Chương 71: Rốt cuộc anh là ai?

Giọng nói bá đạo này khiến đám người nhà họ Khương sững sờ tại chỗ, toàn thân run rẩy.

Nhất là khi thấy Tiêu Chính Văn bước từng bước vào chẳng khác gì Tu La. Toàn thân anh tỏa ra sát ý không chút che giấu, khiến người nhà họ Khương vội vàng tránh đi, sợ bất cẩn rước họa vào thân.

Tiêu Chính Văn bước vào, nhìn thấy Khương Vy Nhan và Na Na đang trốn dưới đất ôm nhau nước mắt giàn dụa, anh siết chặt nắm đấm, lửa giận âm ỉ trong mắt lúc này lập tức bùng nổ.

Na Na nhìn thấy Tiêu Chính Văn trở về, lập tức nhào vào lồng ngực anh, khóc nức nở, hét lên: “Bố ơi, bọn họ bắt nạt Na Na, bắt nạt mẹ, hu hu hu…”

Tiêu Chính Văn bế Na Na, nhìn dấu tay đỏ bừng trên mặt cô bé, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp một lượt, quát hỏi: “Là ai đánh?”

Không ai dám ho he.

Lúc này, mọi người trong nhà họ Khương đều sợ đến mức rụt người trốn sang bên cạnh, Tiết Mai còn sợ đến mức vội vã trốn ra sau đám người.

Tên Tiêu Chính Văn này đáng sợ quá!

Sao cái tên này lại có khí thế mạnh mẽ như vậy chứ? Khiến người ta không dám nhìn thẳng, không dám chống lại!

“Tôi hỏi lại lần nữa, là ai đánh?”, Tiêu Chính Văn nổi giận, lửa giận trong mắt như muốn phun ra ngoài.

Năm năm rồi, anh đã nợ Khương Vy Nhan và Na Na quá nhiều, anh từng nói sẽ bảo vệ hai mẹ con cô, nhưng bây giờ Na Na lại bị người ta tát cho một bạt tai. Tiêu Chính Văn đau lòng lắm, đồng thời cũng cực kỳ giận dữ.

Con gái của chủ soái Bắc Lương, là công chúa của Hoa Quốc, sao có thể để người ta bắt nạt như vậy được!

Nếu như ở bên ngoài thì người bắt nạt Na Na không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

Tiêu Chính Văn gầm lên một tiếng giận dữ, những người khác trong nhà họ Khương đều dồn mắt về phía Tiết Mai. Bà ta biết mình không trốn được nữa, bèn thẳng lưng đứng ra, vẻ mặt ngông nghênh, nói: “Không sai, là tôi đánh đấy, thì sao nào? Một con chó như cậu còn định dạy dỗ tôi thay đứa con hoang đấy chắc?”

“Bốp!”

Bà ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã giơ tay cho một cái tát quyết đoán, dứt khoát.

Tiết Mai lập tức bị vả cho bay ra ngoài hai mét, lăn mấy vòng dưới đất.

“A a a!”, Tiết Mai ngã phịch xuống đất, đầu ong ong, ôm lấy gò má đang sưng vù lên, nhổ ra hai chiếc răng hàm, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với ánh mắt kinh hoàng và sợ hãi, tức giận nói: “Mày… mày dám đánh tao? Khương Văn Kỳ, ông nhìn xem, cái thằng chó hoang này dám đánh tôi… Ôi trời ơi, răng của tôi…”

Tiết Mai nằm luôn xuống đất, khóc lóc kêu gào ầm ĩ.

Khương Văn Kỳ cũng vội vàng đứng ra, nhìn thấy vết thương của vợ mình, lập tức giận dữ nhìn Tiêu Chính Văn, quát: “Thắng oắt! Mày vênh váo ngông cuồng quá rồi đấy! Bà ấy là vợ tao, cũng là bác gái của Khương Vy Nhan, thế mà mày lại độc ác, không coi ai ra gì như vậy! Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi!”

Lập tức có bốn năm bảo vệ tay cầm gậy gộc vây lại.

Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, sự giận dữ trong mắt không giảm đi chút nào, quét mắt nhìn người nhà họ Khương, quát: “Bắt nạt con gái tôi, bất kể là ai thì cũng phải trả cái giá tương tự!”

“Ra tay đi! Bắt cái tên ngông cuồng này lại!”, Khương Văn Kỳ nổi giận gầm lên.

Bốn năm tên bảo vệ lập tức xông lên.

“Dừng tay! Dừng tay!”, lúc này Khương Vy Nhan đứng bật dậy, vội vàng chắn phía trước Tiêu Chính Văn, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Khương Văn Kỳ và Khương Thái Xương, kêu lên: “Bác, ông nội, cháu xin mọi người hãy tha thứ cho Tiêu Chính Văn, anh ấy không cố ý đâu ạ, chỉ nhất thời hồ đồ thôi. Cháu xin mọi người hãy tha cho anh ấy, Vy Nhan cháu xin một mình chịu lỗi của anh ấy”.

Thấy Khương Vy Nhan quỳ xuống vì mình, trong lòng Tiêu Chính Văn đau đớn không thôi. Tại sao người phụ nữ này lúc nào cũng hiền lành và mềm yếu như vậy chứ? Lẽ nào cô ấy không nhìn ra đám người nhà họ Khương toàn là ác quỷ hút máu hay sao?

“Vy Nhan! Em đứng dậy đi, anh không cần em cầu xin bọn họ vì anh!”, Tiêu Chính Văn nói, giơ tay định kéo Khương Vy Nhan dậy.

Nhưng!

Bốp!

Khương Vy Nhan quay đầu, đứng dậy tát cho Tiêu Chính Văn một bạt tai, khuôn mặt cô đầy vệt nước mắt, đau khổ kêu lên: “Tiêu Chính Văn! Đủ rồi đấy! Anh còn định gây chuyện đến lúc nào nữa! Anh có biết vì anh mà năm năm nay tôi sống thế nào không? Bây giờ, tôi khó khăn lắm mới quay về nhà họ Khương, anh có thể đừng gây chuyện cho tôi nữa được không?”

Dứt lời, cô giằng lấy Na Na từ trong lòng Tiêu Chính Văn, vành mắt đỏ ửng, nước mắt giàn dụa, nói: “Tiêu Chính Văn! Na Na là con gái tôi, con gái của tôi! Tôi không cần anh làm gì cho chúng tôi, bởi vì giữa hai ta trước giờ không có tình cảm gì cả! Tôi cảm ơn sự xuất hiện của anh ngày hôm đó, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho Na Na! Nhưng nguyên do của mọi chuyện này đều là anh! Là anh đấy!”

Khương Vy Nhan nói đến đây thì bật khóc nức nở, sự ấm ức trong năm năm nay cùng với sự ấm ức ở nhà họ Khương trong mấy ngày nay cứ thế bùng nổ.

Trong lòng cô khổ sở, chua xót.

Năm năm nay, xung quanh cô toàn là những lời nói mỉa mai và ánh mắt chế giễu, cả sự lạnh nhạt và mắng mỏ không dứt. Vốn tưởng trở về nhà họ Khương thì mọi chuyện có thể thay đổi, nhưng không.

Tiêu Chính Văn ngây người tại chỗ, gò má hằn dấu bàn tay, anh thảng thốt nhìn Khương Vy Nhan đang khóc lớn trước mắt, trong lòng vô cùng đau đớn. Anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ cô thật tốt, dành cho cô mọi thứ! Nhưng bây giờ xem ra, là bản thân anh đã làm sai điều gì chăng?

“Vy Nhan, anh xin lỗi”, Tiêu Chính Văn nói, ánh mắt toàn là sự áy náy và tự trách.

Lúc này Khương Thái Xương cũng lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tiêu Chính Văn, tôi hỏi cậu, chiếc xe ở cổng là sao?”

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì nhíu mày, nói: “Chiếc xe đó do tôi tự mua, nếu ông không tin thì có thể tra ghi chép chi tiêu của tôi, đây là thẻ ngân hàng của tôi. Trong này là tiền trợ cấp tôi kiếm được lúc đi lính và trợ cấp xuất ngũ. Còn chuyện các người bảo tôi lợi dụng Khương Vy Nhan biển thủ công quỹ công ty thì hoàn toàn vô căn cứ. Chỉ cần các người tìm kế toán của công ty điều tra là biết”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn ném luôn thẻ ngân hàng trong tay cho Khương Thái Xương, lão nheo mắt lại, nhanh chóng ra hiệu cho người làm gọi điện cho kế toán công ty.

Kế toán công ty nhanh chóng có câu trả lời: “Thưa chủ tịch, tài chính công ty không có bất cứ vấn đề gì ạ”.

Khương Thái Xương nghe đến đây thì nhíu chặt mày, tức giận trừng mắt với Khương Thần và Từ Phân, đứng lên nói: “Chúng ta đi!”

Sau đó, người nhà họ Khương chuẩn bị rời đi.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nói: “Lão gia, lẽ nào các ông cứ thế mà về sao? Lẽ nào Khương Vy Nhan bị các ông đổ oan trắng trợn vậy sao?”

Khương Thái Xương dừng bước, quay đầu, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Hừ! Tôi để cô ta bước vào cái nhà này đã là phúc lắm rồi!”

Nói xong, lão dẫn người đi thẳng.

Trong sân nhỏ chỉ còn lại Khương Vy Nhan đang ôm Na Na khóc và Tiêu Chính Văn đang đứng bên cạnh không biết nên làm thế nào.

“Vy Nhan, anh xin lỗi, anh không ngờ anh mua xe cho em lại gây rắc rối lớn như vậy”, Tiêu Chính Văn xin lỗi.

Khương Vy Nhan lau nước mắt, hít sâu một hơi, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt hơi căm ghét, nói: “Tiêu Chính Văn! Lẽ nào anh đã quên những gì tôi nói với anh hôm qua sao? Hai chúng ta vốn không có tình cảm, anh không cần bảo vệ tôi như vậy, tôi cũng không cần anh bảo vệ”.

“Nhưng Vy Nhan, em là vợ anh, Na Na là con gái anh, anh muốn bảo vệ, bù đắp cho hai mẹ con em. Anh biết, năm năm trước bởi vì anh mà em phải chịu quá nhiều đau khổ, một mình nuôi Na Na chắc chắn rất vất vả. Nhưng em yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em, Tiêu Chính Văn anh cả đời này sẽ theo em!”, Tiêu Chính Văn vội vàng nói, cố gắng muốn giải thích.

“Vậy sao?”, Khương Vy Nhan ngẩng đầu, nước mắt giàn dụa khiến người ta đau xót, hỏi: “Vậy anh nói cho tôi biết, mấy năm nay anh đã làm những gì, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai? Tôi chỉ muốn biết chồng của tôi, bố của con gái tôi đang làm những gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện