Chương 93: Bố đang ở đâu thế?

Biệt viện nhà họ Khương.

Mười mấy tên lính mặc quân phục nhảy từ trên bốn chiếc xe jeep chuyên dụng quân sự xuống.

Tên nào tên nấy vũ trang đầy đủ, mang theo súng, mặt đằng đằng sát khí!

Bảo vệ ở cổng biệt viện nhà họ Khương nhìn thấy cảnh này, lập tức hồn vía lên mây, vội vàng chạy vào nhà trong báo với lão gia: “Lão gia, lão gia, xảy ra chuyện rồi! Ngoài kia có nhiều lính đến lắm, còn mang theo cả súng nữa!”

Lúc này Khương Thái Xương đang nằm trên ghế tựa nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy sợ tới mức đứng bật dậy, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt kinh hãi, hỏi: “Cậu nhìn rõ chứ? Có nhiều lính đến lắm sao? Còn mang theo cả súng nữa à?”

“Nhìn rõ thưa lão gia! Thật đấy ạ, bọn họ ở ngay ngoài cổng! Nhìn có vẻ không có ý tốt gì đâu ạ!”, tên bảo vệ kia vội vàng kêu lên.

Khương Thái Xương cũng hết hồn, trước giờ nhà họ Khương chưa từng đắc tội người của chiến khu mà, sao lại đột ngột có mười mấy người lính mang súng đến chứ?

Đúng lúc này, ba người nhà Khương Văn Kỳ và ba người nhà Khương Học Bác cùng với mấy họ hàng thân thích nhà họ Khương cũng hốt hoảng chạy vào nhà trong, kêu lên: “Lão gia, xảy ra chuyện gì vậy? Sao bên ngoài lại có nhiều lính như vậy? Còn mang cả súng nữa?”

“Bố, có chuyện gì vậy? Con nghe người làm nói có mười mấy người lính mang theo súng tới sao?”, khuôn mặt Khương Văn Kỳ cũng đầy vẻ hoảng sợ.

Khương Thái Xương lắc đầu đáp: “Bố cũng không biết nữa, mau mau mau, chúng ta ra đón tiếp đã!”

Lão vừa dứt lời, mọi người nhà họ Khương liền tức tốc chạy ra ngoài cổng, từ xa đã nhìn thấy mười mấy người lính cầm súng, đang đứng chỉnh tề ở trước cổng, ai nấy cao to dũng mãnh, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng chết chóc!

“Chào các anh, tôi là gia chủ Khương Thái Xương của nhà họ Khương, xin hỏi các anh là có chuyện gì vậy?”, Khương Thái Xương vội vàng bước lên, vẻ mặt cung kính hỏi.

Tên trung đội trưởng dẫn đầu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ông chính là Khương Thái Xương sao? Đúng lúc lắm, tôi nhận lệnh của đại úy Ninh, đến đưa hai mẹ con Khương Vy Nhan đi!”

Khương Vy Nhan?

Đại úy Ninh?

Sắc mặt Khương Thái Xương đẩy vẻ sợ hãi, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, đám lính này là do Ninh Dương cử tới!

Toi rồi!

Tên Ninh Dương này sốt sắng muốn ra tay với nhà họ Khương đến vậy sao?

Vẻ mặt Khương Thái Xương vô cùng hoảng loạn, căng thẳng.

Khương Văn Kỳ lập tức bước lên, chắp tay cười nói với tên trung đội trưởng kia: “Chào anh, các anh đến tìm Khương Vy Nhan sao? Để tôi dẫn các anh đi!”

Khương Văn Kỳ hiểu ra rồi, đám người này rõ ràng là Ninh Dương cử tới để bắt mẹ con Khương Vy Nhan, tức là chẳng liên quan gì đến nhà họ Khương bọn họ cả.

Chỉ cần không liên quan, thì hạn chế mạo phạm đến thiếu tá tương lai Ninh Dương này!

Nếu muốn bắt Khương Vy Nhan thì cứ để họ bắt đi!

“Đúng đúng đúng! Chúng tôi biết Khương Vy Nhan ở đâu, ở ngay trong sân nhỏ ấy!”, Khương Mỹ Nghiên cũng hiểu ra, lập tức nói hùa theo.

Nhưng lúc này, Khương Học Bác lại đau đớn kêu lên: “Các người… sao các người có thể làm vậy chứ? Dù sao Vy Nhan cũng là người nhà họ Khương, là con gái của Khương Học Bác tôi mà! Lẽ nào các người cứ thế để bọn họ bắt Khương Vy Nhan đi sao?”

Tuy Khương Học Bác không được coi là một người bố đúng trách nhiệm, nhưng dù gì cũng là bố của Khương Vy Nhan, ông ta không thể trơ mắt nhìn đám người này bắt con gái mình đi được.

Từ Phân thấy Khương Học Bác ra mặt, lập tức véo tai ông ta, giận dữ quát: “Khương Học Bác! Ông làm cái gì vậy? Ông muốn chết thì cũng đừng kéo theo chúng tôi chứ? Con bé Khương Vy Nhan kia là đồ xui xẻo, cứ mặc kệ cho nó bị bắt đi! Vì cái đồ xui xẻo đó mà làm liên lụy nhà họ Khương chúng ta thì có lợi gì chứ?”

“Phải đấy! Em dâu, lần này chị ủng hộ em!”, Tiết Mai vội vàng đứng ra thêm dầu vào lửa, nói: “Học Bác này, chẳng phải chú còn có con trai là Khương Thần sao? Nếu vì con nhãi Khương Vy Nhan chết tiệt kia mà đắc tội thiếu tá tương lai Ninh Dương, khiến nhà họ Khương ta không còn chỗ đứng ở Tu Hà thì chú có chịu trách nhiệm được không?”

Đối mặt với sự trách mắng của mọi người, Khương Học Bác cũng thầm run sợ.

Nhưng lúc này, ông ta vẫn muốn làm đúng trách nhiệm của một người bố, liền quỳ phịch một tiếng trước mặt Khương Thái Xương, kêu lên: “Bố! dù gì Khương Vy Nhan cũng là con gái con, không thể để bọn họ cứ thế bắt đi được!”

Khương Thái Xương thấy vậy thì nổi giận, lạnh lùng hừ một tiếng, quát: “Khương Học Bác! Mày làm cái gì vậy? Mày muốn đánh đổi cả nhà họ Khương với đồ xui xẻo Khương Vy Nhan kia sao?”

Khương Học Bác không còn lời nào để nói, chỉ có thể quỳ dưới đất dập đầu như giã tỏi.

Khương Thái Xương thấy vậy cũng làm ngơ, vội vàng nói với tên trung đội trưởng: “Xin mời các anh đi theo tôi”.

Dứt lời, tên trung đội trưởng kia dẫn người định đi theo, nhưng Khương Học Bác bỗng đứng bật dậy, chắn trước mặt đám người, hét lên: “Không được! Tôi không thể để các người đi được!”

Bốp!

Sắc mặt tên trung đội trưởng trở nên u ám, nổi giận đùng đùng, bước lên giơ chân đá cho Khương Học Bác một cái, sau đó vung tay lên, gầm: “Chống lại quân lệnh! Bắt lấy ông ta!”

Lập tức có hai tên lính bước lên, ấn chặt Khương Học Bác xuống đất.

“Không được, không được đi… Con bé là con gái con, là người của nhà họ Khương mà!”, Khương Học Bác bị ấn dưới đất, gào lên nức nở, nhưng chẳng thể ngăn cản được mọi người.

Từ Phân bước lên xin xỏ, cũng bị đá cho một cái.

Sau đó, tên trung đội trưởng kia lạnh lùng hừ một tiếng, dẫn người đi theo đám Khương Thái Xương đến thẳng sân nhỏ.

Lúc này, trong sân nhỏ.

Khương Vy Nhan đang chơi với Na Na.

Na Na chạy khắp sân, cười khanh khách.

Đột nhiên!

Một tiếng rầm vang lên!

Cánh cổng sân nhỏ bị đá mạnh ra, lập tức có mười mấy tên lính mang theo súng, vẻ mặt lạnh lùng xông vào, nhanh chóng bao vây cả sân nhỏ.

Còn tên trung đội trưởng kia chân đi bốt quân đội, sải bước tiến vào, ôm luôn Na Na đang ngây người ngẩng đầu nhìn hắn vào lòng, lạnh lùng cười nói: “Mẹ cháu đâu nào?”

Lúc này, Na Na bị khí thế lạnh lùng đáng sợ trên người tên trung đội trưởng dọa sợ, toàn thân run lên, chỉ vào Khương Vy Nhan đang chạy tới, kêu lên: “Mẹ…”

Khương Vy Nhan chạy ra liền nhìn thấy cảnh tượng này trong sân nhỏ, lập tức giật nảy mình.

“Các… các anh là ai?”, Khương Vy Nhan yếu ớt hỏi, nhìn Na Na ở trong lòng tên trung đội trưởng với ánh mắt lo lắng.

Tên trung đội trưởng lạnh lùng nói: “Cô chính là Khương Vy Nhan à?”

“Anh là…”, lúc này Khương Vy Nhan đặt hai tay trước bụng, có vẻ như bị đám lính này dọa sợ, giọng nói cũng yếu ớt.

“Tốt lắm! Dẫn đi!”, tên trung đội trưởng kia vẫy tay, hai tên lính bước lên, đá một phát vào sau lưng Khương Vy Nhan, khiến cô ngã xuống đất, sau đó còng ngược hai tay cô ra đằng sau.

Khương Vy Nhan bị cú đá này làm cho choáng váng, người cũng bị ấn xuống đất, cô gầm lên: “Rốt cuộc các anh là ai? Các anh muốn làm gì? Thả tôi ra, thả con gái tôi ra! Na Na, Na Na!”

“Mẹ, các chú thả mẹ cháu ra! Hu hu hu, chú là người xấu, các chú đều là người xấu, thả mẹ cháu ra!”, Na Na giãy dụa trong vòng tay tên trung đội trưởng kia, không ngừng tay đấm chân đá, thậm chí còn cắn vào cánh tay hắn, vừa khóc vừa gào.

Tên trung đội trưởng kia bị đau, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Na Na, sau đó ném cô bé xuống đất, chửi mắng: “Chết tiệt! Đồ con hoang này!”

“Na Na!”

Khương Vy Nhan thấy vậy, mắt trợn trừng, đau xót rơi nước mắt, cố gắng giãy dụa muốn bò qua đó.

Na Na bị ném xuống đất, cả tấm lưng va mạnh xuống nền gạch, vang lên âm thanh nặng nề, sau đó cô bé nằm bất động ở đó, khóc ầm ĩ: “Mẹ ơi, Na Na đau, Na Na không động đậy được… Bố ơi, hu hu hu, bố đang ở đâu thế? Có kẻ xấu bắt nạt Na Na và mẹ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện