Chương 6O8 “Là hai người làm sao?”

Vũ Hoàng Minh không quan tâm, chỉ im lặng ngồi trên mặt đất để khôi phục khí lực.

Còn Vũ Cuồng lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

“Muốn báo thù cho trưởng lão nhà các cậu sao?”

“Vậy thì tới đi”

Mặc dù đối phương có mười mấy người nhưng ngoại trừ tên cầm đầu thì những tên khác đều là ngoại kình, nội kình võ giả.

Đối với Vũ Cuồng thì xử lý đám này chỉ là chuyện của một đao.

“Anhil”

Tên cầm đầu phẫn nộ.

Nhưng anh ta biết rất rõ tình thế hiện tại.

Mặc dù bọn chúng đông người như vậy nhưng chưa chắc đã là đối thủ của hai người bên kia.

Nếu đụng thủ bây giờ nhất định tổn thất nghiêm trọng.

Chuyện duy nhất có thể làm là giữ chân đối phương ở đây.

Còn đám đông xung quanh, anh ta không quan tâm tới.

Thấy đối phương chưa động thủ, Vũ Cuồng cũng chưa ra tay.

Hai bên cứ dùng dằng như vậy.

Một tiếng đồng hồ trôi qua…

Hai tiếng đồng hồ trôi qua…

Khi thời gian sang giờ thứ ba, Vũ Hoàng Minh cuối cùng cũng đứng từ dưới đất dậy.

Nguyên khí của anh đã khôi phục được hơn một nửa và Vũ Cuồng cũng khôi phục được kha khá.

Và Vũ Liêu cũng đã tỉnh lại.

Có điều vết thương của anh ta khá nặng, không thể tùy tiện cử động.

Vũ Hoàng Minh nhìn đám người nhà họ Trương đứng ở cửa, anh từ từ nhấc dao hút máu trong tay lên.

“Cho cậu một con đường sống, tránh ra!”

Giọng nói lạnh lùng khiến đám người đang ủ rũ bên cạnh lập tức lấy lại tinh thần.

Chuẩn bị khai chiến sao?

“Vậy sao?”

Tên đàn ông cầm đầu không nói gì, có tiếng cười mỉa mai vọng từ đằng sau cánh cửa vào trong.

Trong giây phút đó, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn qua đó.

Không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì sợ hết hồn.

“Tôi không nhìn nhầm chứ?”

“Đó là… nhị trưởng lão của nhà họ Trương Như Thủy, tam trưởng lão Trương Như Kim và tứ trưởng lão Trương Như Khôn.”

“Vẫn còn, những người đằng sau bọn họ không phải là thuộc hạ mạnh nhất của nhà họ Trương, ần vệ sao?

“Trời ơi!”

Người nhà họ Trương lập tức nhường đường.

Tên đàn ông cầm đầu nhìn thấy ngưỡi trong dòng tộc tới, khuôn mặt vô cùng vui mừng.

“Nghênh đón nhị trường lão, tam trường lão và tứ trưởng lão.”

Ngay lập tức, sắc mặt Vũ Hoàng Minh và Vũ Cuồng lập tức trầm xuống.

Không ngờ nhà họ Trương lại đến nhiều người như vậy.

“Cậu chủ, một lát nữa cậu đi trước, tôi sẽ ngăn bọn họ lại.”

Vũ Cuồng cũng biết bọn họ không còn cơ hội để đi nữa.

Người nhà họ Trương đến nhiều như vậy, hơn nữa những người kia đều có tu vi Ám kình.

Một mình anh ta có lẽ không chịu đựng được nổi ba phút.

Vũ Hoàng Minh lắc đầu: “Chạy không thoát đâu.”

“Đối phương phái nhiều người tới như vậy nhất định là muốn chặn hết đường sống của chúng ta.”

Vũ Cuồng im lặng không nói nhiều nhưng trong lòng cảm thấy rất lo lắng.

Sao cứu viện của dòng tộc mãi vẫn chưa tới?

Với tình hình này, nếu 10 phút nữa chủ nhân mới tới thì chỉ còn đến nhặt xác của hai người bọn họ mà thôi.

“Hai cậu đâm đầu vào chỗ chết rồi.”

Mấy người Trương Như Thủy đi vào trong phòng khách, nhìn thấy những xác chết ngổn ngang trên mặt đất, khuôn mặt ông ta thoắt cái trở nên âm u.

Đặc biệt là cái đầu của Trương Thắng Thiện, dáng vẻ chết không nhắm mắt của ông ta khiến tất cả đám người đó đều phẫn nộ.

“Có phải đâm đâu vào chỗ chết hay không, các ông không nhìn thấy sao?”

Vũ Hoàng Minh cũng muốn biết chết có gì đáng sợ?

Chiến trường năm đó, không biết bao nhiêu lần anh đã suýt đi gặp Diêm vương.

Nhiều một lần hay ít một lần đối với anh cũng không có khác biệt gì cả.

“Được được được”

“Bao nhiêu tôi năm qua chưa từng gặp qua một thanh niên nào ngông cuồng như cậu!”

“Hôm nay tôi phải để cho các gia tộc ẩn danh biết rằng, giết người nhà họ Trương chúng ta sẽ có kết quả như thế nào”

“Lên! Không quan tâm sống chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện