Chương 559: Cuồng huyết lên

Sắc trời ngày càng tối.

Nhưng, ngọn lửa chiến tranh vẫn giống như mặt trời ban sáng, vô cùng chói mắt.

Từng giây từng phút, đều có vô số bom đạn nổ ra.

Cùng lúc đó, Vũ Hoàng Minh đã dẫn Tiêu Quân và mấy chục ngàn đại quân xuất hiện cách chỗ đối phương vài cây số.

Nhìn thấy đám người chỉ chít chằng chịt, khóe miệng Vũ Hoàng Minh cong lên.

“Lên “Đem toàn bộ vũ khí hạng nặng lên đây cho tôi, bắn vào đám người đó cho tôi!”

“Sau khi bắn ba phút, toàn bộ tiếp tục giết địch cho tôi!”

Anh vừa ra lệnh, ngay lập tức, vô số tên lửa và vũ khí hạng nặng đều được tập hợp toàn bộ về một chỗ.

Cùng lúc đó, đội quân bên phải Tuyết Châu và Thương Châu, Dương Cửu cũng đã chuẩn bị xong.

“Bai”

“Hai!”

“Một!”

“Bắn cho tôi!”

Vũ Hoàng Minh hét to một tiếng, ngay lập tức, vô số đạn pháo đồng loạt bắn ra từ trong doanh trại Mục tiêu chính là hai trăm ngàn đội quân của đối phương.

Trong tức khắc, hỏa lực rợp trời.

Nhưng đối phương cũng không phải người ăn chay.

Đối phướng bị bọn họ tấn công lần nữa, ngay lập tức bắt đầu phản công.

“Phản công!”

“Khai hòa!”

Sĩ quan chỉ huy đang ở trong một chiếc xe tăng cực lớn phát ra mệnh lệnh.

Hai bên tấn công qua lại, hỏa lực đầy trời.

Chẳng qua vì Vũ Hoàng Minh và Dương Cừu chiếm được thời cơ trước.

Khiến đối phương chịu không ít đà kích, thậm chí ð lần oanh tạc đầu tiên đã tồn hại trên mười ngàn tướng sĩ.

Nhưng mười ngàn tướng sĩ đối với bọn họ mà nói đây chỉ là việc còn con mà thôi.

Trên chiến trường, ba phút nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Mỗi một giây đều có người nằm xuống.

Ba phút trôi qua trong chớp mắt, Vũ Hoàng Minh hét to một tiếng: “Tất cả mọi người theo tôi, giết!”

Bóng người của Vũ Hoàng Minh lóe lên, lập tức lao tới đội quân của đối phương.

Tiêu Quân theo sát phía sau, vài vị đại soái thì theo sau Tiêu Quân.

Rất nhiều người cấp bậc vương hầu cũng đi theo phía sau bọn họ.

“Báo!”

“Kẻ thù hai bên cánh của chúng ta có khoảng năm mươi ngàn người Trong chiếc xe tăng khổng lồ, sắc mặt Ace lạnh như băng.

Nghe thấy báo cáo của cấp dưới thì khóe miệng lộ ra một nụ cưỡi lạnh.

Chơi đánh lén sao?

Năm chục ngàn đại quân lại dám đánh lén hai trăm ngàn đại quân của tôi?

Đáng chết!

“Truyền lệnh xuống, giết hết cho tôi!”

“Tôi muốn khiến bọn họ toàn quân bị diệt!”

Anh ta thật sự không biết năm mưới ngàn ngưỡi này của đối phương lấy đâu ra dũng khí, mà dám ra tay với hai trăm ngàn đại quân của anh ta.

Nếu như bị bọn họ đánh bại, có lẽ mặt mũi của bản thân đều sẽ mất sạch.

“Rõt”

Cấp dưới rời khỏi xe tăng, trong tay cầm một cây kèn lệnh lớn, ngửa mặt lên trời thổi to.

“U”

“U”

Tiếng kèn đỉnh tai vang vọng bên tai mọi người.

“Giết!”

Tiếng gầm giận dữ của hai trăm ngàn người, gần như xuyên qua khỏi những đám mây trên bầu trỡi.

Khoảng cách vài cây số đối với Vũ Hoàng Minh mà nói chỉ hơn mười giây mà thôi.

Một mình anh lao vào vòng vây của đội quân kẻ địch.

Trước mặt anh là mấy chiếc xe tăng.

Bên cạnh còn có vô số binh sĩ trong tay cầm vũ khí.

“Khai hòa!”

Những người đó vừa nhìn thấy Vũ Hoàng Minh lập tức nhắm vào Vũ Hoàng Minh.

“Bằng bằng bằng!”

Vô số viên đạn xẹt qua bên người Vũ Hoàng Minh.

Khóe miệng anh cong lên, khí huyết toàn thân bắt đầu dâng trào.

“Cuồng huyết “Lênt”

“Bịch bịch!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện