Chương 97: Anh có chắc là chúng tôi xong đời rồi không?
“Hỗn xược! Cậu là ai mà dám có thái độ như vậy với ngài Tiêu!”
Trịnh Thiên Thái bước nhanh tới, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Tôn Nhân, sắc mặt tái đi!
Hôm nay ông ta đến bệnh viện để khám sức khỏe, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị người nào đó chặn lại quát mắng, cơn giận như lập tức bùng nổ!
Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ?
Đó là ông chủ đứng sau Lý Trường Thắng, người giàu nhất Tu Hà đó!
Đó là một người mà đến bản thân ông ta cũng phải tôn kính, ngước lên nhìn!
Không!
Thậm chí ông ta còn không dám ngước nhìn!
Một người như vậy, chỉ cần một ánh nhìn cũng có thể khiến những ông lớn ở Tu Hà phải quỳ rạp xuống xin tha!
Một người máu mặt như vậy, giờ phút này lại bị một tên thấp cổ bé họng chặn đường quát tháo, đúng là một hành động liều lĩnh!
Nhìn thấy Trịnh Thiên Thái trước mặt cùng năm tên vệ sĩ cao to phía sau, Tôn Nhân sững người, cơ thể run lên bần bật, trong lòng có chút sợ hãi!
Hắn nào biết Trịnh Thiên Thái, mặc dù Trịnh Thiên Thái rất nổi tiếng ở Tu Hà, nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa nhìn thấy mặt ông ta!
Ví như Tôn Nhân, hắn mới từ nước ngoài trở về không lâu, cũng không biết người đàn ông trung niên trước mặt chính là Thiên Gia đứng đầu thế giới ngầm ở Tu Hà!
“Ông là ai?” ,Tôn Nhân cau mày lại, lạnh giọng hỏi, không muốn gây gổ với đối phương.
“Đến cả tôi mà cậu cũng không biết?”, Trịnh Thiên Thái hừ lạnh một tiếng, gương mặt bắt đầu lộ rõ vẻ tức giận!
Xem ra danh tiếng của ông ta vẫn chưa đủ vang xa!
Tôn Nhân tiếp lời: “Ông là ai thì liên quan quái gì đến bổn thiếu gia chứ? Sao nào, ông muốn thay thằng chó hoang này cầu xin tôi tha mạng à? Nói cho ông biết, tôi chính là thiếu gia nhà họ Tôn, Tôn Nhân, bố tôi là một trong những thành viên hội đồng quản trị của bệnh viện này. Nhà họ Tôn tôi có sức ảnh hưởng lớn trong hiệp hội y tế Tu Hà đấy! Chỉ cần một câu của tôi, ông và cả mấy đứa kia nữa, không bao giờ khám được bệnh ở Tu Hà đâu! Vì vậy, tôi khuyên ông nên suy nghĩ kĩ đi, còn muốn ra mặt cho hắn không!”
Tôn Nhân không hề nói dối, nhà họ Tôn hắn mấy năm nay quả thực rất phát triển, chủ yếu là do em gái của Tôn Nhân kết hôn với một thiếu gia xuất thân từ một thế gia danh y ở ngoại tỉnh. Hiển nhiên nước lên thì thuyền cũng lên, địa vị của nhà họ Tôn ở Tu Hà trong ngành y tế cũng được nâng cao!
Chính điều này đã hình thành nên tính khí không xem ai ra gì này của Tôn Nhân, khiến người khác vô cùng chán ghét!
Trịnh Thiên Thái hoàn toàn tức giận!
Ông ta làm đại ca Tu Hà nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị kẻ dưới khinh thường như vậy!
Sắc mặt ông ta tối sầm xuống!
Điều khiến ông ta càng tức giận và xấu hổ hơn nữa là ông ta đang đứng trước mặt Tiêu Chính Văn!
Nếu việc này khiến Tiêu Chính Văn nghi ngờ thực lực của ông ta thì toi đời!
Vì vậy, Trịnh Thiên Thái gầm lên: “Tôn Nhân! Nhà họ Tôn! Được lắm! Ngay cả bố cậu Tôn Thiên Trung cũng không dám nói với tôi như thế này!”
Thình thịch!
Câu nói này khiến trái tim Tôn Nhân như run lên, ông ta thế mà quen biết bố hắn?
“Mẹ nhà ông chứ, lại còn chém gió! Ông đang học đòi người khác làm đại ca à? Sao nào, đừng nói là ông còn định bảo với tôi ông là đại ca thế giới ngầm ở Tu Hà đấy nhé?”, Tôn Nhân xem thường nói.
“Hừ! Tôi tên là Trịnh Thiên Thái!”, Trịnh Thiên Thái rống lên!
Vừa dứt lời, đám đông đang hóng hớt trong bệnh viện sững sờ, kinh hãi!
Trịnh Thiên Thái… Thiên Gia Tu Hà?
Lúc này, ngay cả người phụ nữ quyến rũ bên cạnh Tôn Nhân cũng run lẩy bẩy, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Vẻ mặt Tôn Nhân khó hiểu nhìn những người xung quanh, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, cau mày hỏi: “Ông là Thiên Gia Tu Hà?”
“Đúng vậy!”, Trịnh Thiên Thái lạnh lùng nói, gân xanh ở thái dương nổi lên, cơn tức giận đã bùng nổ hoàn toàn!
“Điêu vừa! Thiên Gia Tu Hà đã từng dùng bữa với bố tôi đấy, tôi gặp rồi! Ồng thế mà dám mạo danh Thiên Gia à? Bảo vệ, bắt bọn họ lại cho tôi!”, Tôn Nhân hét lên.
Trịnh Thiên Thái hoàn toàn tức giận!
Ông ta đúng là có từng ăn tối với Tôn Thiên Trung, nhưng đó là chuyện của mấy năm trước rồi! Trong vài năm trở lại đây, Trịnh Thiên Thái vẫn luôn tập thể dục nên ngoại hình của ông ta cũng thay đổi, không có gì đáng ngạc nhiên!
“Được lắm! Người đâu, bắt lấy thằng nhãi không biết trời cao đất dày này cho tôi!”, Trịnh Thiên Thái gào lên, tức giận giơ tay gọi người!
Ngay lập tức, hơn chục vệ sĩ lao về phía Tôn Nhân, đám nhân viên bảo vệ bệnh viện muốn bảo vệ Tôn Nhân, nhưng họ lập tức bị đánh gục, ngã sõng soài xuống đất!
Tôn Nhân hoảng sợ hét lên: “Các anh… các anh đừng có qua đây! Tôi là thiếu gia nhà họ Tôn đấy, bố tôi là Tôn Thiên Trung. Nếu các anh dám làm gì tôi, bố tôi sẽ tuyệt đối không tha cho các anh!”
Bốp!
Trịnh Thiên Thái bước tới, tát mạnh Tôn Nhân một cái khiến hắn ngã xuống đất, ông ta lạnh lùng nói: “Bây giờ lập tức gọi bố cậu tới đây. Tôi muốn xem xem, ông ta không tha cho tôi kiểu gì!”
Tôn Nhân che cái miệng đầy máu, khóc ngay tại chỗ, hắn vội vàng rút điện thoại di động ra bấm số gọi cho bố, hét lớn: “Bố ơi, bố mau dẫn người tới đây, con bị đánh ở bệnh viện! Đám người này dám mạo danh Thiên Gia!”
Đầu bên kia điện thoại, Tôn Thiên Trung đang bàn bạc chuyện làm ăn, lập tức sầm mặt xuống, tức giận nói: “Cái gì? Con bị đánh? Đối phương còn giả danh Thiên Gia? Con trai, bố đến ngay bây giờ! Mẹ kiếp! Tao phải đi xem là kẻ nào mù mắt dám đánh con trai của Tôn Thiên Trung tao, lại còn mạo danh Thiên Gia! Đúng là tìm đường chết!”
Bộp!
Sau khi cúp điện thoại, Tôn Nhân tiếp tục quát Trịnh Thiên Thái: “Ông đợi đấy, bố tôi sẽ tới đây ngay! Ông xong rồi!”
Trịnh Thiên Thái chỉnh đốn lại bộ vest của mình, mặc kệ Tôn Nhân đang nằm trên mặt đất, ông ta xoay người đi về phía Tiêu Chính Văn, vừa định quỳ xuống, liền nhìn thấy Tiêu Chíinh Văn cũng đang nhìn mình!
Khoảnh khắc ấy, Trịnh Thiên Thái bỗng chú ý đến Khương Vy Nhan đang ôm Na Na trong lòng, đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn.
Ông ta lập tức hiểu rằng đây là vợ và con gái của Tiêu Chính Văn.
Vì vậy, Trịnh Thiên Thái vội vàng nói: “Ngài Tiêu, ngài không sao chứ?”
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Tôi không sao, cảm ơn”.
Cả người Khương Vy Nhan run lên bần bật, cô chưa từng nhìn thấy Thiên Gia Tu Hà, lúc này lại bị khí thế uy nghiêm của Trịnh Thiên Thái làm cho hoảng sợ, cô vội vàng núp sau lưng Tiêu Chính Văn, kéo cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Tiêu Chính Văn, sao anh lại quen biết Thiên Gia?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười, bình tĩnh giải thích: “Là bọn anh có duyên với nhau, anh giúp ông ta giải quyết chút phiền phức”.
Khương Vy Nhan vẫn muốn tiếp tục hỏi, nhưng Tiêu Chính Văn đã ngắt lời cô, nói: “Hay là em đưa Na Na về trước đi. Anh ở lại giải quyết chuyện còn lại nhé?”
Khương Vy Nhan suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: “Được rồi, nhưng anh phải cẩn thận đấy”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhìn Khương Vy Nhan ôm Na Na trong lòng rời đi, Na Na không ngừng vẫy nắm đấm nhỏ của mình với Tiêu Chính Văn, mỉm cười lộ hàm răng sáng bóng, cô bé hét lên: “Bố ơi, bố đánh chừa đám người xấu đó đi!”
Tiêu Chính Văn bật cười, cho đến khi bóng lưng của bọn họ biến mất, anh mới quay người lại, nụ cười dịu dàng trên mặt lập tức bị vẻ lạnh lùng thay thế!
Trịnh Thiên Thái đang đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, đương nhiên cảm thấy sự thay đổi trong khí thế của Tiêu Chính Văn!
Quá đáng sợ!
Nhà họ Tôn xong đời rồi!
Tôn Nhân lúc này vẫn không biết gì cả, hắn đứng dậy, nhổ máu trong miệng ra, hắn chỉ vào Trịnh Thiên Thái và Tiêu Chính Văn, hét lớn: “Chúng mày cứ đợi đấy! Chúng mày chết chắc rồi!”
Không bao lâu sau, ở lối vào của bệnh viện, một chiếc Maybach và vài chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz nhanh chóng dừng lại, cửa xe mở ra, Tôn Thiên Trung trong bộ vest màu xám vội vã bước vào cùng với hơn hai mươi vệ sĩ!
Khi nhìn thấy cảnh này, Tôn Nhân vui mừng khôn xiết, khiêu khích Tiêu Chính Văn: “Ha ha! Bố tôi đến rồi, Tiêu Chính Văn, mày xong rồi! Còn cả tên mạo danh Thiên Gia này nữa, ông cũng xong đời rồi!”
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói: “Anh có chắc là chúng tôi xong đời rồi không?”