Chương 83: Hai lựa chọn

Giọng nói như ác ma đến từ địa ngục, khiến người ta sợ hãi run rẩy!

Lúc này, sắc mặt Dương Mễ Mễ đã trở nên vô cùng khó coi, cô ta không ngờ một kẻ vô dụng trong mắt mình, bây giờ thoắt cái lại biến thành chủ tịch của một trung tâm mua sắm lớn.

Chưa kể nhìn có vẻ đã bỏ ra một tỷ để thu mua!

Chà!

Dương Mễ Mễ thầm hoảng hốt, cho dù bán cô ta cũng không đáng giá một tỷ ấy chứ!

Người đàn ông này vừa ra tay đã vung một tỷ thu mua một trung tâm mua sắm, Dương Mễ Mễ biết thân phận đối phương không hề đơn giản, không nên đắc tội.

Nhưng cô ta là một trong tứ tiểu hoa đán, có tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử chống lưng, đằng sau cũng có tới mấy kim chủ! Những kim chủ này ai mà chẳng có tài sản mấy tỷ chứ?

Hơn nữa, Facebook của cô ta có tám triệu người hâm mộ, còn phải sợ gì chứ? Cùng lắm lúc ấy khóc lóc trên mạng, đùn đẩy tất cả cho người đàn ông này, anh ta chắc chắn sẽ bị cư dân mạng chửi mắng, lúc đó cũng không rảnh quan tâm đến cô ta nữa.

Thậm chí còn có khả năng phải xin lỗi cô ta nữa kìa!

Thế là, Dương Mễ Mễ lập tức tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất, nhíu mày, tháo kính râm xuống, để lộ vẻ đẹp mỹ miều, lạnh lùng nói: “Bắt tôi xin lỗi sao? Mơ đi! Anh nghĩ mình là ai? Cũng chỉ có vài đồng bạc mà thôi! Anh tưởng thu mua một trung tâm mua sắm thì Dương Mễ Mễ tôi sợ anh chắc? Tôi là nghệ sĩ của tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử, có tám triệu người hâm mộ trên mạng, tôi cũng là người có kim chủ, hơn nữa không chỉ có một, bọn họ ai cũng có tài sản cả mấy tỷ. Chỉ mỗi anh mà bắt tôi xin lỗi á? Mơ đi!”

Dương Mễ Mễ ra vẻ không sợ gì hết, còn bảo trợ lý của cô ta gọi điện thoại, thông báo tình hình hiện giờ.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, biết đối phương chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Anh lạnh lùng nói luôn: “Tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử à? Được lắm, vậy thì tôi sẽ hủy toàn bộ tài nguyên mà cô lấy làm kiêu ngạo! Hôm nay, bất kể là ai đến thì cô cũng phải đích thân xin lỗi con gái tôi!”

Dương Mễ Mễ nghe thấy vậy thì cười khẩy, nói: “Đừng tưởng có vài đồng bạc là giỏi lắm, trên đời này còn đầy người giàu hơn anh! Hơn nữa, người có quyền hơn anh cũng đầy kia kìa! Tập đoàn chống lưng cho tôi cũng không đơn giản chỉ là có tiền thôi đâu!”

Vẻ mặt Tiêu Chính Văn dửng dưng, nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, đúng là trên đời này có nhiều người có tiền có quyền, nhưng chắc chắn bọn họ không có tiền có quyền bằng tôi!”

Câu nói này vừa thốt ra đã khiến Dương Mễ Mễ phì cười!

“Đồ không biết tự lượng sức mình, để tôi xem xem anh có tài cán gì nào!”, Dương Mễ Mễ cười lạnh lùng mỉa mai.

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Thiệu Hoa Kiện, anh còn chưa lên tiếng, Thiệu Hoa Kiện đã lập tức lắc đầu đáp: “Cậu Tiêu, tôi lực bất tòng tâm thôi, Dương Mễ Mễ này chỉ là người trung tâm mua sắm chúng tôi mời đến lễ khai trương, tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử phía sau cô ta có trụ sở chính ở Long Kinh cơ! Hơn nữa, tôi nghe nói tập đoàn giải trí này do con trai của người giàu nhất mở, vốn đăng ký lên đến một tỷ! Bây giờ niêm yết thì có lẽ phải chục tỷ… Với lại, tôi nghe người trong ngành nói các ông lớn Long Kinh còn rót vốn cho tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử, lợi ích kéo theo rất rộng lớn, riêng mấy cổ đông trong nội bộ tập đoàn đã quyền cao chức trọng rồi…”

Thiệu Hoa Kiện nói đến đây thì không nói nữa, như vậy đủ để thấy được thực lực của của tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử này lớn mạnh đến mức nào rồi. Truyện đăng tải trên ReadMe (Android) và FindNovel (iOS).

Con trai của người giàu nhất mở ra, có mấy ông lớn trong ngành đầu tư, cổ đông còn là những người có máu mặt trên cả nước.

Không phải một người có thể đấu lại được.

Thậm chí, tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử này có mối quan hệ rộng với mấy đạo diễn lớn trong nước, hơn nữa cho ra mắt mười mấy ngôi sao đại diện trong giới giải trí, là một tập đoàn lớn, doanh nghiệp lớn, thậm chí là kim chỉ nam trong ngành giải trí và điện ảnh nước nhà.

Đối mặt với thế lực to lớn như vậy, không phải một người có thể đối phó được.

Đây cũng là điều Thiệu Hoa Kiện lo lắng, tuy cậu thanh niên trước mắt này là ông chủ của Lý Trường Thắng, Lý Trường Thắng là người giàu nhất Tu Hà, nhưng nhìn khắp cả Hoa Quốc thì những người giàu nhất địa phương kiểu như ông ta có nhan nhản ra.

So với tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử thì chẳng khác gì châu chấu đá xe, không đáng để nhắc đến.

Cậu Tiêu trước mắt này có thể đối phó được thế lực to lớn như vậy sao? Trong lòng Thiệu Hoa Kiện vô cùng nghi ngờ! Thậm chí, ông ta còn cảm thấy Tiêu Chính Văn nổ quá, nhất thời khó mà xử lý, thế nên ông ta đang nghĩ làm sao tìm cơ hội để anh xuống thang.

Dù sao cũng không cần thiết phải đắc tội tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử… mất còn nhiều hơn là được.

Nhưng giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn lại lấy điện thoại ra, gọi điện cho Long Nhất, lạnh lùng nói: “Lập tức thông báo với các anh em ở Long Kinh, cảnh cáo tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử. Bọn họ chỉ có hai con đường, một là chờ bị tôi thu mua, hai là lập tức chấm dứt hợp đồng với nghệ sĩ Dương Mễ Mễ, đồng thời bắt cô ta đăng thông cáo xin lỗi trên mạng! Nhớ đấy, bất cứ ai dám ra mặt ngăn cản thì cứ xử lý nghiêm khắc!”

“Vâng, thưa chủ soái!”, Long Nhất nghe điện thoại xong, lập tức gọi cho bộ liên lạc ở Long Kinh.

Sau khi Tiêu Chính Văn cúp máy, tất cả mọi người ở trung tâm mua sắm đều nhìn anh với vẻ nghi ngờ và khó hiểu.

Người này tỏ vẻ hơi khoa trương quá thì phải!

Đó là tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử đấy!

Vậy mà anh ta chỉ gọi một cuộc điện thoại ra lệnh, thế nghĩa là sao?

Dương Mễ Mễ lập tức bật cười, nói: “Giỏi lắm, giỏi lắm! Anh có kĩ năng diễn xuất thế này mà không làm diễn viên cũng uổng, để tôi xem hôm nay công ty tôi có bắt tôi xin lỗi hay không!”

Nói xong, Dương Mễ Mễ giật điện thoại trong tay trợ lý, nhanh chóng gọi cho công ty đại diện, nũng nịu nói: “Anh Vương, em gặp chuyện rồi, chẳng phải các anh sắp xếp hoạt động cho em sao? Ai biết có một thằng ngu dẫn theo một con bé chặn đường của em, bây giờ còn đe dọa công ty chấm dứt hợp đồng với em, còn bắt em xin lỗi trên mạng…”

Ở đầu dây bên kia, Vương Lập Quốc đang ngồi trong phòng giám đốc của tập đoàn giải trí Đại Tranh Tử ở tít Long Kinh, ông ta tầm bốn năm mươi tuổi, đang ngồi trên ghế văn phòng, vẻ mặt hưởng thụ, dưới bàn làm việc của ông ta là một cô thư ký xinh đẹp, quần áo xộc xệch, đang quỳ dưới đất, vùi đầu làm việc, cái đầu nhấp nhô không ngừng.

Cuối cùng, vẻ mặt Vương Lập Quốc thoải mái, vỗ đầu cô thư ký dưới gầm bàn, cười nói với bên kia điện thoại: “Sao cơ? Còn có chuyện nực cười thế cơ à? Được, anh biết rồi, Mễ Mễ à, em cứ yên tâm đi, em là nghệ sĩ tập đoàn bỏ cả đống tiền ra bồi dưỡng, có tập đoàn chống lưng cho em cơ mà! Bất kể người kia là ai, bắt tập đoàn chấm dứt hợp đồng với em đúng là mơ mộng hão huyền! Chuyện này cứ để anh giải quyết, em yên tâm chờ tin nhé!”

“Được được được, anh biết rồi, một Tu Hà nhỏ bé thì giàu có cũng có gì ghê gớm chứ? Tất cả mọi chuyện đã có anh Vương giải quyết cho em!”, Vương Lập Quốc nói xong, cười tít mắt cúp máy, nhìn cô thư ký đã đứng dậy sửa sang quần áo, giơ tay vỗ mông cô ta một cái, nói: “Kỹ thuật tiến bộ nhiều đấy, buổi tối anh đưa em đi mua túi xách”.

“Cảm ơn anh Vương ạ”, cô thư ký kia nghe vậy thì vui như hoa, cúi người hôn một cái lên mặt Vương Lập Quốc, sau đó hỏi: “Sao vậy anh? Bên chị Mễ Mễ lại có chuyện à?”

Vương Lập Quốc lắc đầu đáp: “Chắc là lúc tham gia hoạt động, người của cô ấy lại phách lối xô ngã ai đó. Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng đối phương hình như giàu lắm, bắt Mễ Mễ xin lỗi trên mạng, còn nói cái gì mà muốn tập đoàn chấm dứt hợp đồng với cô ấy, đúng là nực cười! Mễ Mễ không kể tình hình cụ thể, nhưng chắc cũng không phải chuyện lớn gì, em bảo người chuẩn bị sẵn một thông cáo, trong gmail chắc là có video hiện trường do trợ lý Dương Mễ Mễ gửi tới, bảo người của bộ phận quan hệ công chúng cắt ghép, đùn đẩy tất cả cho người kia, sau đó cho lên hot search trên mạng, để Dương Mễ Mễ đứng ở góc độ người yếu thế, như vậy là giải quyết xong rồi”.

Nói xong, Vương Lập Quốc tỏ vẻ đắc ý, ông ta thường xuyên giở thủ đoạn này, lần nào cũng thành công!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện