Chương 2117
Trong trận chiến tiếp theo, Diệp Thanh Đình lại từ chối sự giúp đỡ của Tần Vũ Phong.
Mọi thứ, có lẽ sẽ rất khó khăn.
Diệp Thanh Đình đứng trên võ đài hít một hơi thật sâu. Ngay cả Tần Vũ Phong cùng Diệp Kính Dương cũng đều có thể nghĩ tới, Diệp Thanh Đình là người trong cuộc, sao có thể không biết điều đó chứ?
Nhưng điều mà Diệp Thanh Đình rõ hơn hết, chính là bản thân của ngày hôm nay bất luận ra sao cũng không thể thua, bằng mọi giả phải rời đi dưới tay Triệu Hào. Dẫn theo Diệp Kính Dương, em trai mình, rời khỏi võ đài. Nghĩ vậy, Diệp Thanh Đình càng thêm kiên Đình, nhìn thẳng đối thủ trước mặt.
Trần Vạn Lực, một trong Bát Tướng Thiên Môn.
Trần Vạn Lực thân hình vạm vỡ, đứng ở đó trông có vẻ như cao hơn tất cả những người trước kia, thân hình tựa như ngọn núi, vững trãi đứng đó.
Mỗi chỗ lộ ra trên người anh ta đều là cơ bắp cuồn cuộn, trông vô cùng cường tráng.
Diệp Thanh Đình thậm chí còn nghi ngờ liệu đòn tấn công của mình có thể gây hại cho đối thủ hay không. Nhưng trước mắt không phải là lúc Diệp Thanh Đình nên do dự, Trần Vạn Lực chắp tay với Diệp Thanh Đình: “Đắc tội rồi!”
Diệp Thanh Đình mím chặt môi, gật đầu với Trần Vạn Lực đối diện: “Bắt đầu đi.
Trần Vạn Lực không chút do dự, anh ta đột nhiên hét lên một tiếng, hai tay nắm chặt vào nhau, rồi ầm ầm một tiếng!
Mặt đất bị Trần Vạn Lực đập lập tức nứt ra, vết nứt hình mạng nhện làm rung chuyển cả người Diệp Thanh Đình.
Đồng tử của Diệp Thanh Đình bất ngờ thu lại bằng đúng cái đầu Đình, không thể tin được nhìn những gì đang xảy ra trước mặt mình”
Ngay sau đó, Diệp Thanh Đình thân hình nhẹ như chim én, nhanh chóng nhảy ra khỏi khu vực bị cú đấm của Trần Vạn Lực đánh tan.
Trần Vạn Lực đã bỏ lỡ nắm đấm đó, nhưng cũng không nản lòng, tiếp tục lao về phía Diệp Thanh Đình.
Roi trong tay Diệp Thanh Đình vung ra, một luồng gió cuồng bạo lao tới, cọ xát khỏe mày Trần Vạn Lực, lập tức ứa máu. Trần Vạn Lực hít một hơi thật sâu, vầng trán đang ứa máu như nhắc nhở anh ta rằng, Diệp Thanh Đình nhất định không phải đối thủ được coi nhẹ.
Trần Vạn Lực nghiến răng, chân dậm chặt xuống đất, nghiêm nghị nhìn Diệp Thanh Đình.
Diệp Thanh Đình cũng trận địa sẵn sàng đón địch, nhìn chăm chú vào Trần Vạn Lực.
Trần Vạn Lực nhẹ nhàng thở ra, sau đó giống như một viên đạn pháo lao thẳng về phía Diệp Thanh Đình.
Âm!
Đồng tử của Diệp Thanh Đình co rút lại, sau đó cô ta nhảy lên, quần áo tung bay, đạp lên Thiên Lăng Thần của Trần Vạn Lực. Trần Vạn Lực bóng người trong nháy mắt bị đá văng ra xa hơn mười mét, giữa không trung xoay người, đạp vỡ vài viên gạch dưới chân mới có thể kìm lực dừng lại.
Trần Vạn Lực hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Đình trước mặt.
Mạnh.
Mạnh thật!
Trình độ của Diệp Thanh Đình mạnh hơn nhiều so với Trần Vạn Lực tưởng tượng.
Vốn dĩ, Trần Vạn Lực cho rằng sau nhiều trận chiến như vậy, Diệp Thanh Đình ít nhất cũng sẽ ở trong tình trạng không còn sức lực, không có cách nào có thể chống lại anh ta.
Nhưng không ngờ.
Không ngờ rằng ngay cả như vậy, Diệp Thanh Đình, người đã trải qua rất nhiều trận chiến, vẫn có sức mạnh để chiến đấu với anh ta.
Ngay cả hiệu quả chiến đấu của Diệp Thanh Đình cũng vượt xa sự tưởng tượng của Trần Vạn Lực.