Chương 79: Ninh Dương nhà họ Ninh

“Con nói linh tinh gì đấy? Đứng sang một bên đi!”, Hàn Lập Trung vội vàng ngắt lời Hàn Dĩnh Nhi, trợn mắt lườm cô ta một cái, khiến Hàn Dĩnh Nhi sợ đến mức vội vàng đứng ra phía sau không dám ho he.

Sau đó, Hàn Lập Trung nhìn về phía Khương Vy Nhan với ánh mắt cung kính và nụ cười lấy lòng, nói: “Tiểu thư Khương, để cháu hiểu lầm rồi. Chuyện này vốn là lỗi của Dĩnh Nhi, người làm bố như bác đương nhiên không muốn thấy Dĩnh Nhi lại sai lầm thêm nữa, nên bác đã dẫn nó đến xin lỗi cháu”.

Khương Vy Nhan nghe thấy vậy, ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi, nhưng cũng không truy hỏi nữa.

Sau đó, Hàn Lập Trung lại xin lỗi lần nữa rồi mới dẫn Hàn Dĩnh Nhi rời khỏi công ty nhà họ Khương.

Họ vừa rời đi, các lãnh đạo cấp cao công ty và họ hàng thân thích nhà họ Khương liền bàn tán xôn xao.

“Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ? Nhân vật tai to mặt lớn như Hàn Lập Trung mà lại dẫn con gái đến xin lỗi sao?”

“Chịu thôi, nhưng chỉ cần không phải đến hỏi tội là được”.

“Hừ! Dù là vậy thì cũng không thể thay đổi sự thật Khương Vy Nhan là đồ xui xẻo! Người như cô ta đáng lẽ phải bị đuổi khỏi nhà họ Khương mới phải!”

Vẻ mặt Khương Thái Xương lạnh lùng, nhìn Khương Vy Nhan, hừ một tiếng: “Khương Vy Nhan, hy vọng cô biết tự giữ mình, đừng làm chuyện gì khiến nhà họ Khương mất mặt! Chuyện hôm nay tôi tạm không truy cứu trách nhiệm của cô!”

Nói xong, Khương Thái Xương dẫn theo người rời đi.

Khương Mỹ Nghiên đứng trong đám người, nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan với ánh mắt độc địa, không nói gì, cũng cất bước rời đi.

Mọi người nhanh chóng tản đi, lúc này Khương Vy Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, trở về sân nhỏ.

Vừa vào cửa, cô đã thấy Tiêu Chính Văn đang chải đầu cho Na Na, bức tranh hai bố con rất ấm áp. Cảnh tượng này cũng khiến Khương Vy Nhan rất xúc động, nhưng cô biết, tình cảm của cô đối với Tiêu Chính Văn là cảm kích sâu sắc, chứ không phải tình yêu.

Cô bước tới liền mở lời hỏi luôn: “Tiêu Chính Văn, vừa rồi gia chủ Hàn Lập Trung nhà họ Hàn dẫn Hàn Dĩnh Nhi đến công ty xin lỗi em, việc này… có phải vì anh không?”

Đối mặt với sự chất vấn của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn vẫn tỏ vẻ rất bình thản, lắc đầu đáp: “Anh biết gì đâu, bọn họ đến xin lỗi sao? Chắc là lương tâm trỗi dậy thôi. Sao vậy? Họ có làm khó em không?”

Khương Vy Nhan thấy vẻ mặt bình thản của Tiêu Chính Văn, cô nhanh chóng xua tan sự nghi ngờ trong lòng, ngồi xuống, nói vẻ hơi ấm ức: “Không ạ, nhưng mọi người trong công ty đều nghĩ em là đồ xui xẻo. Tiêu Chính Văn, anh thấy em có phải là đồ xui xẻo thật không?”

Tiêu Chính Văn nghe vậy, mỉm cười, dịu dàng nhìn cô, nói: “Đâu có, em là cô gái đẹp nhất, lương thiện nhất trên đời này, bọn họ thích nói gì thì kệ họ đi”.

Khương Vy Nhan gật đầu, nhìn Tiêu Chính Văn chải đầu cho Na Na, hơi nổi giận, nói: “Trời ạ, ai bảo anh chải đầu thế này, thôi, để em làm cho”.

Tiêu Chính Văn khó hiểu, nhìn mái tóc rối tung của Na Na và vẻ mặt ấm ức của cô bé, ngại ngùng nói: “Bố xin lỗi, trước đây bố chưa từng học”.

Nói xong, anh véo khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Na Na.

Cùng lúc đó, Khương Mỹ Nghiên đã đến tập đoàn Ngô Thị, đang ngồi trong phòng làm việc của Ngô Khoan Nghiệp, vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Ngô Khoan Nghiệp! Anh nghe ngóng thế nào rồi, lẽ nào chúng ta cứ thế bỏ qua sao? Địa vị của Khương Vy Nhan trong nhà họ Khương đang ngày càng vững chắc, phải nghĩ cách nhanh chóng đuổi cô ta đi thôi!”

Ngô Khoan Nghiệp bất đắc dĩ lắc đầu đáp: “Anh điều tra rõ ràng rồi, Vương Đại Hải bị bắt là vì Tiêu Chính Văn! Cái tên khốn kiếp này, lần nào cũng làm hỏng chuyện của anh! Anh sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu! Với lại, bên chỗ Thiên Gia chắc là do Vương Đại Hải bị bắt mà trách tội anh, nên mới cho người đánh anh. Không sao đâu, anh cho người tặng món quà cho Thiên Gia, chắc ông ta sẽ không tính toán với chúng ta đâu. Nhưng tiếp theo đây chúng ta phải suy tính và bày bố kĩ càng việc đối phó Tiêu Chính Văn và con tiện nhân Khương Vy Nhan kia”.

Nói đến đây, Ngô Khoan Nghiệp nở nụ cười lạnh lùng dữ tợn, dường như đã có tính toán đầu tiên.

Khương Mỹ Nghiên thấy vậy, vội vàng hỏi: “Anh nghĩ được cách gì rồi sao? Mau nói cho em biết đi!”

Ngô Khoan Nghiệp cười nham hiểm xảo trá, nói: “Em còn nhớ nhà họ Ninh chứ?”

“Nhà họ Ninh? Ý anh là Ninh Kỳ Nhi?”, vẻ mặt Khương Mỹ Nghiên tái nhợt.

Ngô Khoan Nghiệp gật đầu đáp: “Lần trước, tiệc đính hôn của Ninh Kỳ Nhi nhà họ Ninh với thiếu gia nhà họ Tần trên tỉnh bị phá hỏng, đêm đó, nhà họ Tần tuyên bố hủy hôn với nhà họ Ninh! Chuyện này chắc là bọn em vẫn chưa biết, bởi vì nhà họ Ninh đã phong tỏa tin tức, nhưng hai ngày nay anh vừa nhận được tin”.

“Sao cơ?”, Khương Mỹ Nghiên kích động đứng bật dậy khỏi sofa, hỏi: “Ninh Kỳ Nhi bị nhà họ Tần hủy hôn sao? Mẹ kiếp! Đây là chuyện lớn đấy! Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc đối phó Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan?”

Ngô Khoan Nghiệp vẫy tay, ra hiệu Khương Mỹ Nghiên lại gần, ngồi lên đùi cậu ta, cậu ta giơ tay ôm lấy eo Khương Mỹ Nghiên, nói: “Bởi vì người phá hỏng tiệc đính hôn này chính là Tiêu Chính Văn! Sau chuyện này, Ninh Kỳ Nhi bị sốc nặng, thề phải trả thù Tiêu Chính Văn! Hai ngày nay anh cũng được biết, đại thiếu gia Ninh Dương của nhà họ Ninh trở về từ tổng chiến khu ở chiến khu Đông Nguyên, em có biết bây giờ Ninh Dương làm chức vụ gì không?”

Khương Mỹ Nghiên chớp đôi mắt hoài nghi và kích động, hỏi: “Ninh Dương? Chính là đại thiếu gia đi lính vào tám năm trước của nhà họ Ninh sao? Anh ta sắp trở về sao? Chẳng phải nghe đồn anh ta là thượng úy sao?”

Ngô Khoan Nghiệp lắc đầu, cười đáp: “Là đại úy! Đại úy nắm trong tay ba nghìn quân! Giữ chức vụ quan trọng ở chiến khu Đông Nguyên, nghe nói sẽ là nhân vật nổi tiếng có hy vọng cao nhất trở thành thiếu tá trước ba mươi tuổi ở chiến khu Đông Nguyên!”

Ái chà chà!

Khương Mỹ Nghiên kinh ngạc, ánh mắt hừng hực, nói: “Ý anh là lần này Ninh Dương trở về là vì Ninh Kỳ Nhi?”

Ngô Khoan Nghiệp gật đầu đáp: “Theo tin tức nhận được hiện giờ, thứ nhất là vì Ninh Kỳ Nhi, thứ hai là để chúc thọ lão thái gia nhà họ Ninh! Lần này thì Tiêu Chính Văn tiêu đời rồi!”

Khương Mỹ Nghiên cũng gật gù, nở nụ cười lạnh lùng hung ác, nói: “Hừ hừ, một con chó hoang như Tiêu Chính Văn đối đầu với một đại úy, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi! Em đang nóng lòng muốn chứng kiến cảnh tượng Ninh Dương đối phó Tiêu Chính Văn đây!”

Ha ha ha!

Trong phòng làm việc vang lên tiếng cười gian xảo của hai người.

Còn ở bên này, bởi vì buổi chiều Khương Vy Nhan phải xử lý rất nhiều chuyện hợp tác với công ty, nên bảo Tiêu Chính Văn dẫn Na Na ra ngoài đi dạo mua sắm.

Tiêu Chính Văn bế Na Na đến trung tâm mua sắm Vạn Đạt gần đó, cô bé vừa vào trung tâm đã chạy thẳng đến khu vui chơi trẻ em.

Chơi được một lúc, Na Na đòi ăn kem, Tiêu Chính Văn đành phải đứng dậy đến quán kem đối diện khu vui chơi trẻ em mua hai chiếc ốc quế.

Sau đó, Tiêu Chính Văn cầm hai chiếc ốc quế vẫy Na Na đang vui quên trời đất ở khu vui chơi, cô bé thấy được ăn, nhảy chân sáo chạy tới.

Nhưng!

Cũng đúng lúc này, một đám vệ sĩ mặc vest đen đang bảo vệ nghiêm ngặt một nữ ngôi sao mặc lễ phục màu đen, đeo kính râm, vóc dáng cao gầy, khí chất lạnh lùng! Phía sau còn có mấy trăm người điên cuồng đuổi theo, ai nấy ra sức dùng điện thoại quay chụp la hét!

Dáng vẻ còn kích động hơn gặp bố mẹ ruột cả trăm nghìn lần.

Cứ như nữ ngôi sao kia chính là trụ cột tinh thần, là động lực sống, là niềm tin của bọn họ vậy, họ hoàn toàn không để ý gì đến những người khác trong trung tâm mua sắm.

Đến đám vệ sĩ mặc vest đen kia cũng chó cậy mặt chủ, vô cùng ngang ngược, cứ như trung tâm mua sắm và con đường này là của nhà bọn họ, hét lên hung dữ: “Tránh ra! Tránh hết ra cho tôi!”

Lúc Na Na chạy từ khu vui chơi đến chỗ Tiêu Chính Văn đúng lúc chắn đường đi của bọn họ, một tên vệ sĩ liền ngang ngược thẳng tay đẩy cô bé.

Sao cô bé có thể chịu được cú đẩy mạnh này, cứ thế ngã sõng soài, đầu đập xuống đất, lập tức kêu lên đau đớn.

“Hu hu hu, bố ơi… bố ơi…”, trán Na Na lập tức sưng đỏ lên một cục, cô bé ngồi dưới đất quệt nước mắt, khóc ầm lên.

Tiêu Chính Văn thấy vậy, chẳng thèm quan tâm đến cây kem trong tay, hét gọi Na Na rồi chạy như bay qua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện