn bất động xông lên, vươn tay kéo tên ngồi trên ngựa xuống.

Tuyết trắng văng khắp nơi, hòa lẫn với tuyết rơi từ trên trời xuống.

Tầm mắt trở nên mơ hồ, hắn không nhân cơ hội xoay người lên ngựa mà cầm lấy đại đao đâm vào ngựa của một kỵ binh khác. Lên ngựa sẽ chỉ khiến hắn biến thành mục tiêu rõ ràng hơn mà thôi. Ở trong trời tuyết, bên cạnh còn có ngựa có người, hắn mới có thể nấp được.

Tên bắn vào thân ngựa, vào người, có vài mũi tên cũng bắn trúng hắn, nhưng đều chỉ trầy da mà thôi. Những mũi tên bắn vào điểm yếu đều bị hắn đỡ được.

Hắn khiến chúng cho rằng có thể bắt được hắn, dụ chúng tới gần.

Nhưng đội kỵ binh này cũng không phải loại bỏ đi, Lạp Tô biết thân thủ hắn ra sao nên phái tới toàn cao thủ.

Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu người, không đếm được lưỡi đao của mình đã chém qua cổ bao nhiêu người, đâm vào cơ thể của bao nhiêu người, càng không đếm được rốt cuộc hắn đã trúng bao nhiêu mũi tên, bị chém bao nhiêu nhát.

Cho dù chết, hắn cũng không theo chúng về, hắn biết Lạp Tô sẽ không cho hắn có cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa. Mà quả thật hắn biết rõ, tên kia có rất nhiều cách khiến hắn sống không bằng chết.

Máu tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ màn tuyết trắng, máu nhuộm đỏ bông tuyết, rồi lại rơi lên người hắn.

Đại đao chẳng biết đã gãy từ lúc nào, hắn cướp lấy đao của một kẻ khác tiếp tục chiến đấu, cho đến khi người cuối cùng ngã xuống, cho đến khi hắn quỳ rạp xuống đất.

Máu từ trong mũi hắn chảy xuống, nhuộm đỏ nền tuyết, sau đó lại bị tuyết trắng che lấp.

Người duy nhất còn thở chính là hắn, hắn muốn đứng lên, nhưng cố sức chỉ làm cho vết đao trên đùi chảy nhiều máu hơn, làm hắn mất thăng bằng ngã vào trong tuyết.

Hắn nên đứng lên cầm máu, nhưng không, hắn chỉ xoay người lại, nằm ngửa ra.

Thôi.

Hắn kiệt sức rồi.

Cho dù hắn có đứng lên cũng chỉ phí công mà thôi, xương sườn của hắn đã gãy mấy cái, trên eo vẫn còn cắm một cây đao, trên người cũng có bảy tám vết đao chém, trúng tên. Tất cả vết thương đều đang chảy máu, hắn không thể dùng cơ thể tả tơi này thoát khỏi đội kỵ binh đuổi giết tiếp theo được, càng không thể chỉ dựa vào cái chân bị thương này thoát khỏi trời tuyết.

Bông tuyết lạnh như băng không ngừng rơi xuống.

Hắn nhìn bông tuyết bay, cười tự giễu.

Thật ngu xuẩn.

Hành vi của hắn vô cùng ngu xuẩn.

Nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ có ngày hắn sẽ vì một cô gái căm ghét mình mà hi sinh tính mạng.

Quả nhiên cô là tử thần của hắn, tử thần nhỏ của hắn.

Nhưng hắn cũng không hối hận.

Vì xúc động nhất thời mà cứu cô thật ngu xuẩn, thật sự rất ngu xuẩn.

Nhưng làm vậy là đúng. Tuy rất ngu xuẩn, nhưng đúng. Tuy phải đền bằng cái mạng của hắn, nhưng vẫn đúng. Không hiểu sao cứu cô lại làm hắn có cái cảm giác dễ chịu mà nhiều năm rồi chưa xuất hiện!

Đời này, hắn chỉ sống vì sinh tồn; nhưng dù sống sót hắn cũng không thấy vui vẻ, ngày ngày cứ không ngừng giết người mà chẳng được gì cả.

Nhưng những ngày qua, cô ỷ lại vào hắn, tin tưởng hắn, thậm chí còn vươn hai tay ra ôm lấy hắn, tuy rằng không phải cô tự nguyện mà chỉ vì đội kỵ binh đuổi giết họ, nhưng cảm giác ấy rất tuyệt, thật sự rất tuyệt.

Bây giờ, cuối cùng hắn cũng cảm thấy mình không dơ bẩn như trước nữa, không phải là con quái vật khát máu nữa.

Tuyết thật trắng, thật thuần khiết, thật xinh đẹp.

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, một bông rồi lại một bông, từ từ vùi lấp hắn, hấp thu nhiệt độ cơ thể hắn.

Rất lạnh. . . . . .

Hắn mơ hồ nghĩ, chỉ cảm thấy đau đớn trên người dần bị cái rét mang đi, màu đen từ từ ập tới thay thế cho màn tuyết trắng. Hắn cảm thấy bản thân bắt đầu chìm xuống, như thể đang chìm xuống âm phủ sâu không thấy đáy vậy.

Chết đi cũng tốt.

Dù sao, từ rất lâu rất lâu trước kia, hắn cũng đã mất đi lý do để sống rồi.

Kỳ lạ là ngay giây phút cận kề cái chết, hắn không nghĩ đến gì khác mà lại là dáng vẻ của cô trong đêm đó, dưới ánh sáng mờ nhạt của lò lửa, cô đưa lưng về phía hắn cẩn thận lau người.

Khung cảnh ấy lặng lẽ mà bình yên, khiến hắn cảm thấy thanh thản.

Có lẽ để kiếp sau đi, nếu hắn còn có thể có kiếp sau. . . . . .

***

Tú Dạ mất rất nhiều sức, cuối cùng cũng khiến con ngựa dừng lại.

Cô cưỡi ngựa không tốt lắm, nhưng bốn ngày ăn ngủ trên ngựa với hắn, cô cũng học được chút kiến thức cưỡi ngựa.

Cô thử mấy lần, cuối cùng con ngựa cũng dừng lại theo yêu cầu của cô, cô khẽ thở ra.

Sau đó cô nghe thấy tiếng rít gào đáng sợ, tiếng la giết và tiếng kim loại va chạm từ phía xa truyền đến. Âm thanh ấy làm con ngựa dựng tai ra sau, thân thể căng lên.

Cô học hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ ngựa an ủi, quay đầu nhìn nhưng không nhìn thấy gì.

Tuyết vẫn đang rơi, nhưng đây không phải nguyên nhân khiến cô không nhìn thấy mà do cô bị một rặng núi nhỏ nhấp nhô chặn tầm mắt. Nhưng tiếng đao kiếm va chạm, tiếng ngựa hí vẫn theo gió to truyền tới.

Đội kỵ binh….

Không, không đúng.

Là hắn cố tình để chúng tìm được hắn.

Cô nhìn chằm chằm vào ngọn núi kia, đột nhiên tỉnh ngộ.

Người đàn ông kia nói dối, hắn không tin người khác, cũng không để người khác tin hắn, bởi vì tin tưởng người khác sẽ chỉ hại chết bản thân.

Hắn xuống ngựa đuổi cô đi là vì bọn chúng đuổi tới, tốc độ của những người đó rất nhanh, hắn và cô cưỡi chung một con ngựa không thể nào thoát khỏi chúng.

Người đàn ông kia còn cố tình chọn vị trí, bởi vì chỉ cần đi qua ngọn núi vừa rồi chúng sẽ không nhìn thấy cô, cô có thể kịp chạy vào vùng rừng núi trước mặt.

Còn chỗ hắn không có nơi ẩn nấp, chúng liếc mắt một cái là có thể thấy hắn.

Vậy nên chỉ cần hắn đuổi cô đi, cô sẽ không quay về, sẽ không vì nghe thấy tiếng sát phạt mà quay về tìm hắn.

Chết tiệt!

Không nghĩ nhiều, cô khẽ kéo dây cương, giục ngựa quay đầu chạy về.

Nhưng ngựa đã chạy được một đoạn xa, thảo nguyên nhìn như rất gần nhưng đi lại như xa ngàn dặm.

Cô vội vàng chạy về, thậm chí còn lấy cung trên lưng xuống, giương cung cài tên. Nhưng khi cô có thể nhìn thấy hắn, nơi đó chỉ còn lại ba người cuối cùng. Khi hắn giết người thứ nhất, người thứ hai cùng lúc đâm đại đao vào thắt lưng hắn, hắn xoay tay giết tên kia, sau đó cúi đầu nhìn đao, quỳ rạp xuống đất.

Cô tiếp tục giục ngựa chạy về phía trước, thấy hắn đứng lên, lại gục xuống, sau đó không bò lên nữa.

Từ lúc cô thấy hắn ngã xuống cho đến khi cô xuống ngựa chạy tới bên cạnh hắn, hắn vẫn không hề nhúc nhích.

Người đàn ông đó gần như bị lớp tuyết bao phủ, trên thắt lưng vẫn còn cắm một thanh đao.

Cô vội vàng quỳ xuống cạnh hắn, gạt tuyết trên mặt hắn ra, dò hơi thở của hắn.

Sắc mặt hắn trắng bệch, môi cũng trắng, nhưng hắn còn sống, chỉ là không lâu nữa mà thôi. Mạch người đàn ông này đập yếu ớt, tuy vẫn còn thở, nhưng chỉ cần tiếp tục chảy máu, tiếp tục nằm trong tuyết, hắn sẽ chết rất nhanh. Cô có thể để hắn chết, chỉ cần cô đứng lên bỏ đi, mặc kệ hắn, hắn sẽ chết.

Cô nên để hắn chết.

Ngồi quỳ bên cạnh hắn, đột nhiên cô không biết nên làm thế nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn nhịp tim và hơi thở của người đàn ông này dần dần yếu đi.

Trải qua một thời gian dài, lần đầu tiên lập trường của hai người đảo ngược.

Mạng của hắn nằm trong tay cô. Cô nên để hắn chết, hắn giết mẹ cô, giết rất nhiều người, hắn gánh trên mình mạng của hàng vạn người.

Hắn chết cũng không đáng tiếc.

Tú Dạ, mau đứng lên, rời đi!

Chỉ cần đứng lên rồi bỏ đi là cô có thể báo thù , thậm chí còn không cần làm bẩn tay mình.

Hắn không phải do cô giết, không cần cô ra tay hắn cũng sẽ tự chết thôi.

Vì cô.

Vì muốn cứu cô.

Chết tiệt! Tuy hắn giết mẹ cô, nhưng hắn cũng đã cứu cô vô số lần!

Mặc dù hắn biết cô hận hắn, nhưng người này vẫn giúp cô, cứu cô, thậm chí còn đuổi cô đi.

Cô rất hận người đàn ông này, càng hận hắn khiến cô thấy rõ mình tồi tệ đến mức nào. Tên đê tiện, quái vật máu lạnh vô tình, đáng chết, đáng ghét là hắn mới đúng!

Đôi mắt mờ đi vì nước mắt, cô đưa tay cầm lấy thanh đại đao cắm trên eo hắn.

Lúc này hắn tỉnh lại, mở mắt ra nhìn cô, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc và hoang mang.

Sau đó, hắn lại giơ tay lên, ngón tay nhuốm máu lướt nhẹ qua mặt cô.

Cô bất giác ngừng thở, chỉ có thể nhìn hắn.

Ngón tay thô ráp của hắn lướt qua mặt cô, tai cô, dừng lại ở cổ cô.

“Cô. . . . . . Không nên. . . . . . Quay lại . . . . . .”

Môi hắn tái nhợt không còn chút máu, khẽ nói: “Đi đi. . . . . . Đi xa một chút. . . . . . Đi được càng xa càng tốt. . . . . . Càng xa càng tốt. . . . . .” Tay hắn đang run, đôi mắt gần như không có tiêu cự khiến trái tim cô run rẩy.

Cô biết thần trí hắn lúc này không rõ ràng nên mới có thể thả lỏng như vậy.

Cô dùng sức rút đao ra, ném lên nền tuyết, đè lên miệng vết thương của hắn để cầm máu.

Hắn đau đến mức rên ra tiếng, cô cởi đai lưng của hắn buộc lên vết đao, thắt nút, cúi người trên người hắn, gào lên với hắn.

“Không cho phép ngươi chết, có nghe thấy không? Ngươi giết mẹ ta, ngươi nợ ta một mạng!”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng thực chất cô biết đó là chiến tranh, biết hắn xông vào là vì người của hắn bị tấn công, biết hắn giết mẹ vì mẹ bắn tên về phía hắn nên hắn mới phản kích.

Trên chiến trường, nếu mình không giết người, người khác sẽ đến giết mình.

Mấy ngày nay, cô đã hiểu, hoàn toàn hiểu rồi.

Nhưng cô không muốn thừa nhận, vì nếu cô thừa nhận chuyện này mọi chuyện sẽ biến thành lỗi của cô. Là do cô cố chấp muốn tạo ra thứ vũ khí ấy, là do cô dám không cúi đầu trước Vương gia, là do cô khiến cha mẹ không thể không đưa cô đi xa….. Cho nên cô đổ hết mọi chuyện lên đầu hắn, bởi trách tội hắn dễ hơn là tự thừa nhận sai lầm của mình. Hắn biết điều ấy thế nhưng vẫn cứu cô.

‘Cô rất ngốc, trên đời này làm gì có báo ứng.’

Cô nhớ hắn đã từng nói vậy, biết hắn nghe thấy những lời nói mơ vô nghĩa của cô, ít nhiều cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng hắn không hỏi, không vạch trần, hắn cứ để cô trách hắn.

“Đứng lên!” Cô tức giận nắm lấy vạt áo hắn, bắt hắn ngồi dậy.

“Ngươi đứng lên cho ta!”

“Cô điên rồi. . . . . .” Hắn thở dốc. Cô rút thanh đao kia ra khiến cơn đau kéo tinh thần hắn về. Hắn mở to mắt nhìn cô, khàn khàn nói: “Cô không thấy sao? Ta sắp chết rồi! Lạp Tô. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Sẽ phái người đến. . . . . . Chém đầu ta khụ khụ khụ. . . . . . Ta phải ở đây. . . . . .” Hắn nói xong thì ho, máu trào ra từ khóe miệng.

Trời ạ, cô không thể tin được những gì hắn vừa nói. Hắn thật sự biết hắn đang nói gì sao? “Vì sao ngươi lại ở đây để Lạp Tô chém đầu ngươi?”

Còn chưa kịp nghĩ, miệng cô đã tự hỏi.

“Người hắn muốn là ta. . . . . . Không phải cô. . . . . .” Hắn choáng váng muốn nằm xuống nền tuyết, nhưng cô túm chặt lấy hắn không để hắn ngã ra sau. “Đầu ta có thể để chúng mang về báo cáo kết quả. . . . . .”

Nghe giọng nói khàn khàn của hắn, không hiểu sao trái tim cô lại siết chặt, tức giận buộc mảnh vải lên vết thương trên chân hắn: “Mạng ngươi là của ta, không phải của Lạp Tô ! Hắn ta muốn chém đầu ngươi thì bảo hắn xếp hàng đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện