Còn người khác, tới tới đi đi đều là khách qua đường, một chút dấu vết đều không lưu lại, bởi Quý Thần Ly căn bản không quan tâm.

——————————
Bệnh Quý Thần Ly gấp không được.

Đào Nguyên vốn không ôm tâm tình chờ mong, mang nàng đi gặp bác sĩ, làm kiểm tra rồi kê đơn đi về.

Còn khi nào có thể khỏi, vị danh y trong truyền thuyết kia cũng không nói rõ, cũng may Đào Nguyên sớm đã chuẩn bị tâm lý.

Từ bệnh viện ra đã là giữa trưa, Quý Thần Ly ồn ào mè nheo nói em đói bụng.

Cách bệnh viện 10 mét có mấy gánh hàng rong bán đồ ăn vặt, trong đó có một quầy bán bánh trứng cuộn, mùi thơm bay ngập khắp phố phường.

Quý Thần Ly ăn vạ trước quán không chịu đi, y như tiểu hài tử.

Buổi sáng hai người ăn rất sớm, Đào Nguyên đoán Quý Thần Ly là thật đói bụng, liền mua cho nàng một cái.

Quý Thần Ly cầm nóng hầm hập bánh trứng cuộn, cắn một miếng thật to, răng rắc giòn tan, ăn thật thỏa mãn, cũng không sợ nóng.

"Tỷ tỷ ăn." Quý Thần Ly cắn trước một miếng, lại đưa tới bên miệng Đào Nguyên.

Cô không thích ăn thứ này, tượng trưng cắn một miếng, rồi để Quý Thần Ly cầm chính mình ăn.

Giữa trưa tắc đường, rất đông người đi xe buýt, mãi cho đến gần ba giờ chiều các nàng mới từ bệnh viện về tới cô nhi viện, ở trên đường còn thuận tiện mua chút trái cây.

Quý Thần Ly không thích uống sữa, Đào Nguyên tính toán làm milkshake cho nàng, tốt xấu bổ sung điểm dinh dưỡng.

Bây giờ việc quản lý cô nhi viện được quy phạm hoá, có nhà ăn riêng cho bọn nhỏ, mua sắm nguyên liệu đều do chuyên gia phụ trách.


Đào Nguyên thỉnh thoảng cũng đi theo hỗ trợ, bất quá không cần phải lo tất tật từ việc lớn đến việc nhỏ như trước, thời gian có thể chiếu cố Quý Thần Ly có rất nhiều.

Còn chưa tới cửa cô nhi viện, Đào Nguyên đã thấy Hàn Hân Viễn từ xa xa chỗ cổng chạy tới giúp cô xách đồ, lại hỏi bác sĩ chẩn đoán bệnh tình Quý Thần Ly như thế nào.

Đào Nguyên bị cô ân cần nhiễu phiền, tức giận mắng: "Mắc mớ gì tới cô?"
"Tỷ, chị không thể nói như vậy.

Chuyện của Thần Ly chính là chuyện của em, em đương nhiên phải quan tâm." Hàn Hân Viễn nghiêng đầu cười với Quý Thần Ly, "Thần Ly, tôi nói đúng không?"
Quý Thần Ly chỉ nhớ rõ nữ nhân này từng khi dễ Đào Nguyên, lôi kéo cổ tay áo chị, cảnh giác nhìn chằm chằm Hàn Hân Viễn, mím môi phớt lờ cô.

Hàn Hân Viễn tự tìm mất mặt, cũng không xấu hổ, lại chọn rất nhiều đề tài ra nói để làm Quý Thần Ly vui vẻ.

Nhưng hai chị em nhà này chung tính nết, chỉ lo vùi đầu đi đường, không để ý đến Hàn Hân Viễn.

Mấy ngày kế tiếp, Hàn Hân Viễn mỗi ngày đều phải tới cô nhi viện báo tin.

Hai ngày đầu Quý Thần Ly còn có thể nhớ kỹ Đào Nguyên nói không được để ý tới người này, sau đó lại quên.

Hơn nữa Đào Nguyên hàng ngày đều rất bận, không có thời gian chơi với nàng, nhưng Hàn Hân Viễn có thể bồi nàng chơi, vì thế sắc mặt Quý Thần Ly đối với Hàn Hân Viễn cải thiện rất nhiều.

Đào Nguyên phát hiện tật xấu thích ngủ của Quý Thần Ly có điều giảm bớt, người cũng vui tươi hơn, vì thế đối Hàn Hân Viễn sắc mặt chậm rãi khá hơn.

Một tối, rốt cuộc giữ Hàn Hân Viễn ở lại cùng dùng bữa, Hàn Hân Viễn mừng rỡ như điên.

Đào Nguyên sợ cô nghĩ nhiều, lén nhắc nhở: "Hàn tiểu thư, tôi để cô tiếp xúc Quý Thần Ly không có ý khác, em ấy như bây giờ cô cũng thấy rồi, đến chủ nhiệm khoa tâm thần cũng không dám bảo đảm khi nào em ấy có thể thanh tỉnh, có lẽ cả đời cứ mãi như vậy.

Tôi tuy rằng làm tỷ, nhưng tình cảm của em ấy tôi không làm chủ được.

Dù cô đối với em ấy là chân tình hay là giả ý, phải chờ đến khi em ấy khỏe lại rồi để em ấy tự mình cho cô một câu trả lời."
"Tỷ, em biết." Hàn Hân Viễn có chút động dung, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích: "Tỷ, em nhất định phải cho chị thấy em đối Thần Ly là thiệt tình, cho dù cả đời em ấy cứ như vậy, em cũng muốn chiếu cố Thần Ly cả đời."
Đào Nguyên nhìn cô tình chân ý thiết, chỉ ở trong lòng thầm mỉa mai.

Bây giờ nói được dễ nghe, Hàn Hân Viễn còn trẻ, sao biết được cả đời dài như thế nào.

Có Đào Nguyên ngầm đồng ý, Hàn Hân Viễn ở cô nhi viện cũng lâu hơn, đôi khi ở lại cả ngày, đến khi đêm đã khuya Quý Thần Ly ngủ rồi cô mới tự mình lái xe trở về.

Phòng trống cô nhi viện có không ít, Đào Nguyên chưa từng đề cập đến việc chuẩn bị phòng cho cô, Hàn Hân Viễn biết đây là có ý gì, cũng chưa bao giờ chủ động nói ra, hai bên không hẹn mà cùng bảo trì điểm ăn ý duy nhất này.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Cuối thu, đổ một trận mưa, nhiệt độ giảm mạnh, mọi người trong C thị bắt đầu mặc áo len.

Sau vài trận mưa nữa, những bông tuyết bắt đầu phiêu dật trong không khí, áo lông mặc vào là không cởi được ra.

Mùa đông năm nay đến rồi.

Hàn Hân Viễn vẫn theo lẽ thường tới bồi Quý Thần Ly.

Có kinh nghiệm bị người nhận ra lần đó, sợ gây rắc rối cho nàng, đem Porsche trương dương đổi thành BMW 3 series, đi vào đi ra quả nhiên điệu thấp hơn nhiều, chở Quý Thần Ly cùng Đào Nguyên đi tái khám lấy thuốc cũng phương tiện, tiết kiệm được thời gian đi đường nhiều hơn cả thời gian khám bệnh.

Mùa đông trời lạnh, Quý Thần Ly không muốn ra cửa.

Nàng mỗi ngày đều ở trong phòng, lại bắt đầu thích ngủ.

Có khi Hàn Hân Viễn vừa chơi di động vừa cùng nàng nói chuyện phiếm, nói nói phát hiện người không đáp lời, quay đầu đi xem, mới phát hiện Quý Thần Ly nằm trên sô pha đang ngủ ngon lành.

Hàn Hân Viễn ôm chăn trên giường ra đắp cho nàng, ngồi bên cạnh sô pha ngắm nàng một lúc, rồi tiếp tục chơi di động.


Bệnh tình Quý Thần Ly hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, Hàn Hân Viễn cảm thấy có điểm không nâng dậy nổi tinh thần.

Tuy rằng đầu óc không tỉnh táo Quý Thần Ly cũng có nét đáng yêu, nhưng một người lớn lại chẳng khác gì đứa trẻ, thức dậy chỉ biết tìm tỷ tỷ, lời nói hành động cũng như hài tử.

Mười ngày nửa tháng thì OK, nếu cứ quanh năm suốt tháng mà bệnh như vậy, nếu thật sự như Đào Nguyên nói, vĩnh viễn không khỏi được......!
Hàn Hân Viễn ngẫm lại tương lai ít nhất 50 năm, Quý Thần Ly vẫn luôn như thế này, không khỏi rùng mình.

50 năm, nửa thế kỷ, giờ mới chỉ mấy tháng mà Hàn Hân Viễn đã có chút chịu không nổi.

50 năm......!Đếm từng ngày từng ngày trôi qua, vậy kinh khủng đến mức nào?
Hàn Hân Viễn vuốt ngực nghĩ lại, người cô muốn tuyệt đối không phải đã biến thành đứa bé to xác Quý Thần Ly.

"Thần Ly, em mau khỏe lại đi." Hàn Hân Viễn sờ trán Quý Thần Ly thở dài, "Em lợi hại như vậy, động đất còn chưa nghiền nát nổi em, sao có thể gục ngã dễ dàng vậy được? Em bây giờ không phải là em.

Thần Ly, người giờ đang ở trước mặt tôi nhất định không phải em."
Quý Thần Ly đang ngủ yên ổn, bị cô bên tai nói mãi mà phiền, ở trong mộng tát một cái vào mặt Hàn Hân Viễn, muốn xua đuổi cô ta đi.

Hàn Hân Viễn nhìn chằm chằm Quý Thần Ly một cách cổ quái.

Nhìn một hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh, như là bị cái gì kinh hãi, méo mặt nói: "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, tôi......!Tôi lần sau lại đến thăm em!" Nói xong chạy trối chết.

Đào Nguyên làm xong việc, đến chỗ Quý Thần Ly thì thấy Hàn Hân Viễn đã sớm không còn nữa, nàng ngủ còn chưa tỉnh, chăn trên người rơi xuống sàn nhà.

Đào Nguyên nhặt chăn lên, một lần nữa đắp cho Quý Thần Ly, lộ ra một nụ cười châm chọc quả nhiên như thế.

Hàn Hân Viễn khi lái xe vẫn như cũ kinh hồn chưa định.

Cô tưởng tượng đến tương lai Quý Thần Ly vẫn luôn điên điên dở dở như thế, càng nghĩ càng sợ hãi.

Cô muốn chính là một Quý Thần Ly cho cô cảm giác an toàn mà cô có thể dựa vào, giống như trong đống đổ nát trận động đất năm đó.

Bả vai Quý Thần Ly đơn bạc mà có thể vì cô nghĩa vô phản cố chống đỡ cả một mảnh trời, đáng tin cậy lại làm người an tâm.

Cũng chính khoảnh khắc đó Hàn Hân Viễn mới cảm thấy mình yêu nàng.

Nhưng Quý Thần Ly hiện tại, người này điên điên ngốc ngốc, cái gì đều không biết, chỉ biết bám tỷ tỷ.

Người này cùng Quý Thần Ly trong tưởng tượng của Hàn Hân Viễn hoàn toàn không giống nhau, thậm chí cũng không phải người mà Hàn Hân Viễn ái.

Trong đầu Hàn Hân Viễn hồi tưởng bộ dáng ngủ say của Quý Thần Ly vừa nãy, thế nhưng cảm thấy xa lạ, như thể cô chưa bao giờ chân chính nhận thức quá Quý Thần Ly.

Sau ngày hôm đó, một khoảng thời gian rất lâu Hàn Hân Viễn không lại tới cô nhi viện.

Tháng ngày của Đào Nguyên cùng Quý Thần Ly vẫn trôi qua như cũ, nàng cũng không hỏi vì sao Hàn Hân Viễn không tới, thế giới của nàng chỉ còn một mình Đào Nguyên.

Còn người khác, tới tới đi đi đều là khách qua đường, một chút dấu vết đều không lưu lại, bởi Quý Thần Ly căn bản không quan tâm.

Tuyết rơi liên tục cho đến Tết Nguyên Đán.

Nhân viên trong cô nhi viện có nhà riêng của mình, nghỉ đông đều về nhà ăn tết.

Đào Nguyên mang theo Quý Thần Ly cùng bọn nhỏ ở trong viện ăn tết, năm nay cô nhi viện rốt cuộc có tiền ăn tết.

Tiễn xong mấy đơn vị đến trao quà tặng, Đào Nguyên làm một bàn ăn thịnh soạn.

Một đám hài tử vô cùng cao hứng ăn bữa cơm đoàn viên, đứa lớn thì dắt mấy em nhỏ đi ra ngoài đốt pháo.

Quý Thần Ly cũng muốn ra, nhưng lại sợ ngoài phòng rét lạnh, Đào Nguyên dịch ghế đến bên cửa sổ cho nàng, để nàng ngồi xem qua cửa sổ.


Nàng trước kia cũng sợ lạnh, nhưng không sợ đến mức như bây giờ, đến cửa cũng không muốn ra.

Sau lần nhảy xuống biển đó, nàng bắt đầu sợ mùa đông.

Nghĩ như vậy, đã là chuyện của năm trước.

Thời gian trôi thật mau.

Đào Nguyên cảm khái, bởi vì việc này lại nhớ tới Minh Lãng, lúc này mới nhận ra, Minh Lãng quả nhiên không xuất hiện nữa.

Cám ơn trời đất.

Tết là thời gian nhàn rỗi hiếm hoi, hết Tết công việc lại bắt đầu bận rộn.

Qua tháng giêng, Hàn Hân Viễn mới lại lần nữa xuất hiện trước mặt Quý Thần Ly, cầm túi lớn túi nhỏ, nói là Tết Âm Lịch đi Châu Úc nghỉ phép, mua đặc sản về cho Đào Nguyên cùng Quý Thần Ly.

"Hàn tiểu thư có tâm." Hai chị em đang ăn cơm trưa, Đào Nguyên nhàn nhạt gật đầu, gắp miếng hạt dẻ trong món gà hầm hạt dẻ vào bát Quý Thần Ly, "Không được kén ăn, hạt dẻ cũng phải ăn."
"Em......!Em ấy khá hơn chút nào không?" Hàn Hân Viễn đặt đồ xuống, ngồi vào bên người Quý Thần Ly, do dự hỏi.

"Vẫn như vậy." Đào Nguyên nói, thấy Quý Thần Ly ăn hết hạt dẻ, mới bật cười, lại gắp đùi gà bỏ vào chén nàng.

Hàn Hân Viễn tựa hồ có chuyện muốn nói, miệng khép khép mở mở, cuối cùng rốt cuộc hạ quyết tâm, hỏi Đào Nguyên: "Tỷ, lỡ như Thần Ly thật sự cả đời không khỏi được......"
Đào Nguyên không chút để ý liếc Hàn Hân Viễn một cái, lấy khăn giấy lau miệng dính đầy dầu mỡ cho Quý Thần Ly, cười nói: "Thì em ấy ở bên tôi đến hết đời, tôi đỡ phải cách thật xa còn muốn thay em ấy rầu thúi ruột."
Hàn Hân Viễn nhìn Quý Thần Ly, cầm đùi gà gặm, môi ăn đến bóng nhẫy dầu mỡ, trên mặt cũng dính dầu.

Thấy Hàn Hân Viễn xem mình, quay ra nhếch miệng cười toe toét với cô, kẽ răng còn dính vụn thịt gà.

Hàn Hân Viễn có điểm hết muốn ăn.

"Tỷ, công ty em còn có việc, lần sau lại đến thăm mọi người." Hàn Hân Viễn tìm lý do nhanh chóng rời đi, như sợ chậm một giây sẽ đi không được.

"Không tiễn." Đào Nguyên bình tĩnh rút tờ khăn ướt giúp Quý Thần Ly lau mặt, cả vụn thức ăn trên răng cũng lau sạch giúp nàng.

"Tỷ, chị cũng ăn." Quý Thần Ly nâng đùi gà mình đã cắn dở lên cho Đào Nguyên.

Đào Nguyên không chút nào kiêng kị mà cắn một miếng to.

"......" Quý Thần Ly nhìn đùi gà của mình chỉ một giây đã mất hơn phân nửa, lại nhìn Đào Nguyên nhai từng miếng một rất ngon lành, vội vàng lưu loát ăn hết phần còn lại, sợ Đào Nguyên lại đòi ăn miếng nữa.

Sau đó, Hàn Hân Viễn thỉnh thoảng mới tới một lần, thời gian mỗi lần ở đều thực ngắn ngủi, không như năm trước cả ngày bồi Quý Thần Ly chơi.

Mỗi lần tới dường như đều để xác nhận Quý Thần Ly đã thanh tỉnh hay chưa, chẳng qua lần nào cũng đều thất vọng mà về.

Dần dần, tần suất cô tới cô nhi viện ngày càng thấp, cuối cùng dần dần không tới.

Nhưng Quý Thần Ly và Đào Nguyên đều không quan tâm, như thể người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hai người..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện