Chương 97

“Há?”

Mục Hải Long cực kỳ tò mò hỏi: “Cô ta dính scandal gì vậy?”

Mục Hải Yến lấy điện thoại di động ra, nhấn vào một cái link cho Mục Hải Long xem.

“Wow wow wow…

Sau khi xem xong, Mục Hải Long ngẩng mặt lên trời cười vang.

“Ôi trời, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì đúng là không dám tin rằng Mục Thiên Lam bên ngoài nhìn trong sáng như kia lại lẳng lơ thế này đây. Đúng là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa mà!”

“Đúng đấy anh, lẳng lơ quá mà!”

Mục Hải Yến nói: “Cuối cùng em cũng hiểu rõ vì sao cô ta lại từ chối chiến thần bảo vệ tổ quốc rồi, có lịch sử đen tối như kia nằm trong tay người khác thì cô ta nào có gan dám gả cho chiến thần bảo vệ tổ quốc cơ chứ. May mà cô ta vẫn còn tự mình biết mình đấy, biết là sớm muộn gì cũng có ngày bị lộ ra ngoài nên không dám gả cho chiến thần bảo vệ tổ quốc, bằng không thì chiến thần ngài ấy nhìn thấy đống tin này, chắc chắn sẽ bóp chết cô ta cho mà xem!”

“Đúng vậy! Đúng vậy!”

Mục Hải Long cười một lúc quay đầu hỏi: “Cô ta dính scandal thì liên quan gì đến việc anh được thả ra ngoài vậy?”

Lý Nam Hương đắc ý cười nói: “Nhờ bà nội con đe dọa chủ hai với mợ hai con đấy. Nếu như bọn họ không chịu thả con ra thì phải trả lại công ty Feida, không được chia lợi nhuận hàng năm nữa, với lại, ba mươi tỷ tiền bán mũ phượng cũng sẽ không trả cho bọn họ nữa, còn nếu chịu thả con ra thì sẽ được chia hai mươi phần trăm lợi nhuận hàng năm, tiền bán mũ phượng cũng sẽ được chia ra trả dẫn cho bọn họ. Chung quy lại, bọn họ không nỡ bỏ tiền nên mới phải tới cục tuần tra thả người thôi.”

“Ha ha ha!”

Mục Hải Long nghe xong thì cười to, giơ ngón cái với bà cụ Mục: “Bà nội, bà thông minh thật đó, cháu trai không phục ai cả, chỉ phục bà nội ngài thôi, cháu mong bà sẽ sống lâu trăm tuổi. Có bà nội bảo vệ, cả đời này cháu có thể sống vô tư vô lo rồi.”

Được Mục Hải Long nói nịnh cho mấy câu, bà cụ Mục cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Nhưng bà cụ vẫn trừng mắt nhìn anh ta, bảo: “Sau này đừng có động tay động chân linh tinh nữa, không được làm mấy trò trộm cắp như này nữa, lần này do cháu gặp may, chứ nếu còn lần sau, cho dù bà nội có trăm phương ngàn kế cũng không cứu nổi cháu đầu, biết chưa hả?”

“Dạ biết rồi ạ, bà nội, sau này chắc chắn cháu sẽ không trộm cắp gì nữa đâu a!”

Mục Hải Long thề thốt.

Rốt cuộc thì bà cụ Mục vẫn quá chiều đứa cháu trai của mình, nghe anh ta nói thế thì vỗ vai xong dặn: “Mấy vị giám đốc vốn định hợp tác cùng với Mục Thiên Lam lúc nãy đều gọi điện thoại tới bảo là chiến thần bảo vệ tổ quốc cảm thấy nó thật kinh tởm, không cần nó nữa, vì thế bọn họ cũng không cần nề mặt nó nữa, muốn ngừng hợp đồng với lại công ty Feida, đang chờ ở công ty để hủy hợp đồng hết kia kìa. Cho nên, Mục Thiên Lam coi như bỏ rồi, vị trí chủ tịch của Feida, nó không ngồi được nữa. Bà nội quyết định sát nhập Feida và Feiyang lại thành một công ty, vị trí chủ tịch do cháu đảm nhiệm. Từ lúc cháu với Hải Yến gây chuyện, giờ cộng thêm chuyện này của Thiên Lam nữa, việc kinh doanh của nhà chúng ta đã tệ lắm rồi, bà nội mong là có thể vực dậy lại công ty, không để cho công ty sụp đổ.”

Ngô Tuệ Lan chạy tới, cười nói: “Phải đấy, Hải Long, nhất định cháu không được để công ty bị sụp đổ, nếu như công ty đi dời thì cháu sẽ không thể trả mợ ba mươi tỷ kia được, cho nên mợ mong là cháu có thể kinh doanh công ty thật tốt, tốt nhất là một năm có thể kiếm hàng nghìn tỷ đồng ấy!”

“Hi!”

Mục Hải Long hừ lạnh nói: “Nợ tiền là chủ, hôm nay các người đối xử với tôi như thế nào, tôi nhớ cả rồi. Sau này làm gì có chuyện tôi để cho nhà các người sống thoải mái chứ hả?”

“Ha ha!”

Lý Nam Hương đắc ý nói: “Tuệ Lan này, vật đổi sao dời rồi, bây giờ nguy cơ của nhà chúng tôi đã bị loại bỏ, còn nhà bà bị rơi xuống vực sâu, muốn cầu xin thì để dành cho sau này đi, cuộc đời còn dài mà, chúng tôi sẽ chờ xem thế nào.”

Ngô Tuệ Lan tức mình: “Nói thế tức là các người không định trả chúng tôi ba mươi tỷ có phải không hả?”

Mục Hải Long quát to: “Tôi bảo rồi, nợ tiền mới là chủ, từ giờ trở đi, tôi chính là chủ của các người, từ giờ nhà các người cũng chỉ như cháu của tôi thôi, nếu không thì đừng mong nhận được một đồng nào cả!”

Dứt lời, anh ta nghênh ngang rời đi. Ngô Tuệ Lan tức tối giậm chân bình bịch.

“Do con oắt Thiên Lam hại mình cả, nếu như không phải do nó không có lòng tự trọng như vậy thì hà cớ gì mà chúng ta rơi vào tình trạng này được cơ chứ, về tôi phải đánh chết con nhóc chết tiệt này mới được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện