Chương 76: Rốt cuộc cậu ta có thân phận gì

Bá đạo, khí thế lạnh lùng!

Trịnh Thiên Thái bỗng gia nhập khiến sắc mặt Tiền Lão Hổ tối sầm lại!

“Thiên Gia, chẳng lẽ ông có quan hệ gì với thằng nhãi này? Hắn đánh con gái tôi bị thương, hôm nay tôi nhất định phải đánh chết hắn! Nếu ai dám ngăn cản tôi, đừng nói là Thiên Gia, dù có là ông trời cũng không được!”, Tiền Lão Hổ lạnh lùng nói, ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ!

Danh tiếng của ông ta trong thế lực ngầm ở Tu Hà thấp hơn Trịnh Thiên Thái một bậc!

Bốn ông hoàng và một vị hoàng đế, Trịnh Thiên Thái chính là hoàng đế, người đứng đầu trong thế giới ngầm! Còn bọn họ chỉ là bốn ông hoàng!

Nếu muốn so sánh về thực lực, về tài sản thì họ không bằng Trịnh Thiên Thái! Nhưng xét về tính cách và thủ đoạn nham hiểm thì họ cũng chẳng thua kém ai, đều có lòng làm bá chủ!

Thế nhưng cảnh tượng khiến Tiền Lão Hổ và đám côn đồ ở đó kinh hoàng thoáng chốc đã xảy ra ngay trước mặt!

Chỉ nghe thấy Trịnh Thiên Thái cười khẩy, sau đó xoay người lại, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kính trọng, cúi người nói: “Ngài Tiêu! Thuộc hạ đến muộn, xin ngài rộng lượng tha thứ!”

Dứt lời, Trịnh Thiên Thái vẫn cúi người chín mươi độ, dường như nếu Tiêu Chính Văn không mở miệng thì ông ta sẽ không đứng thẳng dậy!

Cảnh tượng này khiến Tiền Lão Hổ kinh ngạc không thôi, mắt trợn to, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng!

Trịnh Thiên Thái này là nhân vật kiệt xuất không sợ trời không sợ đất, nói sao cũng là người đứng đầu trong thế giới ngầm Tu Hà, là một trong mười doanh nhân lớn ở Tu Hà. Lúc này ông ta lại khúm núm cúi người với người đàn ông đó như vậy!

Quả thật là như nghe thấy chuyện nghìn lẻ một đêm không có thật.

Tiền Lão Hổ hoảng loạn, vẻ mặt kinh ngạc!

Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nói: “Có thể giải quyết được không?”

Trịnh Thiên Thái lập tức đáp: “Ngài Tiêu hãy yên tâm, có thuộc hạ ở đây, không ai dám làm ngài Tiêu bị thương được đâu!”

Thật ra Trịnh Thiên Thái biết dù ông ta không đến thì Tiêu Chính Văn cũng có thể rời đi an toàn! Ông ta đã biết được một chút về thân phận của Tiêu Chính Văn từ Lý Trường Thắng, anh là người rất phi thường! Dù là Cục trưởng Tống của Cục thanh tra Tu Hà và chủ tịch Tô của Tu Hà cũng phải cung kính khi ở trước mặt anh!

Huống hồ không lâu trước đó chuyện của nhà họ Tiền đều do một mình Tiêu Chính Văn làm!

Bây giờ Tiền Lão Hổ đắc tội với Tiêu Chính Văn quả thật là muốn chết!

Trịnh Thiên Thái xoay người lại, sắc mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiền Lão Hổ nói: “Tiền Lão Hổ, bảo người của ông bỏ hết vũ khí xuống! Đừng chống cự vô ích, bất kỳ ai dám phản kháng trước mặt ngài Tiêu cũng đều vô ích thôi!”

Nghe vậy, sắc mặt Tiền Lão Hổ trở nên xám xịt, ông ta tức giận hét lên: “Trịnh Thiên Thái, mẹ kiếp, ông tưởng Tiền Lão Hổ tôi bị dọa sợ sao? Nếu ông đã muốn bảo vệ thằng oắt này, được, hôm nay Tiền Lão Hổ tôi sẽ khai chiến với Trịnh Thiên Thái ông! Lập tức thông báo cho tất cả anh em qua hết đây cho tôi! Tất cả!”

Tiền Lão Hổ hét lên, vẻ mặt rất dữ tợn, lửa giận trong ánh mắt như sắp bùng cháy phun trào!

Đàn em của ông ta cũng nhanh chóng bấm điện thoại gọi đi: “Lập tức dẫn người đến khách sạn! Toàn bộ!”

Nhưng đầu bên kia điện thoại lại vang lên một giọng nói lạnh lùng:

“Cậu là người của Tiền Lão Hổ sao? Xin lỗi nhé, chuyển lời với Tiền Lão Hổ, địa bàn của ông ta đã bị Tống Hậu Lượng phong toả rồi! Người cũng bị tôi bắt luôn rồi!”

Ở đầu bên kia, Tống Hậu Lượng đang dẫn một đám binh lính đứng trước cửa hộp đêm của Tiền Lão Hổ!

Đám lính vũ trang đang tống từng người trong hộp đêm lên xe!

Sau đó Tống Hậu Lượng vung tay lên hét lớn: “Tất cả mọi người, đêm nay hễ là địa bàn ở Tiền Lão Hổ thì đều phong toả hết! Phải bắt hết người của ông ta!”

Nói xong Tống Hậu Lượng bước lên xe, dẫn theo một đám lính vũ trang cấp tốc đến khách sạn nơi xảy ra vụ việc!

Còn ở bên này, lúc này sắc mặt của tên đàn em của Tiền Lão Hổ đó vô cùng khó coi, nói năng lắp bắp: “Hổ… Hổ Gia, xảy ra chuyện rồi…”

Thấy vậy, sắc mặt của Tiền Lão Hổ cũng u ám lại, tát hắn một bạt tai nói: “Có gì thì mau nói đi!”

Tên đàn em kia che mặt nói: “Hổ Gia, địa bàn của chúng ta bị niêm phong rồi, các anh em cũng bị bắt rồi! Là… là tổng tư lệnh Tống Hậu Lượng đích thân dẫn đội đến!”

Ầm ầm ầm!

Câu này như sét đánh ngang tai khiến tim Tiền Lão Hổ như bị nổ tung!

Cái gì?

Địa bàn của ông ta bị niêm phong sao? Anh em cũng bị bắt rồi ư?

Sao… sao có thể chứ?

Tiền Lão Hổ giật lấy điện thoại trong tay hắn, hoảng loạn vội bấm số gọi đi nhưng không có cuộc gọi nào được kết nối!

Bỗng chốc, Tiền Lão Hổ toát mồ hôi lạnh, ướt đẫm cả áo!

Ông ta sợ, sợ thật rồi!

Ông ta kinh ngạc ngờ vực, sắc mặt khó coi nhìn Trịnh Thiên Thái, hỏi: “Là ông bắt tay với Tống Hậu Lượng ra tay với tôi sao?”

Trịnh Thiên Thái cười đáp: “Tiền Lão Hổ, tôi vẫn chưa đủ tư cách để mời được tổng tư lệnh Tống đâu. Nói thật đây là ý của ngài Tiêu”.

Nghe thấy vậy, Tiền Lão Hổ quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn lúc này đã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa thưởng thức rượu thượng hạng. Bên cạnh anh là đám người Hàn Dĩnh Nhi và Kỳ Kỳ đều run rẩy quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu lên!

Lúc này họ cực kỳ sợ hãi và khiếp sợ!

Họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ!

Tiền Lão Hổ đến thì đã đành, không ngờ người đứng đầu trong thế giới ngầm ở Tu Hà – Trịnh Thiên Thái lại đến. Hơn nữa còn cúi người quỳ gối với tên Tiêu Chính Văn đó nữa!

Lúc đó họ cũng có ý nghĩ muốn chết rồi!

“Rốt… rốt cuộc mày là ai?”, cuối cùng Tiền Lão Hổ không kìm được nỗi sợ trong lòng bèn lên tiếng hỏi.

Một thanh niên trông có vẻ bình thường thế mà lại có thực lực lớn mạnh như vậy! Không chỉ khiến Trịnh Thiên Thái huy động nhiều người ra mặt giúp anh mà thậm chí còn có thể điều động lực lượng bên Tống Hậu Lượng niêm phong địa bàn của mình, bắt hết anh em của mình!

Đáng sợ! Thật đáng sợ!

Tiêu Chính Văn thờ ơ cười nói: “Ông vẫn chưa có tư cách biết tôi là ai. Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, một là sống hai là chết, ông tự chọn đi”.

Nghe anh nói vậy, cả người Tiền Lão Hổ đều run rẩy, cơn tức cũng theo đó bùng phát!

Ông ta lại nhìn Trịnh Thiên Thái không ngừng nghi ngờ, tình thế này có phải do Trịnh Thiên Thái làm ra không? Cố ý tìm vài diễn viên đến để lừa mình, muốn nuốt chửng thế lực của mình à?

Nghĩ vậy, Tiền Lão Hổ bật cười, nói: “Hừ! Tao không tin một thằng oắt choai choai như mày có thể có thế lực lớn như vậy! Muốn Tiền Lão Hổ tao đầu hàng à, nằm mơ đi! Các anh em, chuẩn bị tử chiến!”

Chỉ một chốc sau, bầu không khí trở nên căng thẳng lạ thường!

Trịnh Thiên Thái cũng tức giận quát: “Tiền Lão Hổ! Ông muốn chết phải không?”

Người hai bên sắp lao vào đánh nhau, lúc này tiếng còi cảnh sát vang lên ở dưới lầu!

Đám người mặc quân phục chiến đấu màu đen đều được trang bị vũ trang kết hợp với súng, cấp tốc xông vào khách sạn!

“Rầm rầm rầm!”

Cả hành lang đều rung chuyển!

Tống Hậu Lượng dẫn người xông vào trong, đi đến đâu, đám côn đồ đó cũng không kịp tránh!

“Tiền Lão Hổ! Ông to gan thật, dám hành hung người khác dưới mí mắt của tôi!”, Tống Hậu Lượng xông vào đấm vào mặt Tiền Lão Hổ một đấm.

Cú đấm này làm Tiền Lão Hổ sững sờ! Nhưng ông ta không dám phản kháng, không dám nói gì!

Sau đó Tống Hậu Lượng cất bước đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiền Lão Hổ, cung kính nói: “Ngài Tiêu, thuộc hạ đến rồi, địa bàn của Tiền Lão Hổ đã bị niêm phong, người của ông ta cũng bị bắt hết rồi! Ngài còn chỉ thị gì nữa không, tôi lập tức đi làm ngay!”

Nhìn thấy cảnh này, Tiền Lão Hổ có hung hãn cỡ nào cũng quỳ rạp xuống đất!

Xong rồi, xong thật rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện