Chương 2106

“Tôi biết rồi”

Diệp Kính Dương run rẩy thở ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc trên khán đài, không dám chớp mắt.

“Thiếu chủ, tiếp theo xin hãy để tôi ra sân”

Thái độ của Lâm Ngọc hết sức cung kính, khi Triệu Hào nhìn thấy Lâm Ngọc, sắc mặt của anh ta cũng dịu đi vài phần.

“Được. Tiếp theo sẽ để cho anh đấu với Diệp Thanh Đình.

Lâm Ngọc gật đầu, anh ta vừa định lên võ đài, Triệu Hào lại nói thêm một câu.

“Đừng để tôi thất vọng lần nữa.

“Rõ, thưa thiếu chủ.”

Thái độ của Lâm Ngọc vẫn hết sức cung kính anh ta quay người về phía Triệu Hào, cúi đầu trả lời. Triệu Hào “ừ” một tiếng, ra hiệu cho Lâm Ngọc bước về phía trước.

Tuy nhiên, Diệp Thanh Đình lúc này đã kiệt sức rồi.

Bây giờ sức của cô ta chỉ vừa đủ để chống chọi bản thân không bị ngã.

Khi nhìn thấy Lâm Ngọc lên võ đài, trong lòng Diệp Thanh Đình có chút nghẹn ngào.

Những thứ Diệp Kính Dương biết, Diệp Thanh Đình cũng đều biết cả, chỉ có biết chi tiết hơn chứ không hề ít hơn Diệp Kính Dương.

Bản lĩnh của Lâm Ngọc, Diệp Thanh Đình hiểu rất rõ, cô ta không khỏi nhíu mày lại.

Đây sẽ là một vai diễn khó nhân hơn so với thi đấu với bốn người trước đó.

Nói thật lòng, nếu như có thể, Diệp Thanh Đình hoàn toàn không muốn đấu với Lâm Ngọc.

Thế nhưng không còn cách nào khác cả.

Bây giờ, Lâm Ngọc đã bước lên sàn đấu.

Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay sẽ phải có một trận chiến giữa Diệp Thanh Đình và Lâm Ngọc.

Diệp Thanh Đình hít một hơi thật sâu, bày ra một tư thế dốc toàn lực, nhìn về phía Lâm Ngọc.

Phong thái của Lâm Ngọc không hề vội vàng, cũng không quá chậm chạp. Nhìn anh ta không có vẻ gì là căng thẳng do đấu với Diệp Thanh Đình – người đã chiến thắng bốn trận liên tiếp.

Anh ta rất chậm chãi, gọn gàng nắm chắc lấy nắm đấm của Diệp Thanh Đình.

“Cô Diệp, đắc tội rồi.”

Diệp Thanh Đình mím chặt môi, không nói lời nào, chỉ lắc lắc cây roi dài trong tay, ra hiệu cho Lâm Ngọc có thể bắt đầu chiến đấu rồi.

Với tình hình hiện tại, Diệp Thanh Đình cảm thấy nói thêm một câu cũng phí sức.

Thành thật mà nói, Diệp Thanh Đình đã cố gắng hết sức để giữ lại thể lực và nội lực của mình trước khi trận chiến bắt đầu.

Không phải vì bất cứ điều gì khác.

Đó là bởi vì sợ hãi thực lực của Lâm Ngọc.

Diệp Thanh Đình không nói thực lực của người này đáng sợ như thế nào.

Điều quan trọng nhất là số lượng các lần tấn công của người này là không thể đoán trước.

Nếu chỉ đơn thuần dùng năng lực thường mà đấu, e rằng khó mà thắng được.

Phải sử dụng nội lực.

Diệp Thanh Đình không khỏi có chút mừng thầm. Tình trạng của bản thân cô ta tồi tệ hơn nhiều so với những gì cô ta tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện