Chương 7: Bỏ cái mạng ở đây rồi muốn đi đâu thì đi!
Khương Vy Nhan mặt đầy nước mắt, cô mím chặt miệng, môi không ngừng run rẩy. Cô nhìn cảnh tượng trước mắt, lại nhìn vẻ mặt cương nghị của người đàn ông trước mặt.
Vào lúc cô tuyệt vọng muốn chết nhất… Tiêu Chính Văn đã xuất hiện! Đúng vậy, người đàn ông cô nhớ thương suốt năm năm đã xuất hiện vào giây phút cuối cùng.
Nghĩ đến đây, Khương Vy Nhan không khỏi rơi lệ: “Hu hu hu, anh đã trở về rồi, cuối cùng anh cũng trở về rồi…”
Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan nhỏ nhắn trong vòng tay mình mà nước mắt lưng tròng, anh đưa tay ra nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Khương Vy Nhan. Nhưng khi nhìn thấy vết thương bị viên đạn xuyên qua trên bả vai phải của cô, chỉ cách vị trí tim khoảng một bàn tay, ngay lập tức cả người Tiêu Chính Văn cuồn cuộn sát khí thấu trời! Đáng chết! Đáng chết!
“A! Hu hu hu…”, đằng sau cửa sổ kính bị đập vỡ tan tành trên nóc tòa nhà cao mười mấy tầng, Kim Thái dùng chân giẫm lên Dương Yến người đầy thương tích, đau đớn vật lộn.
Dương Yến nhìn xuống phía dưới toà nhà, thấy Khương Vy Nhan được cứu bởi một người đàn ông khí thế ngút trời, nước mắt cô ấy lăn dài nơi khóe mắt, nở nụ cười đầy xúc động! Cô ấy đã bị cảnh tượng Tiêu Chính Văn nhảy lên cao vài mét rồi đỡ lấy Khương Vy Nhan làm cho kinh ngạc không thôi!
Rất giống với một cảnh quay nổi tiếng trong những bộ phim điện ảnh, phim truyền hình, khiến người ta thực sự cảm động! Người đàn ông đó tựa như một chàng hiệp sĩ. Cùng lúc ấy, trong đầu Dương Yến bỗng nảy ra một suy nghĩ, lẽ nào anh ta là… bố của Na Na?
“Vy Nhan, cuối cùng em cũng đợi được rồi, cuối cùng em cũng đợi được anh ta rồi, hi vọng em và anh ta sẽ sống thật tốt, đừng đến nơi này nữa…”
Cuối cùng, Dương Yến từ từ nhắm mắt lại dưới họng súng của Kim Thái, nói lời này.
Bằng!
Tiếng súng vang lên, Kim Thái thẳng tay bắn xuyên thủng hai chân của Dương Yến, tiếng la hét vang vọng cả tòa nhà, sau đó hai mắt hắn tràn đầy hung ác, nhìn chằm chằm vào phía dưới toà nhà nơi Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đang ôm lấy nhau, gào to: “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp chúng mày! Tất cả xuống dưới đó cho tao! Tao phải giết chết con khốn đó!”
Bình bịch, bình bịch!
Tiếng bước chân dày đặc vang lên khắp tòa nhà. Rất nhanh, Kim Thái đã kéo theo hàng chục tên côn đồ mặc Vest đen xuất hiện trước lối vào chính đầy tráng lệ của Kim Hàn Cung. Hắn ngay lập tức nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang ôm chặt Khương Vy Nhan trong lòng, chậm rãi đứng dậy!
“Mẹ nó chứ! Mày là ai? Mày thế mà dám phá hỏng việc tốt của đại thiếu gia tao! Mày muốn chết à!”, Kim Thái hung hăng xông tới trước mặt Tiêu Chính Văn, giơ súng nhắm ngay giữa trán anh!
Đúng lúc đó trong sân Kim Hàn Cung, khẩu súng của Kim Thái chỉ cách giữa trán Tiêu Chính Văn một cánh tay! Gió lạnh xào xạc kêu, trên bầu trời chợt có vài chú chim bay tới, phát ra tiếng ríu rít phảng phất như lời gọi từ địa ngục!
Nhưng Tiêu Chính Văn hoàn toàn không nhìn thẳng vào Kim Thái, mà ôm chặt cơ thể đầy máu của Khương Vy Nhan vào trong lòng mình, anh không thể rời mắt khỏi cô một giây phút nào hết, những áy náy, những hổ thẹn năm năm qua lúc này như tuôn trào trong anh!
Ngay giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn mở môi, giọng nói khàn khàn đầy cay đắng: “Anh xin lỗi, Vy Nhan, anh sẽ đưa em về nhà, đưa em đi gặp Na Na”.
Khương Vy Nhan dựa vào vòng tay Tiêu Chính Văn, gật đầu một cách yếu ớt. Bây giờ cô rất mệt mỏi, thực sự mệt mỏi… Chỉ có cái ôm này mới khiến cô cảm nhận được hơi ấm mà năm năm qua cô chưa từng cảm nhận được. Cô muốn “đóng băng” giây phút này, để cô luôn được dựa vào vòng tay ấm áp này.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cất bước, chuẩn bị đi qua trước mặt Kim Thái, hành động này khiến Kim Thái vô cùng tức giận, khẩu súng trong tay hắn trực tiếp dí vào giữa trán Tiêu Chính Văn, hắn gào lên: “Mày dám mang cô ta đi. Đại thiếu gia tao bắn chết mày!”
Kim Thái cũng không phải là loại không có não, bây giờ hắn đã đoán được thân phận của người đàn ông trước mặt! Hắn ta chính là người khiến Khương Vy Nhan nhớ mãi không quên mà một mực từ chối Kim Thái hắn, là bố đẻ của đứa con hoang đó!
Nhưng khi Tiêu Chính Văn quay sang nhìn, chỉ một ánh mắt đã trực tiếp khiến Kim Thái đứng sững ngay tại chỗ! Ánh mắt đó đáng sợ đến mức nào chứ, anh tựa như một quỷ vương bước ra từ biển xác, doạ người khác sợ mất vía!
Cái nhìn này quá đáng sợ, quá khủng bố! Cứ như chỉ cần đối phương muốn, một ngón tay cũng có thể bóp chết hắn!
Kim Thái hoảng sợ, vô thức lùi lại vài bước, miệng run rẩy, hét lên: “Tao là đại thiếu gia nhà họ Kim đấy nhé, bố tao là Kim Chính Long, ông ấy chính là một trong bốn người đứng đầu Tu Hà! Mày… nếu mày dám động vào tao, mày, người phụ nữ này, và cả đứa con hoang đang nằm chờ chết trong bệnh viện nữa, đều sẽ phải chết!”
Sau khi Kim Thái nói xong những lời này, cả người hắn như được vớt lên khỏi mặt nước, sức cùng lực kiệt!
Hắn không biết tại sao mình lại đột nhiên sợ hãi, tại sao lại muốn nói tên bố mình ra để dọa nạt người đàn ông trước mặt. Nhưng nỗi sợ hãi trong lòng hắn không phải là giả.
Khương Vy Nhan lúc này cũng bất ngờ phản ứng lại, cô kìm nén cơn đau xuyên thấu trên vai, nói: “Tiêu Chính Văn, buông em ra, nếu không, chúng ta đều không thể rời đi. Anh đi trước, giúp em chăm sóc tốt Na Na, Na Na vẫn đang trong bệnh viện, con bé vẫn luôn muốn được gặp anh…”
Ngay lúc này, Khương Vy Nhan đã quyết định rằng cô phải bảo vệ Tiêu Chính Văn, ngay cả khi cô chết.
Nhưng Khương Vy Nhan đang vùng vẫy lại bị Tiêu Chính Văn ôm chặt hơn, anh cười nhẹ nhàng: “Em yên tâm, anh đã cho người đón Na Na đến nơi an toàn rồi”.
Giây phút khi Khương Vy Nhan nghe được những lời đó, nước mắt cô lưng tròng, khóc nức nở, khúc mắc lớn trong lòng rốt cuộc cũng được hoá giải: “Thật sao? Hu hu hu…”
“Hừ! Đi chết đi! Mày chết đi cho tao!”, Kim Thái không thể nhịn được nữa, hắn không muốn đêm dài lắm mộng, muốn thẳng tay bóp cò!
Nhưng trong nháy mắt, trước khi hắn kịp nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, cánh tay của hắn đã bị bẻ cong chín mươi độ, khẩu súng trong tay hắn đã xuất hiện trong tay Tiêu Chính Văn!
“A!”
Nửa phút sau, Kim Thái quỳ trên mặt đất với cánh tay phải bị bẻ gãy, vẻ mặt đau đớn, run rẩy nhìn người đàn ông giống quỷ Tu La trước mặt, hét lớn: “Không! Anh không được giết tôi! Bố tôi là Kim Chính Long! Chỉ cần anh không giết tôi, tôi sẽ cho anh tiền! Một triệu, mười triệu, một trăm triệu tệ đều được! Làm ơn, đừng giết tôi!”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn đầy lạnh lùng, một tay anh đỡ Khương Vy Nhan đang đứng, tay kia chĩa súng về phía Kim Thái, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nghiêm nghị, anh nói: “Mày đáng chết!”
“Đừng… đừng mà… anh ta là đại thiếu gia nhà họ Kim đấy, chúng ta không chọc nổi anh ta đâu! Mau chạy đi!”, Khương Vy Nhan lo lắng Tiêu Chính Văn giết Kim Thái trong lúc tức giận sẽ gây thêm rắc rối lớn hơn nên lập tức ngăn Tiêu Chính Văn lại.
Lúc này, mười mấy tên côn đồ thuộc phe Kim Thái cũng nắm lấy cơ hội này, tất cả đều lấy dao găm và gậy chống bạo động trên tay ra, hét lớn, lao về phía Tiêu Chính Văn!
“Bảo vệ đại thiếu gia Kim!”
Nhìn mấy chục người đang lao tới, Khương Vy Nhan sợ hãi nhắm mắt lại, trong khi vẻ mặt của Tiêu Chính Văn lại rất bình tĩnh! Anh vẫn đứng yên bất động, ôm chặt Khương Vy Nhan như vậy! Ánh mắt lướt qua nơi nào, đám côn đồ xông lên đều dừng lại tại chỗ, không dám tới gần!
Quá đáng sợ rồi!
Sát khí trên người đàn ông này rất nồng đậm!
“Tiến lên! Tiếp tục tiến lên cho tao! Giết anh ta đi! Ai giết được anh ta, đại thiếu gia tao sẽ thưởng cho người đó một triệu tệ! Không, mười triệu tệ!”, lúc này Kim Thái cũng nhanh chóng chạy sang một bên, sau đó tức giận gầm lên.
Treo thưởng lớn ắt sẽ có kẻ dám xông lên!
“A!”, cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa mà hét lên, dùng dao găm đâm vào Tiêu Chính Văn!
Nhưng Tiêu Chính Văn một cước đá văng hắn ta ra, đập thẳng vào ngực và bụng của người tên đó. Bịch một tiếng! Tên côn đồ bị đá thẳng lên không trung mười mét rồi “hạ cánh” nặng nề xuống một chiếc Bentley. Uỳnh! Phần đầu của chiếc Bentley trực tiếp nổ tung, móp méo!
Ngay sau đó, từng bóng người từ phía Tiêu Chính Văn bay ra, tất cả đều rơi xuống đất, không đứng dậy nổi!
Mà Kim Thái đang nấp ở một bên nhìn thấy cảnh tượng dũng mãnh của Tiêu Chính Văn thì nuốt nước bọt, trên trán đổ mồ hôi lạnh!
Hắn quay đầu, không nói lời nào mà bỏ chạy!
Nhưng xoẹt một tiếng, Tiêu Chính Văn nhấc chân lên, đá một con dao găm trên mặt đất đi! Con dao găm cắt qua khoảng không của bầu trời đêm, phịch, trực tiếp xuyên qua chân phải của Kim Thái!
“A! A! Mày đừng qua đây! Đừng có qua đây!”, Kim Thái ngã trong vũng máu, ôm chặt lấy chân phải đang chảy máu không ngừng, hắn kinh hãi nhìn Tiêu Chính Văn đang bước từng bước về phía hắn như thần chết!
Tiêu Chính Văn bước rất chậm, sát khí trong lòng đã lên đến cực điểm! Sao anh có thể bỏ qua cho tên Kim Thái này được chứ! Dòng thứ cặn bã đã cho người đâm xe suýt hại chết con gái của anh, dòng thứ rác rưởi giơ súngbắn Khương Vy Nhan suýt chết! Anh muốn giết chết hắn ngay lập tức! Nhưng anh không thể! Tiêu Chính Văn không thể để hắn chết như vậy, anh muốn hắn sống cũng không được mà chết cũng không xong!
Và cả họ nhà Kim nữa, đều phải trả cái giá thảm khốc nhất!
Tiêu Chính Văn tức giận khôn nguôi! Cơn giận của một vị vua Bắc Lương có thể thiêu rụi tất cả!
“Không! Không! Tiêu Chính Văn, em xin anh đấy, đừng kích động!”, Khương Vy Nhan vội vàng kéo lấy Tiêu Chính Văn đang hùng hổ như muốn giết người, nước mắt rơi lã chã, cô nói: “Anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Kim đấy, bố anh ta – Kim Chính Long ở Tu Hà có thể nói là một nhân vật máu mặt, chúng ta không đấu lại được đâu! Em xin anh tha cho anh ta đi! Em không muốn anh và Na Na lại xảy ra chuyện… hu hu hu…”
Tiêu Chính Văn dừng bước, ôm lấy Khương Vy Nhan, trán của anh áp chặt vào trán cô, nói: “Vy Nhan, em có biết không? Cho dù anh tha cho hắn, hắn cũng sẽ không buông tha cho chúng ta. Tin anh, anh có thể giải quyết được chuyện này”.
Quay người lại, Tiêu Chính Văn trực tiếp nhặt vài con dao găm trên mặt đất, đi từng bước về phía sau Kim Thái đang không ngừng bò trong vũng máu.
Ngay lúc đó, Kim Thái cố gắng bò một cách tuyệt vọng, hắn muốn trốn chạy, điên cuồng gào thét muốn chạy khỏi đây.
Nhưng tay của Tiêu Chính Văn nhấc lên rồi cắm xuống, vài con dao găm đâm thẳng vào tứ chi Kim Thái, hung ác xuyên qua người hắn, rơi xuống mặt đất!
“A! Mày dám đối xử với tao như vậy, mày sẽ chết rất thảm! Không chỉ mày, người phụ nữ kia của mày, cả con gái của mày cũng sẽ bị chôn cùng với mày!”, Kim Thái lúc này điên cuồng hét lên, tay chân như bị dao găm đâm thủng xuống mặt đất, hoàn toàn không thể di chuyển, chỉ cần cử động nhẹ một cái, cơn đau thấu xương lập tức làm cho toàn thân hắn run lẩy bẩy!
Khương Vy Nhan che mắt không dám xem cảnh này, trong lòng lo lắng, không ngừng thúc giục: “Tiêu Chính Văn, anh mau đi đi, mau đi đi! Người nhà họ Kim sắp tới đây rồi, anh mà còn không đi sẽ hết cơ hội đó! Coi như em cầu xin anh, anh mau đi đi!”
Tiêu Chính Văn trầm mặc, anh nhìn Khương Vy Nhan trước mặt không ngừng đẩy mình đi. Anh căn bản không để ý đến một nhà họ Kim bé nhỏ ở Tu Hà. Anh chỉ cần nhấc tay lên, liền có thể tiêu diệt bọn họ.
“A…”, có lẽ do dùng lực quá mạnh đè lên vết thương, Khương Vy Nhan kêu lên đau đớn, cả người sắp ngã xuống, Tiêu Chính Văn lập tức đỡ cô, nói: “Vy Nhan, em không sao chứ?”
Ngã vào vòng tay của Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan bật khóc, nói: “Anh mau đi đi! Em xin anh mà! Em không muốn Na Na phải mất bố…”
Đúng lúc này, từ xa truyền đến một âm thanh kinh thiên động địa: “Muốn đi sao! Mày làm cháu trai tao bị thương, bỏ cái mạng mày ở đây đi!”
Lúc này, ở tất cả các hướng của Kim Hàn Cung, hàng chục chiếc xe tải đen đột nhiên lao tới, sột soạt, hàng trăm người nhảy xuống, tất cả đều cầm dao găm và gậy chống bạo động, người đi đầu mặc áo khoác đen, đội mũ Jazz, đi ngay theo sau là một người đàn ông mặt chữ điền đang hút tẩu thuốc!