Chương 81

“Chém cái đầu mày!”

Anh ta còn chưa nói hết câu thì Ngô Chính Lượng đã đạp một phát vào người anh ta, khiến cho anh ta ngã ra đất một cách thảm hại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đám người của Chu Ngọc Đình ai cũng đều cảm thấy có hơi sửng sốt.

Ngô Nhất Phương bò dậy, anh ta gào khóc và nói: “Ba, ba điên rồi, ba đạp con làm gì chứ!”

“Ông đây không chỉ đạp mày mà ông đây còn muốn đánh chết mày!

Ngô Chính Lượng tức muốn bể phổi, ông ta xông tới đánh Ngô Nhất Phương, vừa đánh vừa mắng chửi anh ta: “Đồ súc sinh, ông đây vẫn thường hay dạy mày, không được dùng mắt chó để xem thường người khác, không được khi nam phách nữ. Làm một đứa con nhà giàu nho nhã lịch sự, tránh việc lúc nào đó mày sẽ đắc tội với người không nên đắc tội, nhưng mày vẫn không chịu vâng lời tạo, lần này hay rồi, chọc thủng trời, có thể sẽ làm liên lụy đến cả ông đây, xem hôm nay ông đây đánh chết mày thế nào!”

Vừa nói xong, ông ta lập tức đánh con trai ông ta giống như đang đánh một tên trộm vậy, mỗi một cú đánh của ông ta đều khiến cho Ngô Nhất Phương bật khóc kêu to.

Tất cả mọi người đều vô cùng bối rối. Cảnh tượng này thật sự khiến họ không dám tin!

Tổng giám đốc Ngô vì cái gì mà hành hung đứa con ruột như vậy chứ!

Sau một trận đánh dữ dội, Ngô Nhất Phương ngã xuống đất như chó chết vậy, anh ta còn khóc lóc bù lu bù loa nói: “Ba có phải là ba con không thế, tại sao ba lại đánh con như vậy chứ, tại sao?”

“Đánh mày là vì cậu Tiêu đây, ngay cả nhà họ Kim cũng sợ, cả nhà họ Kim ai cũng đều kính rượu cho cậu ấy, vậy mà mày dám đắc tội với cậu ấy, ông đây không đánh mày thì đánh ai?”

Vừa nói xong thì ông ta kéo Ngô Nhất Phương tới trước mặt của Tiêu Thiên và cung kính nói: “Cậu Tiêu là tôi dạy con không đúng cách, tôi xin tạ tội với cậu!”

Ông ta khom xuống chín mươi độ.

Sau đó ông ta hỏi: “Cậu Tiêu, thằng chó này đã làm gì phật lòng cậu thế?”

“Anh ta mơ tưởng đến sắc đẹp của vợ tôi, cố ý để vợ tôi làm vỡ một tách cà phê của anh ta. Còn nói nó là đồ cổ thời Minh, muốn vợ tôi bồi thường chín tỷ, không bồi thường nổi thì phải ngủ với anh ta một đêm, nếu không đừng hòng rời khỏi Aegean.”

“Tôi muốn hỏi là khu suối nước nóng Aegean cử mấy người vô pháp vô thiên vậy sao?”

Tiêu Thiên nói một cách hờ hững.

“Không không không!”

Ngô Chính Lượng xua tay lia lịa, sau đó ông ta đạp Ngô Nhất Phương xuống đất, rồi hung hằng đạp anh ta mấy phát, ông ta nổi giận đến mức không kìm được mà bắt đầu quát mắng: “Mày đúng thật là tinh trùng ủng lên tới não, người phụ nữ mà hộ quốc chiến soái thích mà mày cũng dám ngủ. Làm vỡ một tách cà phê mà mày đòi bồi thường chín tỷ, sao mày không đi cướp ngân hàng luôn di?”

“Sinh mày ra, cái thẳng gây họa như mày, ông đây đúng thật là đời trước đã tạo nghiệt mà, đợi lát nữa ông đưa mày tới bệnh viện thiển, để xem sau này mày làm sao chơi phụ nữ!”

“Con không muốn đâu ba!”

Ngô Nhất Phương bị ông ta dọa sợ: “Con không muốn, thiến con rồi thì ba sẽ tuyệt hậu đấy!”

“Không thiến mày, ông đây mới tuyệt hậu!”

Ngô Chính Lượng nổi giận đùng đùng, tiếp tục quát: “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Tiêu với cô Mục đi, mày còn phải cầu xin hai người họ tha thứ nữa đấy!”

“Ba phải thiến con, lại còn bắt con quỳ xuống nói xin lỗi, ba xem con là cái gì chứ, heo chó sao?”

Ngô Nhất Phương cảm thấy vô cùng oan ức và tức giận, lúc này anh ta cũng bộc phát ra: “Hai người bọn họ, một người là tên giao hàng, một người thuộc tầng lớp gia đình thấp, chẳng qua chỉ là lúc kết hôn lúc được tổng giám đốc Tư chúc phúc thôi mà, có cần dọa người như vậy không? Tại sao ba lại vì hai con kiến hội đó mà đối xử với con như vậy chứ?”

Anh ta không thể hiểu nổi.

“Con mẹ mày!”

Ngô Chính Lượng tức muốn bể phổi: “Hôm nay ông đây không chém chết mày, thì ông đây không phải là ông nhĩ nữa!”

Vừa dứt lời, ông ta lập tức lao tới và cầm lấy một con dao phay.

Trái tim của Ngô Nhất Phương đập liên hồi như muốn nổ tung, sau đó anh ta vội vàng chạy tới chỗ của Tiêu Thiên và Mục Thiên Lam mà lạy sát đất như gà ăn thóc.

“Cô Mục, tôi thật lòng xin lỗi, tôi không nên nảy sinh ý xấu với cô, xin cô tha cho tôi, sau này tôi cũng không dám nghĩ tới cô nữa, cầu xin cô tha cho tôi, đừng để ba tôi chém chết tôi, cầu xin Cô…

Đối diện với cái chết ở ngay trước mặt, anh ta còn chỗ đâu mà nhớ tới mặt mũi, mặc dù trong lòng anh ta có không cam lòng như thế nào đi nữa, lúc phải làm cháu trai thì vẫn phải làm cháu trai, nếu không thì cái mạng nhỏ của anh ta sẽ không còn nữa. Đám người của Chu Ngọc Đình vốn định nói cho Ngô Chính Lượng nghe là Mục Thiên Lam có tư liệu đen, ông ta không cần phải sợ cô như vậy, nhưng thấy Ngô Chính Lượng đang bực bội, trong tay ông ta còn cầm con dao phay, nên bọn họ nào dám nói gì, chỉ có thể chọn cách im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện