Chương 86: Một trăm ngàn tỷ

Đã không phải người bản địa, cho nên khi đến địa bàn của bọn họ, cho dù có là rồng thì cũng phải nằm như hồ giấy.

Nếu như không chịu, chỉ cần bọn họ buông lời nói không cho phép hợp tác với tập đoàn Thanh Vân, như vậy chỉ sợ mấy công ty to nhỏ ở Vân Xuyên, không ai dám hợp tác với tập đoàn Thanh Vân.

Không quá mấy tháng, tập đoàn Thanh Vân sẽ xong đời.

Nhưng mà, khi nghe thấy câu này, Sở Thanh Nam cưỡi.

“Tổng giám đốc Hòa, một trăm bảy mươi lăm tỷ không phải là quá ít rồi đấy chứ?”

“Như vậy đi, tôi cho các người một cái giá, nếu như các người đồng ý, vậy thì chúng ta lập tức ký hợp đồng, ông thấy sao?”

Phương Thanh Hòa sửng sốt một chút, sau đó cười.

Một trăm bảy mươi lăm tỷ quả thực là hơi ít.

Nhưng theo ý của Sở Thanh Nam thì dường như có cơ hội.

“Không biết tổng giám đốc Nam muốn giá như thế nào?”

Sở Thanh Nam suy nghĩ, sau đó giø mười ngón tay lên.

Phương Thanh Hòa sững sờ: “mười tỷ?”

Sð Thanh Nam cưỡi lắc đầu.

“Vậy là… một ngàn tỷ?”

Phương Thanh Hòa khẽ nhíu mày.

Một ngàn tỷ cũng quá cao rồi.

Mặc dù tập đoàn Mạc Thị có giá trị hơn ngàn tỷ, nhưng một ngàn tỷ cũng không phải là con số nhỏ.

Sð Thanh Nam vẫn lắc đầu một cái, cười nói: “Không nhiều, một trăm ngàn tỷ, chỉ cần các người bỏ ra một trăm ngàn tỷ, tôi sẽ lập tức bán ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Thanh Vân cho các người!”

“Rầm!”

Phương Thanh Hòa lập tức đứng lên khỏi chỗ, vẻ mặt tràn đầy âm trầm.

Giọng nói ông ta có chút không thân thiện: “Tổng giám đốc Nam, anh đang nói đùa với tôi sao?”

Một trăm ngàn tỷ?

Cho dù bán cả tập đoàn Mạc Thị đi cũng không thể bỏ ra được số tiền nhiều như thế.

“Tổng giám đốc Hòa nhìn tôi giống như đang nói đùa sao?”

“Một trăm ngàn tỷ, chỉ cần các người có thể bỏ ra, tôi sẽ lập tức bán cho các người ba mươi phần trăm cổ phần, ba mươi mốt phần trăm cũng có thể.”

Sð Thanh Nam cười lạnh một tiếng, vừa há mồm liền muốn ba mươi phần trăm cổ phần công ty, bọn họ coi anh ta là đồ đần à?

Còn chơi uy hiếp.

“Được lắm, nếu tổng giám đốc Nam đã không muốn bán, vậy chúng ta cứ chờ đi.”

Phương Thanh Hòa hừ lạnh một tiếng, quay người muốn rời đi.

Nhưng mà, vừa đi đến cửa phòng thì giọng nói của Sở Thanh Nam truyền đến.

“Làm phiền ông nói với ông chủ của ông một câu, đụng tới tập đoàn Thanh Vân của tôi, tốt nhất là nên suy nghĩ rõ ràng, hy vọng bọn họ có thể gánh chịu được hậu quả.”

Nghe vậy, Phương Thanh Hòa không quay đầu lại mà liền rời khỏi văn phòng.

Chuyện này, đã không có cách nào bàn bạc được nữa.

Vùng ngoại thành Vân Xuyên.

Bên trong một nhà máy bỏ hoang.

Khi Tô Thanh Trúc tỉnh lại, cô phát hiện mình bị trói vào một cái cột đá.

Phía trước cô có mấy người đàn ông đang ngồi nói chuyện phiếm.

“Các ngưỡi là ai? Tại sao lại muốn bắt tôi?”

Vẻ mặt Tô Thanh Trúc tái nhợt, ra sức vùng vẫy một lúc nhưng không thể tránh thoát.

Mà bốn người đàn ông phía trước giống như không nhìn thấy cô vậy, coi cô như không tồn tại.

Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng đàn ông yếu ớt.

“Cô Trúc, đừng vùng vẫy, vô dụng thôi.”

Tô Thanh Trúc nhìn thoáng qua bên cạnh, phát hiện có một người đàn ông cũng đang bị trói vào cột.

Cả người đều bị thương, máu tươi nhuộm đỏ bộ quần áo tuần tra của anh ta.

“Đội trưởng Trung?”

Vẻ mặt Tô Thanh Trúc thay đổi, lúc này cô mới phát hiện người này chính là đội trường đội tuần tra.

Hơn nữa, nhìn bộ dạng này của anh ta, giống như bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa, mặt mũi sưng vù.

“Không ngờ cô Trúc còn nhớ rõ tôi.”

Vũ Đức Trung cười khổ một tiếng, anh ta cũng không ngờ Tô Thanh Trúc cũng bị bắt tới đây.

Nhưng như vậy, ít ra anh ta mới có thể sống sót.

Bởi vì người đàn ông của Tô Thanh Trúc, chính là người đàn ông kial

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện