Chương 520: Tôi khó chịu quá… Muốn…

Chỉ là một cô gái từ quê lên.

Sao bây giờ đã nhanh chóng thay đồi trờ ập đoàn Thịnh thành em gái của tổng giám đốc Hoa?

“Mày cho rằng ba gið này có tâm trạng đùa giốn với mày sao?”

“Bây giờ, đưa cô gái kia trỡ lại trường học ngay lập tức, tổng giám đốc Yên đang đợi mày ở cổng trường ấy!”

“Nếu trong vòng ba mưới phút mày không đưa cô gái này về thì mày tự biết rồi đấy.”

Giọng điệu của Lâm Vũ không có một chút ý nói đùa.

Hôm nay, bọn họ đã cảnh báo toàn bộ những tòa nhà cao tầng trong thành phố.

Đó là, nếu ai dám đụng đến Hồ Yên, vậy thì hãy sẵn sàng để chuẩn bị mất đầu đi.

Bởi vì đứng sau lưng Hồ Yên là một vị tổng tư lệnh.

Chỉ cần nghe đến thân phận này thôi cũng đủ khiến tất cà mọi người chấn động.

Bây giờ, bọn họ chỉ mong sao gây dựng được mối quan hệ tốt với Hồ Yên, làm sao có thể đụng tới cô ấy.

“Ba, con … con có vẻ không làm được, con đã cho con bé đó uống … uống thuốc.”

Lâm Hàn thực sự có hơi hoảng sợ.

Lúc trước cậu ta bỏ thuốc vào trong trà sữa của Tần Nguyệt Nhi, bây giờ có lẽ tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát huy.

Đợi lát nữa, nếu cậu ta đưa Tần Nguyệt Nhi trờ lại cổng trường và bị Hồ Yên nhìn thấy, đối phương không giết cậu ta mới là chuyện lạ.

“Cái gì cơ?”

“Mày đúng là khốn nạn!”

Lâm Vũ tức giận đến nồi trận lôi đình.

Ông ta còn vừa thờ phào nhẹ nhõm bời khả năng kiểm soát của con trai mình không tồi, ít nhất là chưa làm gì người ta.

Nhưng bây gið, việc này so với chuyện đụng vào cô gái kia còn thê thảm hơn.

Nếu Hồ Yên truy hỏi, ông ta lấy gì ra để giải thích cho người ta đây?

“Ba, ba đừng mắng con nữa!”

“Nhanh nghĩ cách gì đó đi bal”

Lâm Hàn thực sự sợ hãi Lâm Vũ hít một hơi thật sâu đề lấy lại bình.

tĩnh.

“Con gọi điện đến bệnh viện, rồi nói có người bị bất tỉnh, sau đó con nhân cơ hội đánh.

ngất cô ấy đi.”

“Phía ba bên này sẽ gọi cho tổng giám đốc Hồ Yên và nói rằng cô gái này hình như bị ốm, đã được con đưa đi bệnh viện rồi.”

“Nhớ kỹ, phải khớp lời khai với bác sĩ, nếu không thì ba cũng không bảo đảm được cho con đâu!”

Nói xong, Lâm Vũ liền cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại, Lâm Hàn hơi ngần người ra.

Cùng lúc đó, Tẩn Nguyệt Nhỉ từ phòng tắm đi ra.

Thân thề được quấn trong một chiếc khăn tắm giống như hoa sen mới nỡ, chỉ liếc mắt cũng làm người ta chày máu mũi.

Nhưng bây giờ Lâm Hàn lấy đâu ra can đảm nữa, tất cả ý nghĩ đều biến thành sợ h¡ Ánh mắt Tần Nguyệt Nhi ngớ ngần, trong cớ thể làn tràn một loại cảm giác kỳ quái Thứ nhiệt độ nóng rực khiến cô ấy muốn xé toạc chiếc khăn tắm trên người ra.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lâm Hàn nằm trên giường, cô ấy lập tức xua tan ý định này.

“Không … không được, tôi…”

Cô ấy cố gắng kiểm soát tâm trí của chính mình để không nghĩ theo hướng kia Nhưng mà, tâm trí của cô ấy hiện tại dường như vượt ngoài tắm kiềm soát của bản thân.

“Nóng… nóng quá, khó chịu quá.”

Tần Nguyệt Nhi bước nhanh về phía Lâm Hàn.

Càm giác trống trải trong người khiến cô ấy muốn tìm thứ gì đó để lấp đầy.

Mà Lâm Hàn khi nhìn Tần Nguyệt Nhi đang áp sát tới gần, hoàn toàn không có suy nghĩ bốc.

đồng như vừa rồi.

Cậu ta bây giờ chì muốn khi trạng ban đầu cho đối phương, nhưng cậu ta hoàn toàn không làm được.

Cậu ta liếc nhìn xung quanh, vừa hay thấy gạt tàn thuốc lá đề trên bàn.

“Tôi khó chịu quá.”

“Tôi muốn…”

Lúc Tần Nguyệt Nhi đi tới giường, cô ấy đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Khăn tắm trên người cũng tuột xuống một chút.

Nhưng Lâm Hàn từ trên giường nhảy thẳng xuống, tóm lấy gạt tàn thuốc trên bàn, đột ngột đập vào đầu Tản Nguyệt Nhi.

“Ẩmt”

Một âm thanh dữ đội vang vọng trong căn phòng.

Lâm Hàn cẩm trong tay cái gạt tàn đẫm máu, thờ gấp vô cùng.

Cơ thể run rẩy không ngừng.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào chỗ Tân Nguyệt Nhi bị đập đến ngất đi.

Tuy nhiên, một cảnh tượng mà cậu ta không ngờ tới đã xảy ra.

Máu tươi đò sẫm từ từ chảy ra trên trán Tần Nguyệt Nhi, nhuộm đò tấm thàm trài sàn màu be…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện