Hai tháng nay, Đằng Phi đã phải chịu không biết bao nhiêu đắng cay khổ cực, người khác không biết nhưng Lục Tử Lăng đã chứng kiến tất cả.

Không kể ngộ tính hay thiên phú của hắn, mà còn thêm sự chăm chỉ, cần cù, gặp gỡ hắn cũng không tính là mất mặt Lục Tử Lăng ta đây.

Trong lòng nàng thầm nghĩ: "Thật là có chút hơi nhanh a". Nếu là để cho người của Thánh Địa biết được, Lục Tử Lăng luôn lấy tốc độ tu hành làm kiêu ngạo, lại cảm thán người khác lên cấp nhanh, bọn họ nhất định sẽ vô cùng chấn động.

Nàng từng lập lên kỷ lục tấn cấp, vậy mà giờ bị một thiếu niên phá vỡ, điều này thật làm cho người khác kinh ngạc.

Lục Tử Lăng khẽ nhíu mày suy nghĩ, dáng vẻ vô cùng động lòng người.

Gần hai tháng nay, Lục Tử Lăng dốc lòng dạy bảo Đằng Phi, chẳng những dạy đấu kỹ cùng chân khí, mà cả những kỹ năng phụ trợ như luyện dược, luyện khí, tất cả đều truyền thụ cho Đằng Phi.

Mà Đằng Phi giống như một khối bọt biển không ngừng hấp thu tri thức từ Lục Tử Lăng, những tri thức về luyện đan luyện khí từ trước đến giờ Đằng Phi chưa bao giờ tiếp xúc qua.

So với Đằng gia lấy luyện dược cùng chế tạo vũ khí làm chủ yếu, những tri thức Lục Tử Lăng truyền thụ cho hắn càng cao cấp hơn.

Mặc dù Lục Tử Lăng kiên trì bắt Đằng Phi gọi là tỷ tỷ, nhưng thực tế cho dù là sư phụ cũng không thể so với sự tận tình chỉ bảo của nàng.

Đằng Phi suy nghĩ rất lâu, mỹ nữ sư phụ đến tột cùng là ai? Làm sao có thể hiểu biết nhiều như thế, thực lực cường đại như vậy?

Nhưng Đằng Phi không có hỏi nàng, Lục Tử Lăng cũng không nói gì.

Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt đã sắp tới ngày ước hẹn cùng gia gia Đằng Văn Hiên, đi Thanh Nguyên Châu học viện học tập.

Thương thế của Lục Tử Lăng cũng tốt hơn phân nửa, Đằng Phi biết sắp phải chia tay sư phụ, thời gian dài chung sống như vậy hắn cũng có chút không nỡ.

Mấy ngày này, Đằng Phi vẫn khắc khổ tu luyện, thậm chí là liều mạng tu luyện, chân khí của hắn cũng đột phá đến cảnh giới Bát cấp Đại Võ Sư .

Cộng thêm việc đột phá đến Đấu Sư Nhất Cấp, Đằng Phi hiện nay cũng coi như là có chút thực lực. Dĩ nhiên ở trong mắt Lục Tử Lăng chút thực lực đó vẫn là rất yếu.

- Tỷ, ngươi muốn rời đi sao?

Lúc này trời đã về chiều, Đằng Phi vừa đánh xong cọc gỗ hơn một canh giờ, cởi xuống áo ngoài lộ ra thân thể cường tráng, tùy ý lau mồ hôi nhìn Lục Tử Lăng hỏi.

- Ừ, mấy ngày nữa ta sẽ rời đi.

Thanh âm của Lục Tử Lăng vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, nhưng Đằng Phi biết sư phụ tỷ tỷ tuyệt đối là một người mặt lạnh tim nóng.

Về phần đối với người khác có như vậy hay không, Đằng Phi tựu không rõ, dù sao sâu trong nội tâm Đằng Phi có chút hy vọng Lục Tử Lăng đối với người khác cũng là bộ dáng băng sương mỹ nhân.

Loại ý niệm này có chút kỳ quái, Đằng Phi cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ vậy. (DG: yêu rồi chứ sao thế mà cũng hỏi )

- Vậy ta còn có thể gặp lại tỷ không?

Đằng Phi thu hết can đảm nhìn Lục Tử Lăng hỏi.

Lục Tử Lăng đưa mắt đẹp nhìn Đằng Phi lẳng lặng nói:

- Có thể.

Lại là câu nói này, Đằng Phi liếc mắt nhìn nàng, khoác y phục lên người:

- Ta trở về, ngày mai ta lại đến.

Hắn cũng không quay đầu lại, nhìn, chỉ vươn tay ra ở sau lưng lắc lắc vài cái rồi rời đi.

Lục Tử Lăng nhìn về phía hắn trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ, lộ ra một nụ cười, như mặt nước lặng lẽ thả một đóa bạch liên, tao nhã thuần khiết, không nhiễm bụi trần.

Đã hai tháng trôi qua, việc Bát đại gia tộc bị mất trộm vẫn chưa lắng xuống, nhưng Đằng Gia Trấn, cũng không như mất tháng trước mọi người sợ bóng sợ gió nữa rồi.

Kể từ khi cùng Thác Bạt Mẫn Hồng của Thác Bạt gia phát sinh xung đột, Đằng Phi cũng không gặp lại Thác Bạt Mẫn Hồng cùng với thanh niên trầm ổn và thiếu nữ xinh đẹp kia.

Chuyện xảy ra ngày hôm đó giống như cơn gió thoáng qua, cũng không nổi lên rung động gì.

Đi trên con đường lớn của Đằng Gia Trấn, Đằng Phi bước nhẹ từng bước, trong lòng suy nghĩ lát nữa về đến nhà muốn giải thích với gia gia thế nào, bản thân mình đã trở thành chân khí Đại Võ Sư cấp tám, cho dù gia gia trách tội, cũng phải đem chuyện này nói rõ, Thanh Nguyên Châu học viện không thể không đi.

Lúc này phía trước đột nhiên truyền đến một trận thanh âm huyên náo, rất nhiều người hướng về phía kia đi tới.

Đằng Phi chân mày hơi nhíu lại, thế giới này tôn trọng võ phong, Thanh Bình phủ càng là nơi dân phong bưu hãn, chuyện đánh nhau như vậy thường xuyên diễn ra, hắn cũng không có hứng thú xem náo nhiệt, chuẩn bị vòng qua những người đó đi về nhà.

Nhưng bỗng nhiên nghe được trong đám người truyền ra một thanh âm quen thuộc:

- Thác Bạt Mẫn Hồng, tên hèn hạ vô sỉ, đánh không lại ta, thế nhưng lại đi tìm trợ thủ, ngươi biết xấu hổ hay không?

Đằng Lôi? Đằng Phi hơi nhíu mày, Đằng Lôi tâm cao khí ngạo, có chút tâm nhãn, bất quá cũng không phải là người xấu, so với Đằng Sơn thì tốt hơn nhiều.

Ít nhất Đằng Lôi ở ngoài cũng không đánh mất danh tiếng của Đằng gia, mà Đằng Sơn đường đường là Nhị giai Bát cấp Đấu Sư, nhưng lại có quan hệ không tệ với mấy tên thiếu gia của Thác Bạt gia.

Chỉ mỗi điểm này, Đằng Phi đã rất chán ghét Đằng Sơn rồi, rõ ràng tên này là người này giả nhân giả nghĩa, tâm tư quá sâu.

Trong lòng đang suy nghĩ, Đằng Phi đi về hướng đám đông.

- Bốp!

Một tiếng bạt tai vang lên, kèm theo tiếng hét thảm của Đằng Lôi, một tiếng khinh thường vang lên:

- Đây chính là đệ tử của Đằng gia sao? Thật là kém cỏi, Thác Bạt Mẫn Hồng, loại phế vật như vậy ngươi cũng đánh không lại?

- Nhưng mà Ngũ ca, Đằng Lôi lớn hơn ta một tuổi!

Thác Bạt Mẫn Hồng thanh âm mang theo vài phần cẩn thận cung đắc ý:

- Bây giờ có Ngũ ca giúp ta ra mặt, Đằng Lôi tình là cái rắm gì?

- Thác Bạt Mẫn Hồng ngươi còn là nam nhân sao! AI u…

Đằng Lôi còn chưa dứt lời, tựu truyền ra một tiếng hét thảm, nhưng ngay sau đó lại mắng to:

- Đằng Sơn, ngươi cũng là đệ tử Đằng gia, ngươi trơ mắt nhìn ta bị Thác Bạt gia khi dễ?

Đằng Phi từ trong đám người chen vào, với thực lực của hắn hiện nay, muốn gạt mở những bình dân xem náo nhiệt này thật sự quá dễ dàng, tất cả mọi người xem náo nhiệt cũng không ai chú ý đến Đằng Phi.

Đằng Phi thấy Đằng Lôi ngã trên mặt đất, khóe miệng cùng lỗ mũi chảy máu, khuôn mặt sưng vù, cùng đầy vết máu nhìn qua hết sức dọa người, quần áo trên người tàn phá, dính đầy tro bụi cùng dấu chân.

Một tên thanh niên cao gầy, đứng ở trước mặt Đằng Lôi, một chân đạp trên ngực hắn không cho hắn dãy dụa.

Mà bên kia, Đằng Sơn trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười, đang cùng mấy tên thiếu gia của Thác Bạt gia nói chuyện phiếm, nghe thấy lời nói của Đằng Lôi, sắc mặt của Đằng Sơn trầm xuống.

- Đằng Lôi ngươi cũng đừng hồ ngôn loạn ngữ, chuyện hôm nay ta thấy rõ ràng, ngươi rõ ràng là đi khiêu khích bị người giáo huấn, cái gì mà Đằng gia, Thác Bạt gia, tất cả mọi người đều là người cùng Đằng gia trấn, ta cùng mấy vị thiếu gia của Thác Bạt gia là bằng hữu, ngươi ồn ào cái gì, không phải muốn làm khó ta sao?

- Bỏ qua đi, Đằng Sơn huynh đệ nói cũng đúng, tất cả mọi người là bằng hữu, cần gì chứ, Vương công tử, nhìn mặt mũi của ta, chớ cùng hắn so đo làm gì, được không? Ngươi là Mẫn Hồng biểu ca, giúp hắn hả giận là được rồi.

Bên phía Thác Bạt gia một tên khoảng mười tuổi thiếu niên cười híp mắt nói.

Tên thanh niên cao gầy khóe miệng nổi lên vẻ khinh thường, nhìn thấy Đằng Lôi bị mình dẵm dưới chân vẫn dùng ánh mắt cừu thị nhìn mình, cười lạnh nói:

- U, không phải là bạt tai ngươi mấy cái, còn hận ta? Ha ha loại người như ngươi ở trong mắt ta chính là phế vật! Ngươi vĩnh viễn không có cơ hội vượt qua ta!

- Phi!

Đằng Lôi ói một ngụm đờm dính đầy máu lên ống quần hắn.

Tên thanh niên cao gầy cả giận nói:

- Ngươi muốn chết!

Vừa nói, hắn giơ chân lên hung hăng đạp xuống, lần này nếu như đánh trúng, sợ rằng không có mấy tháng Đằng Lôi đừng nghĩ xuống giường!

Đằng Phi híp mắt, mắt thấy Đằng Sơn ở đó vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, căn bản không có ý định ngăn cản.

Đằng Phi trong lòng tức giận, vừa định ra tay, tên thanh niên kia bị Thác Bạt Mẫn Hồng kéo lại cầu tính:

- Quên đi, Ngũ ca loại phế vật này ngài cũng đừng cùng hắn chấp nhặt làm gì, Đằng gia còn có kẻ so với hắn còn phế vật hơn, bị thương hắn, hai nhà cũng sẽ trở mặt, cho ta cái mặt mũi được rồi?

Thác Bạt Mẫn Hồng cũng không ngốc, lần trước sau khi tên tùy tùng kia chết đi, hắn bị phụ thân hung hăng giáo huần một trận, lệnh hắn không được xuất môn gây chuyện, dám phá hỏng kế hoạch của bọn hắn, sẽ đánh gẫy chân hắn.

Hiện giờ chính là thời điểm mấu chốt Thác bạt gia tính kế Đằng gia, vạn nhất lúc này đem chuyện náo lớn ảnh hưởng tới đại kế của gia tộc, vậy hắn muôn lần chết cũng khó mà giũ bỏ được tội rồi.

Cho nên, mặc dù Thác Bạt Mẫn Hồng cực kỳ muốn phế bỏ Đằng Lôi, nhưng không thể không ngăn chuyện này phát sinh.

Tên thanh niên cao gầy lạnh lùng hừ một tiếng, đi tới trước mặt Đằng Lôi, lành lạnh nói:

- Liếm sạch vết đàm trên quần ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi bằng không cho dù thiên vương lão tử tới ta cũng sẽ phế ngươi!

- Phế con mẹ ngươi!

Đằng Lôi hai mắt đỏ bừng nói:

- Có gan tựu đánh chết ta đi, Đằng Lôi gia gia đây có chết cũng không van xin ngươi một câu nào hết!

- Giỏi! Giỏi!

Tên thanh niên cao gầy trên mặt lộ ra nụ cười âm lãnh, xoay người chỉ vào Thác Bạt Mẫn Hồng nói:

- Chuyện này cùng Thác Bạt gia các ngươi không liên quan!

Vừa nói hắn xoay người giơ chân hung hăng đạp xuống một cước, hướng về phía cổ Đằng Lôi đạp tới!

Mới vừa rồi muốn phế Đằng Lôi, hiện tại chính là muôn mạng của Đằng Lô

Đằng Sơn khẽ nhíu mắt, khóe miệng co quắp muốn nói cái gì, nhưng có người tốc độ còn nhanh hơn hắn, một đạo nhân ảnh lăng không đạp một cước vào hậu tâm của tên thanh niên cao gầy.

Tên thanh niên cao gầy cũng phản ứng cực nhanh, cả người bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại, tung ra một cước trực tiếp cùng người đánh lén đối bính.

Phanh!

Một thanh âm trầm muộn vang lên, tên thanh niên cao gầy liên tiếp lui về sau mấy chục bước, tiếng giày ma sát với mặt đường sàn sạt, trong không khí thậm chí còn có chút mùi khét, thân hình vừa dừng lại hắn thất kinh nhìn về người thanh niên đứng đối diện.

- Ngươi là ai?

- Đằng Phi?

- Đằng Phi!

- Đúng là Đằng Phi!

- Không thể nào, sao có thể là Đằng Phi?

Rất nhiều người thất thanh la lên, gọi ra tên người kia, những thanh âm tràn đầy kinh ngạc, cùng không thể tin được.

Đằng Lôi nằm trên mặt đất giống như là trúng phải ma pháp hóa đá, mắt chữ A mồm chữ O nhìn về phía tên đệ đệ ngày thường hắn vẫn xem thường.

Trong mắt Đằng Sơn toát ra vẻ không thể tin được, nhìn về phía Đằng Phi như đang nhìn một con quái vật.

Mấy tên thiếu gia Thác Bạt gia cũng há hốc mồm, không thể tin được vừa rồi đánh lui Vương thiếu gia mấy chục bước mà bản thân vẫn phong đạm vân khinh chính là tên phế vật Đằng Phi.

Nếu như là Đằng Vũ thì không ai cảm thấy kì quái, Tam giai Cửu cấp Đấu Sư, ở cả Thanh Nguyên Châu cũng là thanh niên tuấn kiệt, không có mấy người là đối thủ của nàng, nhưng đây chính là tên phế vật của Đằng gia a!

Điều này làm sao có thể?

Thác Bạt Mẫn Hồng lại càng ngây ngốc hóa đá tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện