Chương 26: Quỳ vẫn chưa đủ

Nghe những lời đàm tiếu và chế giễu của những vị khách xung quanh, Khương Vy Nhan cúi đầu thật thấp, bước đi của cũng trở nên loạng choạng!

Cô hoảng loạn và bối rối, không biết phải đối mặt với những lời ác độc từ miệng những người này như thế nào.

Năm năm rồi, cô đã phải chịu quá nhiều tủi nhục và khinh thường, năm năm qua cô vẫn kiên trì, nỗ lực, một mình nuôi nấng Na Na, chưa từng nhận được sự giúp đỡ nào từ nhà họ Khương.

Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ người đàn ông bên cạnh cô.

Vì vậy, Khương Vy Nhan lúc này rất buồn bã, trong đầu rối như tơ vò, cô vô thức đứng cách xa Tiêu Chính Văn một chút.

Cô sợ rằng, tối nay trong bữa tiệc mừng thọ quan trọng như vậy, vì Tiêu Chính Văn, cô lại một lần nữa phải chịu sự chỉ trích và miệt thị giống như năm năm trước! Cô sợ rằng vì Tiêu Chính Văn, cô sẽ không được bố mẹ, ông nội và cả nhà họ Khương chào đón! Cô sợ suốt đời mang danh tội đồ của nhà họ Khương!

Vì vậy, Khương Vy Nhan rất bối rối.

Tuy nhiên, vào lúc này, một bàn tay to và ấm áp đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, vừa lạnh vừa mềm của Khương Vy Nhan!

Khương Vy Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy đôi mắt sáng và cương nghị của Tiêu Chính Văn đang tràn ngập sự cưng chiều dành cho cô.

“Đừng sợ, có anh đây”, Tiêu Chính Văn nhẹ giọng nói.

Một câu nói đơn giản khiến trái tim của Khương Vy Nhan lập tức ấm áp lạ thường, cô cảm giác mình đang được bao bọc bởi tình yêu của anh! Cô cảm động đến trào nước mắt, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Tiêu Chính Văn.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói bất mãn bất ngờ vang lên, khiến cho không khí của toàn bộ sảnh chính trở nên căng thẳng, khiến mọi người đều cảm thấy khó thở!

“Khương Vy Nhan? Tại sao mày lại tới đây? Lại còn đưa theo cả tàn dư của nhà họ Tiêu tới? Có phải mày cảm thấy mày hại nhà họ Khương chưa đủ, muốn cố ý chọc tức ông nội đúng không?”

Khi Khương Mỹ Nghiên nhìn thấy Khương Vy Nhan bước vào, khuôn mặt cô ta đầy tức giận, nhưng trong lòng lại mừng thầm!

Vì cuối cùng cô ta cũng đợi được!

Cô ta biết rằng một kẻ khốn nạn như Khương Vy Nhan nhất định sẽ đến! Cô ta chờ đợi đến giây phút này để làm nhục Khương Vy Nhan, hung hăng dẫm nát lòng tự tôn của cô!

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đều sửng sốt, Khương Vy Nhan nhanh chóng lấy tấm thiệp mời đã bị xé rách ra và nói: “Chị, chẳng phải chị gửi thiệp mời cho em sao?”

Cộc cộc cộc!

Khương Mỹ Nghiên đi giày cao gót màu đỏ, bước thẳng tới chỗ Khương Vy Nhan, cô ta lạnh lùng giơ tay lên, tát vào mặt Khương Vy Nhan, quát lên: “Nói láo! Làm sao tao lại gửi thiệp mời cho loại tội đồ của gia tộc như mày! Thiệp mời này của mày chắc chắn là giả!”

Nói xong, Khương Mỹ Nghiên giật lấy tấm thiệp mời từ trong tay Khương Vy Nhan và ném thẳng vào thùng rác!

Cảnh tượng này khiến quan khách và tất cả người nhà họ Khương đang có mặt ngây ngẩn cả người!

Tiếp theo là đủ loại mỉa mai và chửi bới!

“Chết tiệt! Thật không biết xấu hổ hay sao mà còn làm giả thiệp mời!”

“Đúng vậy! Nhà họ Khương chúng ta không có loại người bỉ ổi như vậy! Cô ta còn dám đưa cả đứa con hoang kia và tàn dư của nhà họ Tiêu tới đây nữa!”

“Khương Vy Nhan này đúng là cảm thấy hại nhà họ Khương như vậy vẫn chưa đủ mà! Còn Tiêu Chính Văn kia, sao anh ta lại quay về? Chẳng phải anh ta đã chết rồi sao?”

Hai má Khương Vy Nhan đau rát, in hằn dấu tay đỏ tươi, rõ ràng đến chói mắt!

Đôi mắt cô giàn giụa nước mắt, trái tim mong manh của cô bị xé nát bởi cái tát của Khương Mỹ Nghiên và tiếng chửi mắng của những người xung quanh! Đồng thời, cái tát này cũng đã đánh thức Khương Vy Nhan!

Nhà họ Khương sẽ không thể nào tha thứ cho cô và Na Na.

“Tiêu Chính Văn, chúng ta đi, hu hu hu… Em sẽ không bao giờ trở lại nữa, chúng ta mau đi thôi…”, Khương Vy Nhan vừa khóc vừa nói, cô cúi đầu xuống, lấy tóc che đi những giọt nước mắt trên mặt mình, sau đó cô gắng sức kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn, giọng nói của cô nhỏ đến mức chỉ có Tiêu Chính Văn mới có thể nghe thấy.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn đã nổi giận!

Rồng còn có vảy ngược, ai chạm vào nó là phải chết!

Khương Mỹ Nghiên dám ngang nhiên tát Khương Vy Nhan trước mặt anh!

Trong phút chốc, cả người Tiêu Chính Văn tỏa ra sát khí tràn ngập cả sảnh lớn! Anh kéo Khương Vy Nhan vốn đang muốn chạy trốn lại, ánh mắt lạnh như băng, lạnh lùng quát Khương Mỹ Nghiên: “Tôi yêu cầu cô xin lỗi cô ấy ngay lập tức!!!”

Câu nói này khiến tất cả mọi người trong sảnh chính đều lộ ra vẻ khinh thường, tất cả chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

“Anh ta điên rồi sao? Một tên rác rưởi nhà họ Tiêu, dám bắt Khương Mỹ Nghiênn xin lỗi?”

“Ha ha! Chỉ là một con chó hoang mà dám láo xược trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Khương, đúng là chán sống rồi!”

Khương Mỹ Nghiên khoanh tay trước ngực, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kiêu ngạo và coi thường, nói: “Ha ha, anh bảo tôi xin lỗi cô ta ấy hả? Cô ta xứng sao? Còn anh nữa, Tiêu Chính Văn, anh chẳng qua chỉ là một con chó bị nhà họ Tiêu bỏ rơi mà thôi, bây giờ lại quay về Tu Hà làm gì? Sao nào? Một con chó hoang, một con khốn làm ô uế dòng họ và một đứa con hoang mà lại định gộp lại thành một gia đình hạnh phúc, cả nhà thương nhau à? Ha ha ha… ”

Bốp!

Tiếng cười của Khương Mỹ Nghiên đột ngột im bặt!

Bởi vì, cái tát của Tiêu Chính Văn chẳng khác nào một nhát búa sấm sét, giáng mạnh vào khuôn mặt của Khương Mỹ Nghiên, hai mí mắt cô ta vừa mới cắt và chiếc mũi cô ta vừa sửa đã bị lệch hết cả!

“Nhà họ Khương dạy dỗ con cháu như vậy sao? Miệng đầy phân! Nếu đã không có ai giáo dục cô, vậy thì tôi sẽ thay nhà họ Khương dạy dỗ cô!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Aaa! Anh dám đánh tôi? Anh dám đánh tôi?”, Khương Mỹ Nghiên rống lên, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn như muốn xé nát anh!

Nhà họ Khương và quan khách xung quanh đều chết lặng!

Chết tiệt!

Tiêu Chính Văn quá điên rồ!

Dám ra tay đánh Khương Mỹ Nghiên!

Cái tát này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ông cụ Khương!

“Ngô Khoan Nghiệp! Anh mau tới đây! Tên rác rưởi này, dám đánh em! Anh nhìn đi, em vừa làm mũi xong đó!” Khương Mỹ Nghiên bùng nổ gào lên, tức giận đến không ngừng dậm chân!

Ngô Khoan Nghiệp bỗng nhiên phản ứng lại, chạy tới chỉ vào Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Thằng kia! Mày điên rồi! Dám đánh bạn gái tao! Mày có biết tao là ai không? Mày có tin chỉ cần tao nói một câu là có thể khiến mày sống không bằng chết hay không? Lập tức quỳ xuống xin lỗi cô ấy ngay cho tao, nếu không tao sẽ khiến cả nhà ba người bọn mày sống không nổi mà chết cũng không xong!”

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lại liếc nhìn Ngô Khoan Nghiệp bằng ánh mắt khinh thường, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh tiến lên đạp Ngô Khoan Nghiệp một cái khiến cậu ta phải quỳ xuống đất, anh lạnh lùng nói: “Tôi không thích nhìn người khác đứng nói chuyện với tôi!”

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải hít sâu một hơi!

Quá hung hăng! Quá ngông cuồng!

Khương Vy Nhan cũng kinh hãi đến mức phải đưa tay che miệng lại, cô ngây người tại chỗ rất lâu không có phản ứng!

Na Na thì ngược lại, lúc này cô bé đang ở trong vòng tay của Khương Vy Nhan, cô bé vẫy vẫy nắm tay và hét lên: “Bố thật đẹp trai, bố ngầu quá đi!

Mặc dù Na Na không thể nhìn thấy nhưng cô bé có thể nghe thấy.

Khương Vy Nhan sợ tới mức vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn của Na Na lại, sau đó kéo lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, lo lắng nói: “Tiêu Chính Văn, anh làm gì vậy?”

Sau đó, cô không ngừng xin lỗi Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh ấy … anh ấy không cố ý, anh ấy vừa mới xuất ngũ, có hơi nóng tính và bốc đồng, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi hai người, tôi nhất định sẽ chi trả tiền thuốc thang… ”

“Chi trả tiền thuốc sao? Cô lấy cái gì để trả? Dám đạp vào người tôi à, các người cứ chờ đó, tôi nhất định phải bắt các người quỳ xuống xin lỗi tôi!”, Ngô Khoan Nghiệp bò dậy khỏi mặt đất, hai mắt như phun ra lửa!

“Xem ra cậu còn chưa quỳ đủ đâu”, Tiêu Chính Văn nhàn nhạt nói một câu.

“Đủ rồi!”

Lúc này, Khương Thái Xương nãy giờ vẫn ngồi yên ở vị trí chủ vị, lão tức giận đập bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn, nói: “Khương Vy Nhan! Cô cố ý muốn tôi chết sớm đúng không?”

“Không ông ơi, không… Vy Nhan về chúc thọ ông nội. Đây là quà của Vy Nhan tặng cho ông nội”, Khương Vy Nhan cuống lên, đôi mắt đỏ hoe, cô đưa món quà mà mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho Khương Thái Xương.

Nhưng Khương Thái Xương thẳng tay đẩy mạnh một cái, hộp quà tinh xảo rơi xuống đất, bình thuốc cao chữa bệnh thấp khớp cho người già cứ thế mà vỡ tan.

Ngay sau đó mọi người lập tức khinh thường cười ầm lên!

“Cái gì thế này? Một bình thuốc cao sao? Mẹ nó! Làm sao có thể tặng loại quà mừng thọ như thế này được?”

“Đúng là đồ nghèo hèn! Thật xấu hổ!”

Khương Vy Nhan chạy tới, mặc kệ mọi người giễu cợt, cô nhặt bình thuốc cao trên đất lên, mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa nói: “Chân của ông nội cứ vào hôm trời mưa hay gặp lúc thời tiết trở lạnh là lại đau nhức. Đây là thuốc Vy Nhan đặc biệt mua cho ông nội, đây là tấm lòng của Vy Nhan , đây là … hu hu hu … ”

Sự khinh bỉ và những lời mắng nhiếc xung quanh khiến Khương Vy Nhan không chịu được mà ngồi xổm trên mặt đất lau nước mắt.

Tấm lòng và tình yêu thương mà cô dành cho Khương Thái Xương đã bị chính tay lão đập nát!

Khương Mỹ Nghiên cũng châm chọc: “Chỉ bằng một bình thuốc cao mà mày muốn trở về nhà họ Khương à? Nằm mơ đi!!!”

“Ý của cô là, chỉ cần Khương Vy Nhan mang tới một món quà mừng thọ đủ lớn thì cô ấy có thể trở về nhà họ Khương đúng không?”, lúc này Tiêu Chính Văn hỏi ngược lại, ánh mắt anh lạnh như băng.

“Chỉ cần cô ta có được dự án tiếp quản một phần xí nghiệp và tài sản của nhà họ Kim thì cô ta có thể trở về nhà họ Khương!”

Khương Thái Xương lạnh lùng nói.

Tin tức về sự diệt vong của nhà họ Kim đã làm chấn động Tu Hà! Trong những ngày qua, các gia đình quý tộc và các gia đình giàu có ở Tu Hà đã để mắt đến sản nghiệp và dự án mà nhà họ Kim để lại!

Nhà họ Khương cũng không ngoại lệ, nếu có thể có được một phần sản nghiệp và dự án nhỏ thì đã bằng với thu nhập cả một năm của nhà họ Khương rồi!

Tuy nhiên, để có được một bộ phận sản nghiệp và dự án của nhà họ Kim là vô cùng khó khăn!

Những sản nghiệp và dự án này đã bị giữ ở một đơn vị trú binh ở Tu Hà và được tiếp quản bởi thiếu tá Hàn Lợi Dân! Dù sao các dự án liên quan đến nhà họ Kim đều rất lớn, rất nhiều dự án khá đặc biệt, vì vậy chỉ có Hàn Lợi Dân mới có thể tiếp quản được!

Tuy nhiên, mấy ngày nay rộ lên thông tin Hàn Lợi Dân có ý định tìm kiếm những gia tộc và công ty có đủ thực lực ở Tu Hà để phân chia những sản nghiệp và dự án này của nhà họ Kim.

Hàn Lợi Dân là một nhân vật lớn, những người nổi tiếng và những gia tộc giàu có ở Tu Hà còn không có cơ hội gặp mặt anh ta chứ đừng nói đến chuyện hợp tác!

Vì vậy, yêu cầu này của Khương Thái Xương có thể nói là còn khó hơn lên trời!

Thế nhưng!

“Được!”, Tiêu Chính Văn chỉ đáp một tiếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện